Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35

Au đã chính thức comeback sau nửa tháng mất tích. Ngủm lâu như vậy khiến au cảm thấy lỗi quá . Còn ai nhớ au hông ??? =))
__________________________

Yoseob nằm trằn trọc suốt đêm không tài nào chợp mắt được, chỉ cần mở mắt ra là hình ảnh hắn ta lại xuất hiện trong đầu . Và tất nhiên là hình tượng của hắn chẳng hề tốt đẹp gì trong mắt cậu. Chỉ cần cử động nhẹ là phía dưới lập tức truyền đến cơn đau rát, nước mắt uất ức cứ thế mà trào ra ướt đẫm một mảng gối. Cậu khó khăn lắm mới lảng tránh được những câu hỏi từ cha và Min Ho. Mất tích hai ngày nay, họ lo lắng cho cậu cũng đúng thôi. Nhưng cậu không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, tìm một lí do bừa bãi rồi lên phòng đóng cửa lại. Min Ho hyung đòi qua ngủ cùng nhưng cậu một mực từ chối. Cậu biết hyung ấy lại lo lắng ép cậu kể mọi chuyện mà, giờ cậu chỉ muốn một mình. Nhưng khi ở một mình thế này cậu lại sợ. Khuôn mặt hắn đêm đó cứ vây quanh cậu, chèn ép cậu. Tờ mờ sáng, cậu mới chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay cậu không đến trường, Yang Min Woo thật sự muốn biết chuyện gì xảy ra với cậu. Có gặng hỏi bao nhiêu cậu cũng không chịu nói, ông lập tức cho người điều tra và tìm đến cậu bạn thân của cậu Yoo Seung Ho. Tất cả cũng chỉ biết được sau khi hai đứa xem phim xong thì Seung được anh hai tới đón, còn Yoseob thì đợi bắt xe về. Chuyện gì xảy ra tiếp theo đều không tra ra được.

- Seobie. Xuống ăn cơm đi con.

Ông gõ nhẹ cửa phòng vài cái nhưng không hề nghe thấy tiếng cậu đáp lại. Từ hôm về nhà đến giờ cậu cứ nằm lì trong phòng, đưa cơm lên phòng thì gắng ăn vài thìa rồi thôi. Hỏi chuyện cũng không chịu thưa chỉ ậm ừ cho qua, bất quá lại mượn cớ buồn ngủ hay mệt để né tránh. Con trai ông lại phải chịu ủy khuất sao? Thấy cậu như vậy ông cũng không khỏi lo lắng.

- Seobie. Con không ra ngoài là appa vào đó.

Đến cuối cùng thì vẫn là ông tự mở cửa đi vào, biết có hỏi cậu cũng chẳng nói nên ông chỉ còn cách dỗ dành cậu đi ra ngoài. Ở mãi trong phòng như vậy chắc cậu đổ bệnh mất.

- Xuống dưới ăn cơm với appa đi. Ngày mai appa phải ra nước ngoài vài hôm, con không thương ta sao?

Quả nhiên cái đầu trong chăn khẽ cựa quậy, cậu ló mặt ra khỏi chăn ôm chầm lấy ông.

- Không cho đi. Ở nhà với con.

- Vậy giờ xuống dưới ăn cơm chứ. Min Ho cũng đang đợi con đó.

Đứa trẻ gật đầu bỏ ông ra rồi mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trông khuôn mặt phờ phạc trong gương, cậu không khỏi thở dài. Nằm ngủ cả ngày khiến lưng cậu đau nhức, cũng may hai chân giờ đã đi lại được bình thường.

- Seobie. Chiều nay cùng hyung ra ngoài chơi được không?

Cậu ngước mắt lên nhìn Min Ho với ý từ chối. Đôi đũa trong tay cứ chọt chọt vào bát cơm không muốn ăn, thức ăn trong bát cũng chẳng buồn gắp bỏ vào miệng. Cậu cũng cố gắng không muốn mọi người lo lắng nhưng bản thân cậu có cố gắng đến mấy cũng không vui lên được. Nhìn vẻ mặt thất vọng của Min Ho, cậu miễn cưỡng gật đầu. Cũng lâu rồi cậu không ra ngoài, không khí ngoài đường như thế nào cậu cũng sắp quên mất rồi.

- Em muốn đi siêu thị mua vài thứ.

Thấy cậu chịu mở miệng, Min Ho quay sang nháy mắt với cha.

- Được được. Chiều nay hyung sẽ cùng em đi siêu thị, em muốn đi đâu cũng được.

- Mọi người ăn sau nhé. Con ăn xong rồi.

Bát cơm vẫn chưa vơi đến một nửa là cậu lại kiếm cớ bỏ về phòng đóng cửa lại. Thấy cậu như vậy Yang Min Woo không khỏi thở dài, mới lừa cậu ra ngoài được một chút vậy mà chưa được mười phút đã lại vậy rồi. Cũng may cậu cũng chịu đồng ý ra ngoài với Min Ho . Đến khi nào ông mới hết lo lắng cho đứa trẻ này đây.

.

- Seobie. Em xong chưa?

Min Ho đứng đợi cậu bên ngoài cũng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Không biết thằng nhóc này chuẩn bị cái gì mà lâu như vậy. Đến lúc cánh cửa chịu mở ra thì anh cũng thầm thở phào trong lòng. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là cậu chịu ra mở cửa với bộ dạng vừa mới thức dậy. Tóc tai rối tung, quần áo ngủ xộc xệch, hai mắt lim dim nhìn anh với vẻ mặt vô tội.

- Hyung đợi em chút. Em thay đồ.

- ....

Hôm nay thời tiết đẹp nên cậu cảm thấy trong người có chút thoải mái khi đi ra ngoài. Dưới phố đông người ai cũng hò hẹn cầm tay nhau đi trên vỉa hè, cậu cảm thấy có chút ghen tị. Nhìn thấy khuôn mặt Min Ho cũng thấp thoáng chút ghen tị giống cậu, lại thêm vẻ mặt có chút cô đơn. Nhìn lại thì thấy anh trai mình cũng hơn hai mươi rồi mà vẫn chưa từng dẫn bạn gái về nhà, cậu nhớ appa cũng đâu có cấm cản chuyện yêu đương gì đâu.

- Hyung có bạn gái chưa??

- Hyung chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình.

Quả thật cho đến giờ anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một gia đình nhỏ. Do bản thân anh chỉ biết nghĩ đến công việc và trợ giúp cho cha. Tổ chức cũng do anh nắm một phần kiểm soát, thời gian đâu còn nghĩ đến những chuyện yêu đương tầm thường đó.

Như đúng dự định ban đầu, anh dẫn Yoseob đi công viên trước rồi dẫn cậu tới siêu thị.

Cậu rất thích sữa nên giỏ hàng nhanh chóng được chất đầy bởi đủ loại sữa với nhiều hương vị khác nhau. Cậu cũng không kiêng nể gì mà vơ gần hết đống đồ ăn vặt, mỗi loại cậu chọn vài gói. Thân hình tròn tròn dễ thương của cậu bởi vậy mà nên.

- Seobie. Em muốn đến chào chú Tea Wook một tiếng không. Chú là bạn làm ăn của appa và là chủ siêu thị rộng lớn này đó.

- Em không muốn gặp người lạ. Hyung muốn thì cứ đi đi.

Cậu lại trưng ra cái vẻ mặt ỉu xìu. Bảo dắt cậu đi chơi mà lại tính đi bàn chuyện làm ăn bên ngoài nữa. Thật là đáng ghét mà, hyung lúc nào cũng chỉ có công việc thôi.

- Một lát thôi mà Yoseob.

Min Ho vẫn nài nỉ đứa trẻ đang giận dỗi. Tiện ghé qua chỗ người ta mà lại không tới chào hỏi vài câu thật không phải phép. Dù sao chú ấy cũng thân thiết với Yang gia.

- Hyung đi một mình đi. Em không thích .

Cậu lại thế rồi. Cái này có được gọi là cưng chiều quá nên sinh hư không. Mắt không thèm liếc nhìn anh một cái, khuôn mặt xìu xuống như chiếc bánh bao bị ngấm nước. Đứa trẻ đẩy giỏ đồ đi rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm đồ ăn vặt. Mặc kệ ai đó đang lắc đầu chán nản.

- Vậy hyung đi một lát. Em cứ lựa đồ đi, nhớ đừng chạy lung tung.

Cậu chả buồn quay lại nhìn, bao nhiêu hứng thú ban nãy tan biến hết. Nhìn vào đống đồ mình vừa chọn rồi tự nhiên thấy chán nản, tự nhiên chả muốn mua nữa và tự nhiên muốn bỏ về. Mà đã nói là không được chạy lung tung thì không chạy lung tung, cậu có phải con nít đâu chứ.

Sao lâu vậy chứ cái hyung đáng ghét này, cậu loanh quanh mấy quầy hàng cũng mỏi cả chân rồi mà chưa chịu đi ra nữa. Thật là sẽ chẳng có lần sau đi chơi với hyung ấy nữa. Đồ lừa lọc, anh mượn cớ dẫn cậu đi chơi xong rồi làm bài chuồn đi tán gái hả. Thật hết sức bực mình, đi cũng được ''5 phút'' rồi còn đâu. Cậu không ngừng đi lại lẩm bẩm trước quầy thanh toán, vẻ đáng yêu của cậu không khỏi khiến các noona siêu lòng.

" XOẸT "

Như có luồng điện chạy qua . Kia chẳng phải hắn sao. Hắn đang bước vào cùng một cô gái, cô ta khoác lấy tay hắn trông rất xứng đôi. Chắc chắn họ là một cặp rồi, hắn như vậy mà cũng có người lao vào yêu hắn sao? Bất quá cũng chỉ vì tiền. Hắn giao cô nàng xinh đẹp đó cho mấy chị tiếp viên rồi ngồi nhàn nhã ở hàng ghế phía trước.

Từ lúc nhìn thấy hắn, Yoseob như người mất hồn đứng chôn chân tại chỗ, khuôn mặt có chút tái đi. Cậu không ngờ ở những nơi như vậy vẫn có thể chạm mặt hắn, cậu căn bản rất sợ. Cậu không muốn. Giống như người xa lạ, không chào hỏi cũng không dám nhìn trực diện con người trước mặt. Nhưng nãy giờ vẫn luôn có ánh mắt nhìn cậu không rời. Hắn thích thú với biểu hiện của cậu, hắn thích nhìn thấy bộ dạng của cậu mỗi khi chạm mặt hắn. Đặc biệt là cơ thể kia. Nó rất tuyệt.

--------------------------------

chap sau sẽ được up sớm nhất thể, au sẽ cố gắng không để mọi người phải chờ lâu. Cảm ơn rất nhiều :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com