Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Longfic][JunSeob]Luôn có nắng sau mưa?! [Chap 34]

Chap 34

_Vậy ý cậu là có thể Yoseob vẫn còn sống? – Anna mở to mắt ngạc nhiên trước suy nghĩ được cho là “điên rồ” của vị phó tổng giám đốc đáng mến.

_Uhm.

_Không thể nào.

_Chúng ta có thể gọi cho ba mẹ Yoseob để xác minh.

_Nếu họ nói rằng Yoseob đã thực sự chết?

_Cứ coi như mình đã mơ đi.

_Cậu hồ đồ quá rồi đấy, Junhyung. 4 tiếng buổi chiều có thể do mất điện mà không thể ghi hình được.

_Nhưng bệnh viện Seoul không bao giờ mất điện được, cậu hiểu không? Họ có một trạm biến áp riêng và 10 năm nay không hề mất điện một giây nào.

_Cậu nói cũng có lý. – Anna gật gật đầu. – Vậy cứ gọi cho ba mẹ Yoseob trước đã.

Junhyung hít một hơi dài rồi mới bấm phím gọi.

_Vâng. Hyung gọi có chuyện gì à? – Là Dongwoon.

_Thật ra… chuyện này hyung cũng không muốn nhắc lại, nếu hỏi ba mẹ chắc họ cũng buồn, nếu có thể gặp được em thật tốt. Em đang ở đâu, nếu bận, cho hyung một cái hẹn sau cũng được.

_Vậy… hyung cho em địa chỉ chỗ hyung, em sẽ tới gặp hyung.

_Được.

***

_Yoseob hyung thực sự đã chết rồi. Chính em thấy hyung ấy không cử động, không thở, tim không đập.

Junhyung vẫn khuấy cốc cà phê đen một cách chậm rãi từ khi bắt đầu câu chuyện.

_Ngày xảy ra tai nạn, em có thấy người đàn ông này tới bệnh viện không? – Junhyung đưa ảnh của Lee Yoonsung ra cho Dongwoon xem nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. – Nhưng ngày hôm sau thì ba của hyung có tới. Lúc đó em đang ở chỗ phòng cấp cứu của mẹ em, đi tìm y tá vì mẹ tỉnh lại thì thấy chủ tịch đang đi ở hành lang của khu chăm sóc đặc biệt rồi bước vào phòng của Yoseob hyung.

Junhyung không thể tin vào tai mình, anh cứ lay người Dongwoon khiến cậu bé hơi sợ.

_Em nói gì? Ba của hyung tới thăm Yoseob ư?

_Vâng. Ở lại phòng chăm sóc của Yoseob một lúc lâu.

_Em có nhớ lúc đó là mấy giờ không?

_Giữa trưa hoặc đầu giờ chiều gì đó, em chỉ nhớ là khi đó bệnh viện khá im ắng.

_Có phải đúng giờ làm việc không? Từ 1 rưỡi tới 5 rưỡi.

_Em không dám chắc chủ tịch ở đó trong bao lâu vì khu cách ly đó không phải ai cũng vào được, vả lại em nghĩ ngài tới thăm Yoseob hyung cũng là chuyện thường, dẫu sao người gây tai nạn cũng...

_Hyung hiểu rồi. Em hãy giữ bí mật buổi gặp gỡ này nhé. Hyung phải đi trước đã.

_Trông hyung có vẻ bận. Vâng, chào hyung.

Dongwoon đứng dậy, kính cẩn cúi chào.

_Chắc có gì sóng gió lắm đây. – Cậu thở dài. – Trời nổi gió lớn như vậy cơ mà.

***

_Cho mình Americano. – Junhyung bước vào phòng, Anna còn chưa kịp định thần đã bị sai. Cô nhanh chóng nhờ một nhân viên trong phòng thư ký giúp mình việc ấy rồi quay lại trước cả một bàn làm việc đang chất đống giấy tờ lên.

_Có cả tá việc mà cậu thì đi cả chiều.

_Mình xin lỗi, chắc lại phải nhờ cậu nữa rồi.

_Cậu vừa đi đâu vậy?

_Gặp Dongwoon, em trai Yoseob và làm mấy việc.

_Vậy hỏi được nhiều chứ?

_Rất nhiều, thằng bé mới tiết lộ là… - Junhyung từ tốn kể lại cho Anna.

_Rất có thể mọi thứ chỉ là một màn kịch. – Anna lắng nghe Junhyung kể lại mà không khỏi hồi hộp. Việc mà không ai dám nghĩ tới đó là Yoseob có thể vẫn còn sống.

_Bệnh án của mình, thậm chí còn có cả thuốc ngủ. Mình hoàn toàn không phải hôn mê do tai nạn mà là do bị tiêm thuốc ngủ. – Junhyung tiếp lời. – Mình nhớ chắc chắn không phải Yoseob ôm lấy mình để hứng trọn túi khí bị nổ mà chính mình đã ôm lấy em ấy. Phần tay trái bị rạn xương mà hơn 3 tháng sau mới khỏi của mình là bằng chứng cho việc đó.

_Cậu… Mình nghĩ tất cả mới chỉ là suy đoán thôi. Nếu muốn chắc chắn thì phải khai quật mộ của Yoseob. Mà việc này… - Anna e ngại.

_ Mình cũng không biết nữa. – Bỗng giọng Junhyung trùng xuống.

_Bao giờ suy nghĩ thấu đáo rồi thì báo cho mình. Chồng mình là công tố viên mà, cậu quên sao?

_Uhm…

***

Junhyung lái xe ra khỏi công ty khi đã 7h tối. Từ ngày hợp đồng của Doojoon với Victory được ký kết tới nay, anh cứ quay cuồng trong công việc và tìm hiểu mối liên hệ giữa ba mình với ngài Yoon. Rồi lại tới chuyện Yoseob.

Anh biết trong kinh doanh, việc gì anh phán đoán cũng đem lại lợi nhuận vô cùng lớn, nhưng việc cứ liên quan tới Yoseob thì lại rối tung lên. Lần này, mỗi lần nghĩ tới cậu, anh lại muốn chùn bước.

Sự thật rằng cậu đã chết anh mới chỉ dám chấp nhận gần 2 năm nay. Sống một cuộc sống như người sống mà con tim đã chết chẳng dễ dàng gì mà giờ, anh lại đang cố gắng đào bới kỷ niệm cũ, những ngày tháng anh thấy bóng hình cậu tràn ngập căn nhà ở Samsung-dong.

Giống như phải chấp nhận việc cậu vĩnh viễn rời xa anh một lần nữa.

Junhyung không muốn điều đó, nhưng ý chí phải tìm bằng được sự thật thôi thúc anh.

Cũng lâu lắm rồi Junhyung mới vừa đi vừa nhìn phố phường xung quanh, cũng giữa tháng 12 rồi, thảo nào người đi lại trên phố lại tấp nập tới vậy dù tuyết đã rơi khá dày.

Giáng sinh 4 năm trước vì bận rộn quá mà anh đã quên mất rằng đã hẹn Yoseob cùng đi ăn ở nhà hàng ven sông Hàn. Khỏi phải nói cậu đã rất giận nhưng Junhyung chẳng nhận ra bởi cậu cư xử như bình thường, lần này, Yoseob vẫn hồ hởi ăn uống, hỏi công việc của anh, gắp thức ăn,... rồi tới khi về tới nhà mới lộ lốt sói của mình ra. Lúc tắm, cậu kỳ lưng cho anh, Junhyung mới nhận ra cậu đã giận tới mức nào, tắm xong, lưng anh sạch tới mức đỏ ửng lên, rát rát. Đấy, đã bảo tội hay quên rất đáng bị vợ bỏ mà *chạy ra xa*.

À, còn cả sinh nhật mình nữa chứ. Có nên đi sắm chút đồ rồi rủ vợ chồng nhà DooSeung và Anna tới ăn mừng không nhỉ?

Vỗ ngực tự tán thưởng bản thân, Junhyung rẽ vào một khu trung tâm thương mại.

Năm nào Giáng Sinh cũng đầy màu sắc, nhưng chủ đạo vẫn là màu đỏ và trắng. Yoseob rất thích màu trắng nên có lẽ cậu thích tuyết, nhưng chỉ muốn ngắm nhìn thôi. Chả vậy mà có lần anh cố gắng lôi cậu ra khỏi khách sạn đợt hai vợ chồng đi nghỉ nhân sinh nhật anh, cậu nằng nặc không ra, mặc sức anh có năn nỉ gãy lưỡi.

Thực ra chỉ cần ra trời lạnh quá lâu, Yoseob sẽ chảy nước mũi ròng ròng, trông đến tội.

Junhyung đứng trong cửa hàng, tay mân mê chai rượu hơn trăm năm tuổi, miệng thì khúc khích cười khi nghĩ về những kỉ niệm vui với Yoseob khiến người nhân viên đang giúp khách chọn rượu đứng gần đó thấy lạ.

Hắng giọng, anh giả vờ như mình đã chọn xong và ra quầy thanh toán. Trước giờ Junhyung vốn không thích tiệc tùng, một phần vì không muốn say xỉn về tới nhà Yoseob lại phải “hầu”, phần nữa là không thể để Yoseob ở nhà một mình được, rủ đi cùng thì cậu cũng chẳng chịu. Lâu dần thành quen, tận giờ anh vẫn chỉ thích ở nhà, tiệc gì thì tới nhà DooSeung là cùng.

Với nụ cười trên môi, Junhyung bước ra khỏi cửa hàng, nhìn một lượt bảng hiệu, vẫn vậy, chẳng thay đổi gì. Đây chính là cửa hàng rượu quen thuộc mà mỗi khi Yoseob nhận lương làm thêm sẽ đến.

Bỏ cả tài sản lớn nhất của mình để đi cơ đấy.

Định mở cửa xe thì bỗng mắt Junhyung mở lớn khi nhìn thấy một chàng trai với mái tóc màu nâu đang bước vào trung tâm thương mại đối diện. Một phần nghìn của giây, anh cam đoan đó là Yoseob nên chân cứ thế mà bước đi, chẳng để ý rằng xe cộ trên đường vẫn đang tấp nập đi lại.

End chap 34.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com