Chap 2 : Bạn cùng phòng bị ốm.
Junhyung cười nhẹ. Yên lặng ngắm nhìn cậu nhóc dễ thương đang loay hoay với đống thuốc trong hộp cứu thương
_Hết thuốc cảm rồi. Anh chịu khó đợi nhé, tôi ra ngoài mua thuốc!
_Được rồi. - Khuôn mặt anh thoáng chút tiếc nuối.
Vừa đứng lên cậu đã quay lại
_Đừng có đi đâu đó.
Anh gật đầu. "Thật là ngốc hết phần người khác". Sợ cậu phải leo lên leo xuống cầu thang sẽ mệt, anh vác gối xuống chỗ nằm của cậu. Mùi hương vani dịu nhè nhẹ nhưng hấp dẫn lạ thường. Anh nghiện nó mất rồi. Cố rúc sâu vào trong chăn, cố tận hưởng cái cảm giác thư thái khó tả.
Yoseob mua thuốc, định ghé qua cửa hàng cháo. "Không biết anh ta có thích ăn cháo không nữa?" Băn khoăn hồi cuối cùng lại rẽ vào chợ mua đồ tươi về. Junhyung ở nhà lo lắng không yên. "Đi mua thuốc mà lâu vậy sao. Không phải bị bắt cóc rồi chứ (O.o)". Anh Yong chỉ khéo tưởng tượng. Yang Yoseob nhỏ bé của anh sẽ tung một cước cho triệt đướng con cháu nếu kẻ nào xấu số động phải cậu. Bên ngoài mong manh dễ vỡ nhưng bên trong lại là một con cáo nhỏ đấy ạ! Gọi là gì nhỉ? À, Yang Hồ ly.
Mãi suy nghĩ lung tung, Junhyung không biết Yoseob đã về. Yoseob thấy anh đang an tọa trên nệm của mình.
_YAH!!! SAO LẠI NẰM TRÊN NỆM CỦA TÔI???
Junhyung bị Yoseob dọa cho tim rớt ra ngoài, hồn vía xô nhau chạy toán loạn. Thấy chưa Junhyung? Đây là bộ mặt thật của Yoseob-đáng-yêu đó.
_Tôi sợ cậu phải đi lên đi xuống cầu thang để lo cho tôi nên xuống đây nằm để cậu chăm cho tiện. - Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh (be cool), Junhyung lạnh lùng và tỉnh queo hết sức có thể.
Yoseob cứng họng. Rõ ràng là anh ta có lí mà. "Nhưng mà anh ta vừa nói gì cơ? Lo cho hắn á?" Yoseob khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu. "Bình tĩnh. Phải kìm chế. Anh ta khỏi rồi trả thù vẫn chưa muộn mà. Lúc đấy phải trả cả gốc lẫn lãi."
_Anh muốn ăn cháo chứ?
_Ừm... cũng được...
Yoseob liếc xéo Junhyung rồi ngúng nguẩy vào bếp. Ánh mắt "tràn đầy yêu thương" không làm Junhyng chú ý, anh chỉ say sưa ngắm nhìn từng hành động dù là nhỏ nhất của cậu. Cách cậu nhìn đống đồ ăn đầy băn khoăn, rồi lúc cậu rụt tay lại vì nóng xong lầm bầm chửi rủa cái nồi, trong mắt anh đều vô cùng đáng yêu. Nói thế nào nhỉ? Có lẽ anh đã yêu cậu mất rồi, yêu từ ngay cái nhìn đầu tiên. Junhyung tự thề với lòng mình sẽ cắm rễ ở đây lâu dài.
Sau mấy tiếng hì hục, Yoseob bưng ra một bát cháo nghi ngút khói đặt bên cạnh anh.
_Của anh này. Ăn đi rồi còn uống thuốc.
Junhyung không nói không rằng bưng bát cháo lên ăn từ tốn. Vị lạ nhưng rất ngon, khác hẳn ngoài cửa hàng, chẳng mấy chốc bát cháo hết sạch.
_Ngon không ?
_Ừm... cũng được- Junhyung quay đi tránh ánh mắt củ Yoseob
Cầm vốc thuốc đủ màu trong tay, Junhyung tống hết vào miệng và uống vài ngụm nước. Xong. Yoseob nhìn Junhyung chằm chằm, mắt long lanh như fan gặp được thần tượng.
_Oa!!! Anh giỏi thật đấy! Cả đống thuốc đấy mà cũng uống được (O.O)
Junhyung phì cười. Chỉ là uống thuốc mà nhìn người ta như sinh vật lạ.
Yoseob ngẩn ra. Anh khi cười rất đẹp. Tim cậu khẽ trật một nhịp. Lần đầu tiên cậu thấy anh cười.
.
.
.
.
.
.
_Tôi phải đi làm. Tối về sẽ mua cháo cho anh.
Junhyung nằm đọc báo thản nhiên như không nghe thấy Yoseob nói gì. Yoseob giận sôi máu, gân xanh nổi chằng chịt, cố không lao đến mà băm anh ta ra. Cắn chặt răng ra khỏi nhà, Yoseob càng muốn rửa hận. "Ngu quá! Tự dưng lại hết hơi chăm anh ta. Giờ phải ngậm đắng nuốt cay mà chịu nhục."
Yoseob làm việc mà tâm trí cứ nghĩ đến Junhyung. "Anh ta cười rất đẹp mà. Tại sao lúc nào cũng mang cái vẻ mặt lạnh lùng đó vậy." . Hình ảnh anh cười cứ lảng vảng trong tâm trí cậu. Yoseob lắc mạnh đầu cố xua đi những ý nghĩ về Junhyung.
Ở nhà có người cũng đâu thoải mái gì. Junhyung đọc hết tờ tạp chí này sang tờ tạp chí khác, hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn điện thoại. "Muộn rồi sao Yoseob còn chưa về nữa?"
Cửa hàng hôm nay đông hơn mọi khi nên ông chủ muốn cậu làm thêm giờ. 11h cậu mới từ cửa hàng về nhân tiện mua chút gì cho người-ốm.
_Tôi về rồi đây!- Yoseob cười toe toét.
Junhyng đã ngủ rồi. Cậu vô thức nở nụ cười. Yoseob vươn vai. Hôm nay thực sự rất mệt mỏi. Sau khi thay bộ pyjama hình chuối vàng chói lọi, Yoseob mới chợt nhận ra thực tế nghiệt ngã: Đêm nay cậu sẽ phải ngủ chung với Junhyung. Là n-g-ủ c-h-u-n-g đấy! Yoseob toàn thân đông cứng. Tại sao lại không nghĩ ra cái này sớm hơn hả Yang Yoseob? Chẳng lẽ lại trèo lên ngủ nệm của hắn. Không được, tuyệt đối không được. Mẹ cậu đã dặn thế nào hả Yoseob? Không được tùy tiện ngủ trên giường của trai lạ. ( Au: Mẹ dặn thì phải nghe, cấm có cãi. Bây giờ chịu khó nắm cạnh Junhyung đẹp trai lai láng đi :v ; Seob: Xéo >*< )
Yoseob thận trọng tiến đến gần Junhyung, nhẹ nhàng bước qua anh để nằm vào trong. Chân trái vừa hạ cánh an toàn thì "soạt". Yoseob giẫm phải ống quần, mất đà ngã đè lên người Junhyung (=w=) Mặt cả hai giờ chỉ cách nhau vài cm. (Au mà đẩy một phát thì :"> ) Yoseob cứng đơ không dám nhúc nhích. Cảm thấy có vật gì đang đè lên mình, Junhyung bất ngờ ngồi bật dậy. Thế là xong, khỏi cần đẩy.
Yoseob mắt trợn tròn. Junhyung cũng ngạc nhiên không kém, chỉ có điều không như thế này O.O. Tình hình lúc này thì ai cũng biết như thế nào rồi đấy. Môi anh và môi cậu áp chặt nhau. Cậu ngồi gọn trên đùi anh.
Yoseob bật ra sau. Mặt mũi bây giờ còn đỏ hơn cà chua. Trống ngực loạn hết cả lên. Không khí im lặng đến ngột ngạt.
_T...ôi đi ngủ...
Yoseob đặt cái gối ôm hình... chuối ở giữa hai người.
_Cấm anh vượt qua!-*nghiêm túc*
_Câu đấy tôi nói mới phải chứ! *tỉnh bơ*
-Anh....- gân xanh nổi khắp người.
Đêm nay chắc chắn sẽ rất khó ngủ
"Môi Yoseob mềm thật, lại có cả vị ngọt nữa. Thật đáng yêu hết sức!"
"Trời ơi! Nụ hôn đầu của mình sao lại là với tên chết bằm này chứ! Xấu hổ quá đi mất. Hắn ta chắc chắn sẽ nghĩ mình là tên biến thái. Ôi mẹ ơi con đã làm gì có tội thế? Con đâu có ăn ở thất đức đâu! "
Yoseob giãy giụa không ngừng, mặt vùi vào gối mà cảm giác tội lỗi vẫn dâng trào. Junhyung bên cạnh thực sự không chịu nổi, chỉ muốn đạp tung cái gối để ôm chầm lấy con ngưới đáng yêu kia. Nhưng chắc chắn xáp lại một tí là bay ra ngoài cửa khỏi gặp tổ tiên. Junhyung tự nhủ từ giờ trở đi phải học cách kìm chế.
.
.
.
.
.
.
Hôm nay (lại) là chủ nhật. Theo tưởng tượng thì Yoseob vẫn ôm gối chuối ngủ ngoan. Nhưng thực tế luôn khác xa. Diễn tả như thế nào nhỉ? Junhyung tối qua nằm thế nào thì sáng nay y hệt vậy, không thể nhúc nhích dù chỉ là 1 milimet. Tại sao á? Tại vì toàn thân đang bị tay chân của Yoseob ôm chặt cứng. Rõ ràng là mỗi người một chăn và gối chặn giữa nhưng Yoseob dù là thức hay ngủ đều không ngừng hoạt động nên đêm qua đã hất tung mọi "chướng ngại vật" và chui vào chăn của kẻ thù rồi ôm hắn gấu bông. Junhyung cả đêm không ngủ được, hết nhìn trần nhà rồi nhìn Yoseob. Khi ngủ cậu giống hệt một đứa trẻ. Tất nhiên trẻ con ngủ thì kiểu gì chẳng chảy dãi. Nói vậy chắc đủ hiểu chuyện khủng khiếp xảy đến với cậu Yong trong buổi sáng không còn gì đẹp hơn.
Yoseob khẽ nhăn mặt vì ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào. Theo thói quen cậu sẽ rúc sâu vào gấu bông mỗi buổi sáng. Gấu hôm nay ấm thật đấy, lại còn to hơn mọi khi nữa, mùi thơm quyến rũ vô cùng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng ở đây. Cậu mở to mắt cố gắng xác định "vật thể lạ" bên cạnh mình là gì. Junhyung mắt nhắm hờ, mặt đỏ bừng , mồ hôi chảy ròng ròng dù thời tiết vô cùng lạnh. Yoseob một lần nữa rơi vào trạng thái đơ toàn tập.
"Ahhh! Xấu hổ quá đi mất! Làm thế nào bây giờ? Hôm qua còn tự đặt ranh giới nữa, vậy mà..."
Yoseob giả vờ như vẫn còn ngủ, bỏ tay chân ra khỏi người Junhyung rồi tự động lăn vào chỗ của mình. Áp mặt vào tường, cậu thực sự chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho đỡ xấu hổ. Thấy cậu động đậy, Junhyung mở hé mắt nhìn sang bên cạnh. Thân ảnh bé nhỏ đang cuộn tròn trong chăn. Anh thở phào nhẹ nhõm. Chắc cậu mà ôm chặt anh thêm một lát nữa thôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh, đôi môi đỏ lúc nào cũng chu ra hờn dỗi. Anh không chắc mình sẽ cầm cự nổi bao lâu khi lúc nào cũng phải chịu đựng Yoseob đáng yêu này....
~Tobe continued~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com