Chap 21 : Thú Nhận Tình Yêu
Em chưa quyết định, em cần thời gian ~ vẫn là câu trả lời của cậu.
Còn Thiên Tỉ thì " anh hiểu, anh sẽ chờ em, chờ cả đời cũng được".
Đây là lần thứ 2 Thiên Tỉ nói với cậu như vậy. Nguyên có lúc nghĩ hay chấp nhận lời của Thiên Tỉ để dễ quên Khải nhưng cậu đã quyết định phải thổ lộ cho Khải biết nếu không phải cả đời hối hận vì đều không biết nếu không thử như lời Rungxanhlon nói và thoát khỏi day dứt trong tim mình.
Nguyên chọn ngày sinh nhật để thổ lộ với Khải . Cậu đến nhà Khải với tâm trạng căng thẳng, chuẩn bị mọi hậu quả.
– anh Nguyên qua chơi à, em cũng nhớ anh ghê. NaNa cười lém lỉnh khi thấy cậu.
– ừ ờ..hôm nay anh Khải có ở nhà không NaNa
– cậu kiếm tôi à, có việc gì thế. Khải bước từ trong nhà ra, trông khá vui.
– dạ. Cậu do dự, cậu thấy anh lại căng thẳng. Có 1 việc em muốn nói riêng với anh.
– ồ, ' cậu em' muốn nói chuyện riêng với ' anh' à, được rồi, đợi anh thay đồ rồi đi. Khải nói đùa với 2 đứa.
– anh hai hôm nay biết đùa nữa, sao không cho em đi cùng vậy. NaNa phân bì.
– con bé này, đã nói chuyện riêng đi theo làm gì. Ở nhà coi nhà với đi chợ về anh cô nấu cho ăn.
– xì, không cần anh nấu chứ.....phải không anh Nguyên .
– hả, à ừ. Cậu mới dứt tỉnh từ khi anh đổi xưng hô từ " tôi – cậu" sang " anh – cậu em" dù chỉ là đùa. Cách xưng hô từ xa cách sang gần gũi. Trong lòng rất vui nhưng vẫn làm việc phải làm.
*********
– Cái gì ?, cậu vừa nói gì hả Nguyên ?.
– em nói ...' em thích anh'. Nguyên khó lắm mới nói lại 3 từ đó trước mặt Khải
Anh im lặng, mặt trở thành đăm đăm hình sự. Vết nhăn trên trán hiện lên mồn một. Látanh mới nói
– cậu thích tôi như tình anh em với nhau mà nhầm phải không ? anh nhấn mạnh ' tình anh em.'
Nguyên im lặng tự nghỉ lại có phải tình cảm là anh em không, nhưng không phải chắc chắn là tình yêu. Cậu cúi đầu xuống rồi lắc đầu.
Rầm anh đập mạnh tay xuống bàn gỗ trong quán càfe làm tách dĩa phải nhảy lên, nguyên cái bàn rung lên bần bật. Quán buổi chiều nên vắng khách, chỉ có vài khách ngó sang thấy mặt anh như bình chứa lửa nổ bất kỳ lúc nào nên đứng dậy thanh toán tiền.
– tôi không ngờ cậu là loại người như vậy, là 1 thằng bệnh hoạn, biến thái. Là kẻ có mưu mô, thủ đoạn như thế. Tôi không muốn cậu đến nhà tôi nữa, cấm gặp em tôi . VÀ TÔI KHÔNG BAO GIỜ MUỐN THẤY MẶT THẰNG KHỐN NẠN NHƯ CẬU NỮA, rõ chưa?
Anh phừng phừng tức giận bỏ đi không quay đầu lại, không đội mũ bảo hiểm leo lên xe rồ ga phóng đi, xa mà vẫn còn nghe tiếng xe.
Dù Nguyên chuẩn bị tâm lý biết có thể như thế nhưng những lời của Anh như nhiều, thật nhiều mũi kim đâm vào tim, như cái gì đó bóp nát lồng ngực cậu.
bệnh hoạn, biến thái là vì 1 thằng con trai lại nói lời yêu anh – đúng. mưu mô, thủ đoạn là vì lợi dụng công việc, em gái anh để tiếp cận làm quen với anh – cũng đúng. Đây chính là ý của cậu từ lời của anh.
Từ lúc nào hai dòng nước mắt cậu lăn xuống má, và nó khô cạn không hay khi ánh đèn phố bật sáng.
********-*
Nguyên về nhà mà không biết rời khỏi quán cafe ra sao và về nhà trọ bằng cách nào. Cậu chuẩn bị tâm lý nếu bị từ chối kiên cường như thành trì thì bị lời nói gay gắt của anh là đại bác làm sập tất cả. Nó còn làm tổn thương nghiêm trọng bên trong. Nguyên đi thất thiểu, khuôn mặt thật thê thảm về phòng trọ.
ạch không chú trọng đường đi, cậu va vào vật mềm mềm phía trước.
– sao có 1 đám đông trước nhà trọ mình nhỉ. Nguyên nhíu mày cố xen vào.
nè chú, có chuyện gì xảy ra ạ cậu hỏi 1 người.
– " công an quận xuống kiểm tra phòng Minh – Thành kiếm đồ ăn cắp, ủa mà con ở phòng đó phải không ?"
công an sao? cậu giật mình. Cậu cố xen qua để lại gần phòng mình.
– anh Minh, có chuyện gì vậy ? Nguyên xen vào hỏi Minh.
– Nguyên , em về rồi à. Có người tố cáo là người trong phòng mình ăn cắp vài đồ trang sức của tiệm vàng Hoàng Liên. Giờ công an quận lục đồ kiểm tra có không.
Hoàng Liên là tiệm vàng anh Thành đang làm việc, hôm qua xe anh Thành bị hư nên nhờ cậu đi học về chở về cùng. Không có gì xảy ra cơ mà ?
– cậu là Vương Nguyên phải không ?. Một anh công an hỏi cậu.
Cậu gật đầu. Anh công an nói " khoảng 3h chiều hôm qua đến sáng hôm nay, tiệm vàng Hoàng Liên bị mất trộm, theo khai báo của các nhân chứng thì khoảng thời gian đó, cậu có mặt ở đó nên bị xếp vào loại tình nghi"
' tình nghi ư, hôm qua cậu chỉ đến hơi sớm vì tan học sớm, nắng quá nên ghé được ' heo kiểng' mời vào ngồi chờ xơi nước'.
– chắc mấy anh có nhầm gì rồi ?
– có nhầm gì không thì cậu để chúng tôi soát người đề nghị hợp tác. Hình như mấy anh công an nhắm định cậu là thủ phạm thì phải.
Không làm gì sai mắc gì phải sợ, cậu để người ta soát người. Thế nhưng ...
Soát người tìm ra 1 chiếc nhẫn tinh xảo trong mũ áo khoác của cậu, Nguyên sững sờ khi thấy chiếc nhẫn.
– cậu giải thích thế nào về cái nhẫn này? Viên công an hỏi cậu.
– thực sự ..tôi không biết. Nguyên không biết nói sao.
Lục soát phòng, túi đi học của cậu bị mang ra " sếp, tìm thấy đồ trang sức đã báo cáo mất trộm"
– còn thứ trong túi cậu phải giải thích thế nào ? Các viên công an bao vây cậu.
– tôi ..tôi ..không biết.
– Nguyên , em đừng nói gì hết, đợi luật sư tới. Minh nói với cậu.
*****–*****
Khi công an tìm ra tang vật trong túi của cậu, cậu trở thành tình nghi số một tronh vụ này. Như lời Minh nói, luật sư tới gặp cậu, cậu kể tất cả cho luật sư nghe từ khoảng thời gian mất trộm, kể càng chi tiết càng tốt cả từ trường đến chỗ anh Thành làm – tiệm Hoàng Liên, kể cả cậu bị 'heo kiểng dát vàng' quấy rối suốt khi chờ anh Thành làm hết giờ.
– cậu chắc chưa hề thấy cái nhẫn hay đám trang sức kia chứ ?
Nguyên xác nhận lại bằng gật đầu.
– trong thời gian này không được nói với ai, có thể gây bất lợi cho cậu, cậu Nguyên.
***—-***
– tại sao mày lại hại nó ?
– tao có hại ai đâu ?
– tao thấy mày lại gần tiếp cận túi đi học của nó.
– không có nghĩa là tao vu khống nó.
– vậy cái nhẫn khắc hình con rồng lấy trong túi mày là sao ?
– tao..tao..
– nhẫn cặp Long – Phụng, nhẫn Phụng bị tìm thấy rồi sớm muộn gì họ cũng tìm ra chiếc còn lại.
– tao không muốn hại nó đâu, gia đình tao sắp mất hết rồi, cha mẹ tao đang bệnh sắp phải ra ngoài đường ở, các em tao phải bỏ học, tao không muốn thế đâu. Nếu không đồng ý lời người đó, thì không có tiền, mất việc làm và...
– tao biết người đó là ai, mày không thể chống lại đâu, ở lại sẽ bị cảnh sát phát hiện, mày hãy rời khỏi Bắc Kinh đi.
– Nhưng...
– mày còn phải cha mẹ già phải chăm, em út phải lo. Mày bị bắt ai lo cho họ, đi đi. Chuyện thằng Nguyên tao lo.
– vì sao mày giúp tao.
– vì tao với mày là bạn, vì..tao yêu mày. Đây là tiền tao tiết kiệm được, cầm lấy và đi đi.
Người kia còn ngạc nhiên từ lời người nọ, người nọ thúc người kia đi nhanh. Khi người kia đi, người nọ rút điện thoại gọi
– ông chủ, xảy ra chuyện rồi.
********
Cậu ngồi thẩn thờ vừa lo lắng chuyện đã xảy ra vừa bị lời của anh ám ảnh, cậu đã bỏ cơm 2 ngày nay, nên ốm đi hẵn. Ngoài luật sư và Minh ra, chỉ có 1 người vào thăm chính là Thiên Tỉ
– em đừng lo, cảnh sát sẽ minh oan cho em mà. Thiên Tỉ thuộc tổ trinh sát chống tệ nạn ma túy nên phải nhờ đồng nghiệp giúp và gặp được cậu.
– cảm ơn anh, anh Khải giờ sao rồi ạ.
– nó như chạm mạch, mấy ngày nay nóng tính cấu bẩn, hay uống rượu nữa. Mà sao em hỏi thế ?
– không có gì ạ. Trong lòng cậu lo cho Khải vì lần cuối cùng cậu thấy Khải chạy bạt mạng trên đường mà không mũ bảo hiểm.
Cậu còn trong phòng tạm giam thêm 6 ngày.
– cậu được tha ra. Bắt được thủ phạm rồi. Một anh công an nói với cậu.
Nguyên mừng rỡ, cậu làm 1 ít thủ tục là thả ra. Chưa bao giờ thích thú khi hít thở khí trời bây giờ.
– nào cưng, lại đây nào. Thiên Tỉ đang ngồi trên xe jupiter vàng chanh của mình vẫy gọi cậu.
– anh , cảm ơn anh, hức hức... Chả biết sao cậu lại khóc nữa.
– khờ quá, chuyện đã qua rồi, đừng khóc nữa. Anh ôm vỗ lưng cậu an ủi.
Thiên Tỉ chở cậu về khu nhà trọ, nhưng cậu bị trở thành vô gia cư. Anh Thành đã chuyển về quê sống, anh Minh thì đã chuyển đi đâu không biết. Đồ của cậu bị gom thành túi, thành thùng gửi kho chủ nhà. Hỏi chủ nhà thì nói không thể cho cậu trọ được, dù có trộm cắp hay không thì cả khu trọ không an toàn, cậu không biết làm sao.
– cưng sang ở cùng anh nha. Thiên Tỉ đề nghị.
Lúc đầu từ chối nhưng Thiên Tỉ nài nỉ vả lại tiền bạc chẳng còn bao nhiêu, cậu mà gọi về nhà cũng bị hành lỗ tai và lôi cổ về, cậu đành phải qua nhà Thiên Tỉ ở khi có chổ ở mới.
– ha, cưng nấu ngon quá. Thiên Tỉ vừa ăn vừa khen.
Nhà Thiên Tỉ rộng hơn cả nhà Khải , chủ đạo nhà anh trang trí màu vàng chanh, trang trí hài hòa đẹp nhưng có điểm trung của mấy thanh niên độc thân là bừa bộn, phải nói là bẩn và lười dọn dẹp.Thiên Tỉ không để nhớ nên đưa cậu về nhà nên chứng kiến bãi chiến lâu ngày. Thiên Tỉ ngại nên phải dọn, Nguyên đành giúp anh dọn cùng sau đó đi mua ít thức ăn về nấu.
– em xin lỗi em không biết anh thích ăn gì nên ít đồ về nấu.
– cưng đừng lo anh dễ nuôi lắm, gì cũng ăn được hết. Thiên Tỉ vừa ăn miếng thịt ram vừa cười nói với cậu.
Nguyên nhỏe môi cười đáp lại, cậu bỗng nhớ Khải chỉ thích trứng thịt bằm cùng canh chua bạc hà, cậu thở dài.
~~~~~~~~~~~~END CHAP 21~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com