Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 40 : Chuyến Về Quê Và Tai Nạn Máy Bay - END

Khải về nhà tự dằn vặt, " tại sao chứ ?, anh đã giải thích rõ ràng tất cả rồi cơ mà, tại sao cậu vẫn đi, anh nói anh yêu cậu mà cậu lại cho anh yêu vì nghĩa vụ và trách nhiệm chứ."

Đầu anh như nổ tung, tức giận và buồn thất thường. Anh muốn chạy lên quê thằng nhóc hỏi cho rõ ràng sao cậu ta nói yêu anh mà lại làm trái tim anh khổ thế này, nhưng ngày lễ dân thường nghỉ chứ tội phạm có nghỉ đâu thậm chí hoạt động mạnh hơn nữa nên những người vì nước vì dân như anh đâu được nghỉ.

Ngày nào anh cũng tự nói với mình. " cậu sẽ trở lại "

Khải không nghĩ cậu làm như vậy, vì anh là người bắt tội phạm giỏi nhưng anh chỉ là kẻ vụng về, chập chừng đi vào giới tình yêu, ngay cả lời yêu thương cũng không nên thân. Ngày nào anh cũng nghĩ vì sao và anh đã hiểu chính lời nói không rõ ràng dẫn tới kế sự.

********

Trong một nhà kho rộng gần như bỏ hoang ven thành phố Bắc Kinh

- ngài Tiger rất tức giận về chúng bây. Hàng bị bọn cảnh sát bắt, thiệt hại ngiêm trọng. Một người to cao giọng rất uy lực. Chúng bây chuẩn bị chịu phạt hết đi.

- xin lỗi đại ca, tha cho bọn em 1 lần. 1 Đám người đứng cúi đầu cầu xin. Nhất định lần sau tụi em sẽ làm được.

- còn có lần sau sao. Thằng nào chịu trách nhiệm vận chuyển hàng lần này. Giọng hung dữ làm đám người kia run sợ.

Một gã run rẫy đi không nổi bước ra, gã quỳ xuống chân gã đại ca. " em xin đại ca tha cho em lần này, em sẽ đoái công chuộc tội, em xin đại ca..

- mày theo tao nhiều năm, tao muốn tha cho mày .... nhưng ngài Tiget không cần những kẻ vô dụng. Gã đại ca ra dấu 2 gã khác xách 2 tay gã đang quỳ xin ra ngoài xình xịch càng lúc lời cầu xin càng nhỏ dần rồi im hẳn.

- thằng nào còn hỏng việc thì chuẩn bị đi làm bạn thằng kia. Rõ chưa ? Gã đại ca hét lên làm đám đàn em râm rắp nghe lời.

- thằng fire ở lại còn chúng bây cút ngoài.

Cả đám lần lượt bước ra ngoài, chỉ để 1 tên tóc le hoe đỏ.

- chuyện thằng nhóc ngài Tiger sai mày làm sao rồi, ngài cũng tức giận về vụ đấy. Mày làm hỏng vài lần rồi, liệu hồn.

Gã fire nuốt từng đợt nước miếng, " nó hay qua lại với bọn cảnh sát nên khó ra tay" " xin đại ca thêm thời gian."

- ngài Tiger có chỉ thị mới, thằng nhóc đó đã rời khỏi Bắc Kinh về Trùng Khánh , mày phải bảo đảm nó không được trở lại nơi này. Rõ chưa ?.

Gã fire gật đầu dạ 1 tiếng bỗng hắn hỏi " tại sao ta không xử nó ở đây luôn cho xong đi mà phải rắc rối thế kia ?"

******

Năm nay cậu về nhà ăn tết, cha mẹ cậu mừng hẳn chẳng bù năm ngoái 3 thằng trai đi mất hút chỉ con gái về nhà ăn tết chung.

- năm nay con về mẹ mừng quá, mà sao con về sớm thế. Mẹ cậu vui hỏi con trai.

- nhà trường cho nghỉ sớm nên con sắp sếp về sớm, vã lại con nhớ món ăn mẹ nấu quá.

Bà gõ đầu con trai " lớn rồi còn làm nũng chuẩn bị lấy... à Thiên Tỉ khỏe không con "

- dạ, ảnh khỏe má ạ. Thực ra lần cuối cậu thấy Thiên Tỉ hơi xanh xao, mẹ nhắc tới làm cậu hơi có lỗi.

Cậu về quê chủ yếu là phụ bố mẹ dọn dẹp nhà cửa, coi giùm rẫy vườn ao cho bố mẹ để được nghỉ ngơi. Ngoài việc ra cậu chẳng đi đâu.

Cậu ngồi thẩn thơ bên bờ ao thở dài nhớ đến 1 người. " tỏm" một viên sỏi rơi xuống nước trước mặt cậu làm cậu dứt lòng suy nghỉ

- nhóc , về quê lúc nào đó. Người mập mập nhưng không lùn, chú 5 hàng xóm gọi cậu rồi đến lót dép ngồi cạnh cậu.

- dạ, con cũng mới về được mấy ngày. Khỏe không chú ?

- tao lúc nào chẳng khỏe. Còn nhóc ngồi vẫn nhớ râu quai nón hả.

Cậu lắc đầu, cậu cũng sực nhớ cậu đã ngừng nhớ thầy Tân từ lúc nào nhỉ, thay vào đó là hình ảnh người mặc đồ màu xanh.

Ly về thêm bất ngờ hơn là năm nay anh ba cậu cũng về, nhà đông đủ trừ anh hai Vương Hòa ra. Ngày tết là ngày hội tụ của các gia đình. Anh Thổ cậu kể truyện thật vui. Chợt hỏi

- ku, ở Bắc Kinh , Khải với nàng bồ sư tử khỏe chứ hả.

- làm xem em biết chứ, em có ở đó đâu chứ. Tự nhiên nhắc tới anh làm cậu buồn không tả nổi.

- ồ, ku với cọp cãi nhau à, bồ bịch tuổi trẻ có khác.

- anh ba, em với Nana có bồ bịch gì đâu. Em có bao giờ nói vậy đâu.

- không phải thì thôi làm gì dữ vậy. Thổ cười bí ẩn.

Mẹ cậu và Ly đều biết và nghỉ rằng người yêu của cậu là Thiên Tỉ nên im lặng không nói, chỉ cha cậu cười chọc " Con trai tui cũng lớn rồi, kiếm cô nào về làm vợ đi nghe chưa "

*****

Theo truyền thống cựu học sinh chúc tết giáo viên, Hoành bận đi chơi với người yêu. Thành ra cậu đi 1 mình đến nhà thầy Khoa

- là em hả Nguyên , 2 năm rồi ấy nhỉ, mau mau vào nhà đi em. Thầy Khoa mặc đồ áo sơmi quần tây nhìn vẫn phong độ chán chỉ cộng da đen hơn 1 tí thôi.

- Dạ!

- Mà em sao rồi, cuộc sống ra sao ?

Lâu lắm rồi cậu mới vui nói thoải mái về cuộc sống và công việc cùng người cậu kính trọng. Cậu nói chuyện với thầy Khoa . Sau hai năm có vẻ thầy dạy hóa đã mập mạp hơn nói chung là dễ thương.

- là ai thế nhỉ, không phải là học sinh đẹp trai dốt hóa của tôi sao.

thầy mời cậu ở lại cho bằng được, cậu chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của thầy cậu mơ thấy cuộc sống như vậy trong đó có Lâm.

- em đeo dây chuyền kia, chứng tỏ em vẫn nhớ thầy Tân ư. Thầy bỗng nhìn dây chuyền hỏi cậu. Em gặp lại thầy ấy chưa ?

- không ạ, em vẫn nhớ nhưng chỉ còn là kỷ niệm. Nhưng mà sao thầy biết dây chuyền này liên quan đến thầy Tân chứ. Thầy Tân tặng cậu trước ngày chia tay cơ mày.

Thầy dường như khó nói " à vì chính thầy đặt mua hộ thầy Tân mà".

Cậu cùngthầy vui cùng đến chiều tối, cậu chào về thế là hết 1 ngày tết. thầy tiễn cậu đi cùng thở đều " để xem chúng còn có duyên với nhau không nữa".

vi viu gió bờ hồ đã thu hút cậu. Gió thổi làm lòng cậu thư thái hơn, bất ngờ cậu thấy hình ảnh ai rất quen thuộc ngồi góc khuất kia, trời nhem nhem tối nên nhìn không rõ.

' ring ring' điện thoại cậu rung lên. Là anh Quân quản lý gọi.

- anh xin lỗi em gọi ngày này nhưng em có thể lên sớm hơn được không ngày tổ chức " tài năng trẻ" sớm hơn 2 ngày. Mọi người trong nhà hàng đều đặt niềm tin vào em. Nếu nhà hàng dạng C chúng ta sẽ bị đóng cửa nếu không đạt giải gì đó.

Nhà hàng hạng loại A,B,C thậm chí D phụ thuộc vào doanh thu và đánh giá các món ăn do khách hàng đánh giá, các hạng do hệ thống nhà hàng quy định. D là như nhà hàng thử nghiệm, C là đáng lo nhất nếu không đạt yêu cầu bị đóng cửa bất kỳ lúc nào.

Cậu nghỉ không thể vì riêng tư mà ảnh hưởng đến rất nhiều người như mọi người trong nhà hàng đã tin tưởng đặt hết niềm tin vào cậu lo lắng và thông cảm lúc cậu nằm trong bệnh viện. Nhất người tận tình dạy cậu ' bác Hiếu', thêm thằng bạn cần người chia đôi phòng trọ Dũng. Và không đi người nhà hỏi lộ hết mọi chuyện mất, chưa tính còn 1 năm học cuối nữa...

- dạ mồng 9 thi, vậy em cố mốt lên.

Cậu cúp máy mà lo " hy vọng cậu lên anh không biết và ngoài trường ra, đất ít người đông ở thành phố, làm sao anh có thể tìm được cậu chứ."

Nhưng cậu đã lầm, ở bắc Kinh xa xôi anh rất nhớ và lo cho cậu.

- thằng nhóc đã về nhà an toàn rồi à. anh thở phào nhẹ nhõm.

- cậu quan tâm đến em tôi dữ vậy. Thổ hỏi qua điện thoại.

- em bạn như em mình mà, tự nhiên biến mất làm...em tôi lo nên hỏi cho biết. Mà đừng nói nhóc tôi gọi hỏi đấy.

- sao thế ? Mà à thôi, nhớ rồi.

anh biết cậu đã về nhà, anh mừng biết tin về cậu vẫn ổn. Anh nghĩ Thổ về quê nên biết thêm thông tin, anh xém nhảy lên khi biết qua tểt mồng 5 cậu sẽ quay lại Bắc Kinh

Sáng mồng 5. Anh không thể nào ngủ được vì mừng sắp gặp cậu , anh hơi giận vì cậu không nói rõ ràng mà cậu chạy mất. Thổ nói hiếm chỗ vào tết nên cậu đã đặt vé và đi vào tối mồng 4 rồi.

Anh biết muốn đến xe phải tốn mười mấy tiếng mới tới nhưng anh vẫn đến sớm để chờ cậu. Anh hỏi kỹ Thổ máy bay loại nào, sân bay tên gì, chuyến bay bao nhiêu, cất cánh đi lúc mấy giờ...

- bộ thằng nhóc phạm tội hay sao hỏi kỹ vậy hả ? Thổ thấy lạ hỏi.

Anh không trả lời, chỉ cảm ơn rồi tắt máy.

Anh đi đến sân bay hỏi thông tin về chuyến bay , anh được biết hạ cánh tới nơi lúc 4h chiều. Anh mừng nên ngồi chờ từ sáng tới chiều.

Nhưng anh chờ suốt đến trời tối cũng chẳng thấy xe Thổ nói đến đâu cả. Anh cho rằng " Chắc ko có gì xảy ra đâu " . Anh đợi hoài cũng chẳng thấy đâu. Anh bắt đầu sốt ruột đi hỏi lại nhân viên sân bay nhưng câu trả lời của nhân viên làm anh tứ chi rụng rời, người như ngừng thở.

- anh tới đợi người hay đợi lấy hàng, chúng em xin lỗi, chuyến bay anh đợi đã gặp tai nạn trên đường rồi. Nhân viên hoảng hốt trả lời nhanh.

- tai...nạn ư. Tai nạn như thế nào.. nói cho tôi biết đi. Anh hoảng sợ chụp tay nữ nhân viên bóp chặt cánh tay nữ nhân viên nói như hét vào mặt. " nghe nói là ..bị nổ, cháy rụi hết rồi." nhân viên bán vé sợ hãi vùng tay anh chạy mất.

Từ hôm đó đến giờ, Anh rơi tâm trạng vô cùng tồi tệ. Anh khóc không ra lời, ở nhà anh chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì, ăn không nhai uống không nuốt.Nana chưa bao giờ thấy anh mình rơi vào tình trạng xấu như thế.

Điện thoại từ nữa vòng quay trái đất, mẹ anh gọi nhưng anh ầm ừ cho qua rồi cúp máy. " không, chắc chỉ là ác mộng thôi " " có khi nào cậu không trên chiếc xe đó không "...

******-*

bọn Tiger đã im lặng không động tĩnh 1 thời gian rồi, chắc chắn bọn chúng quay lại nhiều và táo bạo hơn nữa. Chú ý mọi đường có thể đưa vào ngay cả đường xe, thủy, phà... Các đồng chí rõ chưa giọng sếp Tuấn vang trong phòng họp cảnh sát chống ma túy.

Rõ ai cũng hô hào hứng, trừ 1 người.

- đồng chí trung úy Khải ở lại gặp tôi. Còn lại Giải tán.

Tan họp nhưng anh chẳng mảy may quan tâm, Nam đẩy vai anh mới tỉnh thoát dòng suy nghĩ.

- tôi không biết đồng chí bị việc gì nhưng trong công việc đồng chí phải tập trung nếu không ảnh hưởng đến các đồng chí khác. Tôi cho đồng chí nghỉ 2 ngày để giải quyết việc riêng, tôi hy vọng sẽ không có lần sau. Sếp Tuấn phải nhắc 3 lần vì sự mất tập trung của Khải.

Anh vốn rất có trách nhiệm làm không trốn tránh công việc. Chưa hề mất tập trung để cấp trên nhắc nhở nhiều.

Trong đầu anh chỉ còn hình ảnh của cậu. " dù 1 phần triệu hay tỷ anh vẫn tin em vẫn còn sống, nếu anh nói rõ ràng thì em đâu có..., anh vẫn chưa nói anh yêu em thực lòng chứ không phải là vì trách nhiệm và nghĩa vụ, anh làm mọi thứ để gặp lại em...".

Anh đi về nhà với tâm trạng thê thảm. Trước nhà anh có 1 người mập mập mặc đồ chỉnh chu, hợp thời trang tay cầm bó hoa hồng ôm con gấu thú nhồi bông cỡ lớn.

- Đông, cậu đến gặp Nana hả. anh hỏi với giọng yếu xìu. Đông là 1 trong những cái vệ tinh của em anh mà.

- dạ, nhưng Nana không chịu gặp em.

Nana hay bắt mấy anh vệ tinh ngoài cổng phơi nắng, Khải thở dài mở cổng chuẩn bị dắt xe vào mời Đông vào.

- cảm ơn anh, mà thằng nguyên vô đây hôm qua rồi nha anh Khải . Đông nói cho Khải vì anh dặn báo cho anh khi cậu lên, vì Nana nên Đông định lấy lòng Khải.

' phựt' Lanh đứng người hỏi lại Đông

- vậy là..vậy là Nguyên còn sống, không, Nguyên đã quay lại bắc Kinh rồi sao. Anh không nổi vào tin này.

- dạ, chính em đón nó mà. Đông xác định lại.

vậy là Nguyên còn sống, em còn sống .... Anh như phát điên, điều duy nhất anh muốn làm là gặp mặt cậu, Đông đón Nguyên chắc chắn có địa chỉ nơi Nguyên sống,Anh vội Đông nói địa chỉ là anh đi ngay, " anh sắp gặp lại em rồi ". Mắt anh sắp chuyển sang màu đỏ vì hạnh phúc. Ánh sáng rọi giữa đám mây đen mù.

Trời chuyển nắng sang âm u, hình như trời sắp có cơn mưa đầu năm. Cậu bắt tuyến xe buýt từ nhà hàng về chỗ trọ của cậu. cuộc thi " tài năng đầu bếp trẻ" sắp tổ chức nên phải tập luyện cùng bác Hiếu, bác dạy mọi thứ cho cậu ngay cả cách làm bánh độc quyền của bác. Cậu được đặc cách về sớm để thoải mái trước thi. Tuyến xe buýt cậu đón là tuyến cuối trong ngày phải cuốc bộ từ đường lớn vào đường nhỏ rẻ vào hẻm mới tới chỗ cậu ở.

Cậu đi nhanh hơn vì trời sắp mưa rồi. Vội chạy về cậu bất ngờ gặp một người đang mặc cảnh phục xanh đang ngồi trước cửa chờ cậu.

- em đừng đi.

Cậu quay người định chạy trốn nhưng lần này thì không, Anh đã bắt được cậu, anh ôm siết cậu không buông.

- em còn sống, đúng là em rồi. Giọng anh ngẹt ngẹt như muốn khóc.

Cậu cố đẩy anh ra. " không phải em đã nói rõ rồi sao, anh hãy trở lại cuộc sống đi, em không cần..."

Anh thả cậu ra nhưng vẫn nắm tay thật chặt.

- bình thường ư, chính em đã làm anh yêu em rồi bảo trở lại bình thường sao, em quá tàn nhẫn.

- khi em rời xa anh, em có biết anh đau khổ đến cỡ nào, Em quá độc ác.

- khi anh nói anh yêu em, em lại bỏ trốn, em quá vô tình.

- trong khi tình yêu của anh là chân thật lại nói anh yêu em vì trách nhiệm và nghĩa vụ, em quá vô lý.

- em có biết khi được tin em trên chuyến bay bị tai nạn đó, tim anh đau như ngừng đập, anh như đã chết rồi. Em thật...

- làm sao anh có thể chứng minh rằng anh yêu em không phải vì trách nhiệm và nghĩa vụ mà là thực sự yêu em đây ?

.....

anh nói mà pha trộn bao nhiêu cảm xúc vui mừng và giận dỗi. Anh cứ siết chặt tay cậu, mắt đỏ ngàu muốn khóc "

Cậu lúc đầu giẩy dụa nhưng sao lời anh làm cậu im lặng và bắt đầu cả thân mềm ra, ngồi xuống đất, cậu bật khóc như nước vỡ bờ. Anh không biết sao nữa lần đầu tiên người anh yêu khóc trước mặt anh. Anh cũng ngồi vỗ lưng cậu.

Trong đầu cậu chứa những dòng suy nghĩ hỗn loạn " chính cậu đã làm anh đau khổ như thế", " hạnh phúc nhưng sao lo sợ", giấc mơ anh nói yêu cậu chỉ là giả, nếu yêu anh sẽ có cái kết giống đã yêu thầy Tân, sự tổn thương sẽ lại kiếm gặp cậu, tình yêu trách nhiệm và nghĩa vụ...

Cậu vụt chạy khỏi tay anh chạy hướng ra đường cái, mắt lèm nhèm do nước mắt, cậu không còn ý thức, cậu băng qua đường. ánh đèn pha rọi vào cậu, 1 chiếc xe hơi thắng gấp lao vào cậu, cậu tưởng cậu sắp bị cán rồi nhưng " vụt" bóng xanh lao ngang ôm cậu bay trước đầu xe ngã xuống bên kia đường.

- mấy thằng kia, bị điên hả, muốn chết sao. Tiếng chửi rủa của gã lái xe, nổ máy rồi chạy đi tiếp.

Ai mà quan tâm chứ. " anh Khải , anh không sao chứ ?" cậu bây giờ nếu anh có bề gì chắc cậu không sống nổi. cậu nằm trên người anh , cậu vội đỡ anh ngồi dậy.

- anh đau lắm, Nguyên ơi.

Nguyên hoảng hốt, " anh đau ở đâu, để em đưa đến bệnh viện"

Anh mở mắt chỉ vào tim mình, " anh đau trong tim, giờ em tin anh yêu em thật lòng chưa ?"

- em tin mà, em tin..ủa anh lừa em. Nguyên vừa khóc vừa mừng.

Cậu đứng dậy đòi bỏ đi nhưng anh đứng lên nắm tay Nguyên kéo cậu về mình. " em đừng bao giờ rời xa anh nha, trôii nhỏ của anh"

Nguyên gật đầu trong lòng Khải , tay cậu ôm anh với niềm hạnh phúc vô bờ bến. Cả hai đều cười hạnh phúc, nước mắt của Nguyên chứa nhiều hạnh phúc rơi thấm vào chiếc áo màu xanh của anh

Trời bắt đầu rơi những giọt mưa phùn bay lất phất dưới ánh đèn phố đang được thắp lên, hứa hẹn 1 cơn mưa lớn.

Hình ảnh chàng trung úy và chàng sinh viên - đầu bếp ôm nhau trong nước mắt hạnh phúc trong mưa dưới ánh đèn phố ........

Với các bạn lứa tuổi 9x 10x bây giờ một tình yêu trong sáng như vậy rất hiếm ! nếu như ai đang trong tình trạng giống như Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải trong câu truyện này thì hãy nhớ một lời khuyên của tác giả nhé hãy biết nắm lấy cơ hội và cho mình một cơ hội điều gì có thể tha thứ cứ tha thứ đừng gàng buộc bản thân rồi cả hai điều đau khổ .........

~~~~~END CHAP 40 - CUỐI ~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tfboys