Chương 73:Sau này mình ra biển sống nhé
Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)
Chương 73:Sau này mình ra biển sống nhé
Vương Tuấn Khải cõng cậu đi ra sát bờ biển, bóng hai người in trên triền cát trắng, ánh trăng bàng bạc chiếu lên bóng hai người dính vào nhau đổ dài dưới nền, dính chặt không rời.
Vương Tuấn Khải đi gần tới bờ biển, nước biển mát lạnh ập tới vỗ lên đầu gối anh, khiến một đám bọt tung lên trắng xóa. Vương Nguyên liếm liếm nước biển bắn lên môi: "Mặn quá..." Nói rồi cậu lấy khăn tay ra lau mặt cho Vương Tuấn Khải, độ muối trong nước cao cũng khiến làn da bị tổn thương.
"Tiểu Nguyên, vừa rồi em nói có... ưu phiền?" Vương Tuấn Khải nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không kìm được lên tiếng thăm dò.
Ngón tay Vương Nguyên ngừng lại:"Em chỉ là nói ra cảm xúc tức thời, không ưu phiền gì cả."
Sắc mặt Vương Tuấn Khải trầm mặc, xóc xóc cậu lên, rồi tiếp tục chầm chậm bước, gió biển làm rối tung mái tóc dài của Vương Nguyên, một tay cậu giữ tóc, tì cằm lên vai Vương Tuấn Khải, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào và không gian yên tĩnh không dễ dàng có được này.
"Tiểu Nguyên, nếu em thích biển đến thế, đợi khi nào chúng ta già, sẽ về sống gần biển được không?"
"Phải già tới thế nào?" Cậu buồn buồn hỏi.
"Năm, sáu mươi tuổi, đến khi ấy chúng ta đều đã nghỉ hưu rồi, đương nhiên có thể nghỉ hưu sớm, chủ yếu là em muốn thế nào thôi. Chúng ta sẽ mua một chiếc du thuyền nhỏ, có thể vi vu trên biển, khi nào em muốn ra biển anh sẽ đưa em ra, ngắm cảnh, câu cá. Nếu em chán du thuyền rồi, chúng ta có thể mua một căn nhà nhỏ gần bờ biển, cùng ngồi tắm nắng trên bãi cát vàng, uống nước dừa, anh kể chuyện cho em nghe, dù hay dù không em cũng nên chiều lòng anh mà cười mấy tiếng, phải rồi, còn có thể nướng thịt trên bãi biển nữa, anh sẽ nướng tôm nướng cá cho em ăn, em bóc vỏ tôm, thế nào?"
Vương Tuấn Khải đợi rất lâu vẫn không thấy Vương Nguyên trả lời, anh truy hỏi hai ba lần, Vương Nguyên mới từ từ gật gật đầu, cậu cố gắng kiềm chế, nhưng cổ họng nghẹn ngào không chịu nghe lời.
"...Vâng..."
Vương Tuấn Khải thu lại nụ cười vừa hé nở trên môi, bởi vì anh cảm thấy có một chất dịch ươn ướt rơi xuống vai mình, nhưng anh vờ như không biết, cười rạng rỡ, nói tiếp: "Ăn chán hải sản rồi cũng không sao, chúng ta có thể chuyển vào núi sống, chỉ cần mở cửa sổ ra là thấy sương mây ẩn ẩn hiện hiện, mờ ảo như sống trong tiên cảnh vậy. Nói gì thì nói trình độ bắn súng của anh cũng không tồi, anh sẽ săn bắn dã thú cho em ăn, à, còn nữa, mấy năm ở trường quân sự anh học được chút ít về nghề mộc, anh có thể đóng một cái hàng rào nho nhỏ xung quanh căn nhà gỗ của chúng ta, có thể làm giàn nho trong vườn, em có thể trồng hoa nuôi chim nuôi gà nuôi vịt, nuôi thỏ cũng được. Em muốn ăn rau rừng thì chúng ta sẽ trồng rau. Phân gà phân vịt là thứ phân bón thiên nhiên tốt nhất, trái cây và rau cỏ trồng được đều là những thứ rất sạch không độc hại, ôi trời ơi, thật tuyệt vời..."
Vương Nguyên vòng hai tay quanh người Vương Tuấn Khải, ôm anh thật chặt, cậu không nói gì bởi vì nước mắt cậu đang rơi lã chã không ngừng.
Vương Tuấn Khải ngửa cổ ra sau cọ cọ vào trán cậu, trầm giọng nói: "Tiểu Nguyên, anh không đùa đâu, chỉ cần em muốn..."
"Đừng nói nữa, anh... anh đừng nói nữa..." Vương Nguyên cắn chặt vào tay mình, để kìm lại thứ cảm xúc mà cậu đang không cách nào khống chế được.
Vương Tuấn Khải dừng bước, đặt cậu xuống, khoanh chân ngồi xuống bờ cát mịn mượt, để cậu ngồi dựa vào ngực mình.
Ánh trăng rót xuống đôi mắt long lanh đầy nước của cậu, nhìn cảnh biển này, cậu từ từ động đậy lông mi, ánh nhìn bỗng như nhòe đi với đủ loại màu sắc.
"Anh, cuối cùng anh cũng đã trưởng thành thật rồi."
"..." Vương Tuấn Khải làm như không thèm chấp, khẽ xì một tiếng, nói:"Này, khẩu khí của em khiến anh nhớ tới người mẹ đã mất nhiều năm của mình đấy."
"Thật không? Nói thật, em vẫn luôn tìm cách để thay thế vị trí quan trọng ấy, em muốn anh cảm nhận được sự quan tâm của em gần gũi như chân tay mà cũng ấm áp như của người mẹ..." Vương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt to đen láy của Vương Tuấn Khải, dần dần, cậu như cười như không:"Anh thích em làm em trai hay là mẹ anh? Thôn trang mà em từng ở đa phần là người già, nên bảo em phải đóng vai trưởng bối cũng không vấn đề gì."
"..." Vương Tuấn Khải trợn mắt lườm cậu, đột ngột cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cậu, khẽ cắn một cái như có ý trừng phạt.
Tiểu Nguyên, anh muốn em làm vợ anh, ngoài em ra, anh chẳng có cảm xúc đối với bất kỳ cô gái nào. Cho dù con đường phía trước có dài tới đâu, cho dù em còn sống được mấy năm nữa, thì anh cũng chỉ cần tình yêu của em mà thôi.
Cho dù xảy ra chuyện gì, hãy nhớ rằng anh yêu em biết bao, xin đừng rời xa anh, nếu không hơi thở của anh cũng sẽ vì thế mà ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com