Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Fanfic Khải-Nguyên] Hồng trần khách trạm! Chương 22


Hoa quỳnh còn có tên khác là nguyệt lai hương...

Tại sao loài hoa này chỉ nở vào buổi đêm và tàn héo khi bình minh lên?

Hoa nguyệt lai hương nhờ đêm tối che giấu đi nỗi buồn của mình, nó thương nhớ người mình yêu, nỗi tương tư gửi vào ánh trăng để dâng hiến tình yêu của mình...

Tại sao loài hoa này chỉ nở rộ vào buổi đêm?

Tất cả đều vì tình yêu...


_ Chương 22: Đối mặt (P1) _


Cơn mưa to càng ngày càng nặng hạt ào ào không dứt cùng những cơn gió lạnh lẽo kéo tới, mạnh mẽ như muốn cuốn phăng đi tất cả những bẩn thỉu ẩn chứa khắp mọi ngõ ngách trong Kinh thành. Trong đêm tối lập lòe những thân ảnh tay cầm binh khí sáng loáng xông vào khắp các ngõ ngách lùng bắt những kẻ phản loạn. Tiếng vó ngựa, tiếng bước chân chạy rầm rập cùng tiếng quát tháo, la hét đầy huyên náo, ồn ào vang vọng. Những dân thường bị tiếng động làm giật mình tỉnh giấc, sợ hãi, bất an ngồi nép trong góc nhà, thỉnh thoảng lại đưa mắt ngó qua khe cửa hẹp đầy nghi hoặc. Tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Kinh thành náo loạn, binh lính xuất hiện khắp nơi đi lùng bắt người vào đêm mưa gió lớn như vậy.

Tại khu biệt giam đặc biệt Tô Tiễn hai tay chắp sau lưng cứ đi đi lại lại phía ngoài, trong lòng căng thẳng, sốt ruột chờ đợi. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào khoảng không tối đen phía trước. Lát sau một nhóm hắc y nhân  lặng lẽ xuất hiện tiến tới gần, Tô Tiễn nhìn thấy liền thở phào một hơi bước ra, chắp tay cúi đầu nói:

- Công tử!...

Y nhân đi đầu giơ tay lên chặn lời, giọng lạnh lùng cất lên:

- Mọi việc chuẩn bị xong hết chưa? Có vấn đề gì không?

Tô Tiễn gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Công tử, đã sắp xếp xong hết rồi, không có vấn đề gì. Tất cả số lính canh ở đây đều là người của ta. Bên phía ngoài ta cũng đã sắp xếp cẩn thận. Chúng ta có khoảng một canh giờ đến khi chuyển ca.

- Tốt lắm! Như vậy là quá đủ rồi! _ Y nhân kia gật đầu, giọng có chút hòa hoãn lại hỏi _ Tần Hiên và Vũ Huệ Mẫn được giam ở đâu?

- Ta đã làm theo lời dặn của công tử rồi. Hơn nữa chính Vũ Kiên cũng ra lệnh giam ba kẻ chủ mưu đó vào khu biệt giam riêng biệt, không cho tiếp xúc với ai. Hiện cả ba người đều được giam phía bên trong kia, mỗi người một phòng giam cách xa nhau.

- Tư Lạp hiện giờ như thế nào?

Tô Tiễn ngạc nhiên, không nghĩ y sẽ hỏi tới Tư Lạp liền hỏi lại:

- Công tử, còn việc gì với tên Tư Lạp đó sao? Từ lúc bị bắt giam hắn chỉ lầm lì ngồi yên một chỗ. Không kháng cự cũng chẳng nói lời nào hay gào hét chửi bới, bộ dạng rất bình tĩnh!

Y nhân kia im lặng một chút rồi chậm rãi lên tiếng giải thích:

- Tư Lạp tuy là một kẻ lỗ mãng nhưng hắn lại là một nhân vật quan trọng trong kế hoạch lần này. Sau này chúng ta còn phải dùng đến y để loại bỏ thế lực của Vũ Kiên. Vũ Kiên nhất định sẽ không giết hắn nhưng cũng không để hắn được sống yên ổn trong tù giam này đâu. Cứ mặc hắn bị Vũ Kiên chơi đùa đi, nếu cần thiết làm hắn thê thảm hơn cũng được. Nhưng phải nhớ nhất định phải giữ hắn sống sót. Khi thời cơ đến chúng ta sẽ cứu hắn ra, giúp đỡ để hắn trở về bộ tộc của mình. Chúng ta giúp hắn trong lúc khó khăn như vậy, hắn nhất định sẽ mang ơn chúng ta. Ngày sau mới có thể tạo ra một cục diện có lợi cho ta. Được rồi, ngươi mau dẫn đường đi.

Tô Tiễn gật đầu không nói thêm gì nữa. Hắn xoay người rồi chìa tay ra dấu mời, sau đó nhanh nhẹn đi trước dẫn đường. Khi vào khu biệt giam, y nhân kia quay đầu lại lạnh lùng ra lệnh với đám hắc nhân phía sau:

- Tất cả các ngươi ở lại đây chờ ta, khi nào ta gọi thì hẵng tiến vào. Lão đại cùng lão nhị đi theo ta.

Hai hắc nhân phía sau gật đầu theo sát y nhân này. Những kẻ còn lại thì dàn ra, đứng nép vào vách tường hòa vào không gian tối đen yên lặng không một tiếng động. Khi bốn người đi vào sâu thêm một chút nữa liền nghe thấy tiếng la hét giận dữ điên cuồng của Tần Hiên. Một hắc y nhân phía sau liền cất giọng hỏi:

- Tại sao Tần Hiên lại hét lớn như vậy? Y là đang chịu cực hình? 

Y nhân đi đầu bật cười, hắn nhẹ giọng đáp:

- Lão nhị, ngươi nghĩ Tần Hiên có thân phận gì? Vũ Kiên là kẻ như thế nào? Dù có phạm tội tạo phản cũng không thể bị trừng phạt bằng cực hình được. Làm như vậy Vũ Kiên không phải sẽ bị lên án, mất hết mặt mũi sao? Mà y cũng khinh thường làm như thế, dù sao Tần Hiên đã bắt được còn cần phải làm gì nữa. Tần Hiên la hét như vậy chính là vì không cam lòng, không chấp nhận được hiện thực. Hắn thấy chỉ còn một bước nhỏ nữa liền có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ mà hắn ước muốn. Cứ nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thật hoàn mĩ nhưng đến cuối cùng đều tan biến ngay trước mắt. Lại còn bị Vũ Kiên chơi đùa trong lòng bàn tay, kẻ mà hắn luôn coi thường. Một kẻ kiêu ngạo như hắn làm sao có thể chịu đựng được. Y chính là đang cố trốn tránh, phủ định sự thật đó nên mới biểu hiện như thế.

Hắc y nhân kia khẽ à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi đến gần buồng giam của Tần Hiên, một gã canh ngục liền chạy đến cúi người hành lễ. Tô Tiễn sau khi căn dặn một câu lại quay ra y nhân kia cúi người nói:

- Công tử, ta ra phía ngoài đợi. Chúng ta không có nhiều thời gian với lại nơi này rất nguy hiểm, nên xin công tử mau chóng trở ra!

Y nhân kia im lặng gật đầu. Nhìn thân ảnh Tô Tiễn dần khuất dạng sau hành lang tối đen, y quay lại phất tay với gã canh ngục, lạnh lùng ra lệnh:

- Mở cửa ra!

Gã lính canh vâng dạ rồi vội bước nhanh tới trước cửa buồng giam. Hắn cầm chùm chìa khóa giắt bên hông lên mà tra một chìa vào ổ khóa, sau đó vội vã lui ra ngoài. Hắc y nhân đi đầu phất tay ra hiệu để một hắc y nhân đứng canh phía ngoài cửa sau đó bước vào. Hắc y nhân còn lại với tay cầm bó đuốc phía bên ngoài mang theo vào giắt lên tường trong phòng giam của Tần Hiên rồi đứng lui lại sau lưng hắc y nhân đi đầu kia. Tần Hiên ngẩng lên, đôi mắt hằn đỏ lộ một bộ điên cuồng mà lao tới, hai tay giơ ra định tóm lấy y nhân kia, trong miệng lại gào lớn:

- Vũ Kiên, tên khốn kiếp! Ta mới là Hoàng đế, là người đứng đầu đất nước này. Ngươi dám giam cầm ta ở đây, mau thả ta ra!

Y nhân kia giơ tay hời hợt đánh ra một chưởng vào người Tần Hiên, khiến hắn bay ngược ra sau văng đập mạnh vào tường. Y đưa tay gỡ khăn bịt mặt ra, từ tốn kéo ghế ngồi xuống. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn Tần Hiên, lạnh lùng lên tiếng:

- Tần Hiên, ngươi không cần phải giả điên như vậy. Nên chấp nhận thực tế đi, đừng nằm mộng nữa!

Tần Hiên đau đớn đưa tay ôm lấy ngực. Đôi mắt âm trầm quan sát kẻ mới đến. Qua ánh sáng vàng lợt, lập lòe mờ ảo của ánh đuốc, hắn khẽ nhíu mày như suy nghĩ rồi cất giọng khàn khàn hỏi:

- Ngươi chẳng phải là Vương Nguyên, kẻ gần đây rất nổi danh trong Kinh thành sao? Tối nay chính ngươi đã ra mặt bảo vệ cho Vũ Kiên? Sao ngươi lại vào được đây? Là Vũ Kiên cử ngươi đến?

Y nhân bịt mặt kia đúng là Vương Nguyên. Tại sao hắn lại đến đây? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Vương Nguyên đưa tay cầm chiếc chén nhỏ đặt phía trên mặt bàn ngắm nghía, chậm rãi đáp: 

- Vũ Kiên có tư cách gì cử ta tới? Ta là tự mình tới tìm ngươi...để đòi nợ!

- Đòi nợ? Nực cười! Ta vốn không quen biết ngươi, có thể nợ ngươi cái gì? Đừng đóng kịch với ta nữa. Mau nói đi, Vũ Kiên cử ngươi tới đây có mục đích gì? Hắn muốn gì ở ta? _ Tần Hiên nhếch miệng cười không coi lời nói của Vương Nguyên là thật, hắn dựa lưng vào tường gằn giọng hỏi lại.

Chiếc chén nhỏ trong tay bị Vương Nguyên nắm chặt lại vỡ ra thành từng mảnh. Hắn ném mạnh những mảnh vỡ đó về phía Tần Hiên khiến chúng rơi trên người y, có mảnh thì văng trúng mặt tuy không chảy máu nhưng những chỗ bị đụng vào đều đỏ lên đau rát. Tần Hiên giận dữ khẽ nhỏm người dậy, quát lên:

- Ngươi dám vũ nhục ta? Vũ Kiên dám sai một kẻ như ngươi đến sỉ nhục ta? Tên nhãi ranh, ngươi muốn chết sao?

Vương Nguyên đứng bật dậy, vừa gằn giọng nói vừa bước từng bước tới trước mặt Tần Hiên. Hắn đứng thẳng người ngạo nghễ, đầu cúi xuống nhìn y, ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy sát ý.  

- Ta vũ nhục ngươi thì sao? Nó có đáng là gì so với những khổ cực mà ta phải chịu đựng mười bảy năm qua. Có đáng là gì so với hai trăm mười chín mạng người nhà họ Vương. Có đáng là gì sao với việc bị gán tội danh tạo phản, bị tứ mã phanh thây, bêu đầu trước cổng thành một tháng liên tiếp. Bị mọi người chửi bới, oan ức nhục nhã gánh lấy cái tội lưu danh thiên cổ. Có đáng là gì so với việc bị kẻ mà mình tin tưởng phản bội. Những chiến công dành được bằng việc mạo hiểm tính mạng ngoài biên ải, chiến đấu với lũ man di. Danh dự, công lao mà mình gầy dựng đều bị mất hết. Tần Hiên, ngươi còn chưa từng trải qua sự vũ nhục thực sự đâu! 

Tần Hiên giật mình như nhớ tới điều gì đó, trong lòng liền chột dạ tránh né ánh mắt của Vương Nguyên. Hắn kinh hãi lắp bắp hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đang nói bậy bạ cái gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Về nói với Vũ Kiên đừng chơi trò này với ta. Ta đã nằm trong tay hắn rồi. Muốn chém muốn giết đều tùy ở hắn.

- Tần Hiên, có vẻ ngươi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Ta nhắc lại lần nữa, ta không phải là do Vũ Kiên phái tới mà là tự tìm tới. Hơn nữa sự sống chết của ngươi không nằm trong tay y mà nằm trong tay ta. Ngươi không cảm thấy thắc mắc tại sao kế hoạch của ngươi lại bị Vũ Kiên biết tường tận đến thế ư?

- Là do tên nội gián Tô Tiễn và Trương Đạt... _ Tần Hiên vội đáp nhưng cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, đôi mắt trừng lớn hiện vẻ không tin nổi, ngập ngừng nói _ ngươi...là do ngươi? Ngươi ám hại ta?

- Nực cười! Ta ám hại ngươi? Tất cả không phải đều do ngươi tự mình lên kế hoạch, tự mình thực hiện hay sao? Ta chỉ giúp ngươi đẩy nhanh kế hoạch của mình và tiết lộ một chút với Vũ Kiên mà thôi. Nếu không phải do ngươi thật sự tham lam đến vậy thì làm sao phải gánh lấy hậu quả như ngày hôm nay? Mười tám năm trước ngươi tham lam chiếm đoạt công lao, mọi thứ của tướng quân Vương Lập, người không chỉ là chủ của ngươi, mà còn là kẻ đã cứu mạng ngươi không biết bao nhiêu lần trên chiến trường. Lập mưu cùng Vũ Kiên và Vũ Huệ Mẫn lên kế hoạch ám hại tướng quân Vương Lập, sau đó lấy ả tiện nhân Vũ Huệ Mẫn, được Vũ Kiên phong lên làm thân vương. Mười mấy năm qua ngươi sống trong vinh hoa, phú quý, vậy mà còn không thấy đủ, tham lam ngôi vị Hoàng đế. Không phải đều là do ngươi tự làm tự chịu, lại còn đi trách người? _ Vương Nguyên dừng lại, ngồi xổm xuống trước mặt Tần Hiên, thấy y nét mặt càng lúc càng sợ hãi, đôi mắt mở lớn trừng trừng nhìn hắn lại nói tiếp _ Ngươi chắc chắn đang tự hỏi ta là ai, tại sao lại biết được những chuyện đó? Tại sao lại gây khó dễ cho ngươi có đúng không? Ta không ngại nói cho ngươi biết. Ta...chính là con trai của tướng quân Vương Lập, là cháu của đại tướng quân Vương Khôi và tể tướng tiền triều Diệp Phàm. Là người mang trong mình huyết mạch của thế gia Vương thị, là kẻ cuối cùng còn sót lại. Ngươi đã rõ rồi chứ?

Tần Hiên giật nảy mình, lúc này mới cảm thấy nét mặt của Vương Nguyên nhìn rất quen thuộc. Đúng là rất giống người đó, rất giống...Mồ hôi rịn đầy trên trán, cơ thể Tần Hiên run lên muốn lùi lại đằng sau nhưng không thể, vì hắn đang dựa vào bờ tường rồi, không còn có thể lui được nữa. Trong đầu nhớ lại cái khoảnh khắc khi Vương Lập ngẩng lên nhìn hắn trước khi chết. Ngay cả khi y đã chết, đầu bị chặt xuống, nhưng hắn vẫn có cảm giác đôi mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào hắn. Suốt một tháng trời hắn không một lần dám bén mảng đến gần cổng thành vì sợ phải nhìn thấy đôi mắt kia. Phải đến cả nửa năm sau hắn mới có thể thôi mơ thấy những cơn ác mộng. Mơ thấy Vương Lập nhìn hắn khi ở pháp trường, rồi chỉ còn lại cái đầu liền hóa thành quỷ dữ mà nhào đến hắn đòi mạng.

Tần Hiên lắc đầu nguầy nguậy cố giữ cho bản thân trấn tĩnh lại, sống lưng hắn lạnh toát, lớn tiếng nói:

- Không thể nào! Điều đó không có khả năng! Gia tộc của Vương Lập đều đã bị bắt và giết sạch không còn một ai. Ngươi đừng có nói điều xằng bậy, ngươi không thể nào là con của y được!

- Sao lại không thể? Lúc đó tổ phụ của ta là tể tướng Diệp Phàm, vốn đã cảm giác được có chuyện không hay xảy ra liền tìm người thế thân cho mẫu thân ta, dàn cảnh bà bị chết cháy. Trong lúc chạy trốn mẫu thân ta đã mang thai ta! _ Vương Nguyên nhếch miệng cười tự giễu, giọng nói pha chút chua xót cùng bi thương. Hắn ghé sát gần khuôn mặt của Tần Hiên, gằn giọng nói _ Chính ngươi, là ngươi hại gia đình ta, khiến gia tộc ta bị giết chết một cách oan uổng. Khiến cha ta ôm hận mà chết. Khiến mẫu thân ta phải vất vả bụng mang dạ chửa chạy trốn. Khiến ta trở thành trẻ mồ côi, không có nhà cửa để về. Hằng ngày đều phải bới rác mà ăn, hàng ngày đều phải cố gắng chống chọi mà sinh tồn. Là ngươi, Tần Hiên! Là ngươi!

Vương Nguyên nói tới cuối liền quát lớn, đôi mắt hằn đỏ chứa đầy phẫn hận. Đúng lúc một tiếng sấm to rền vang lên như muốn phối hợp cùng sự giận dữ của Vương Nguyên. Tần Hiên bị dọa giật nảy mình, nhìn khuôn mặt Vương Nguyên kề sát mặt mình lại như nhìn ra Vương Lập, trong lòng hoảng hốt đưa tay đẩy người Vương Nguyên ra lồm cồm bò về phía cửa buồng giam, giọng đầy sợ hãi hô lớn:

- Cứu mạng! Không! Ta không có làm gì cả! Có ai không? Cứu ta, mau vào đây! Vương Lập, ngươi đã chết rồi, sao còn trở về đây tìm ta? Mau trở về âm tào địa phủ, đi chết đi! Người đâu, mau đến đây, cứu ta!

Vương Nguyên đứng lên nhìn Tần Hiên sợ hãi bò trên mặt đất hoảng loạn kêu lớn. Khuôn mặt lạnh nhạt đi đến bên chiếc bàn ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho Chí Hoành đứng đằng sau. Hắn bước tới, một cước đá bay Tần Hiên ngược trở lại đập văng vào tường. Hắn lại định bước tới thì Vương Nguyên lên tiếng ra lệnh:

- Đưa ả tiện nhân Vũ Huệ Mẫn đến đây! Chúng ta cũng phải kết thúc mọi việc ở đây thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com