Chap 17 : Trương Lý Thịnh Duệ
Hôm nay là một ngày cực kì cực kì là vui vẻ của Vương Nguyên. Vì sao? Vì hôm nay lão Đặng có việc bận, được nghỉ 3 tiết toán. Cái này đáng vui lắm chứ. Gì chứ được nghỉ tiết toán của lão Đặng khiến Vương Nguyên hạnh phúc tột cùng rồi. Còn một lí do nữa khiến Vương Nguyên vui. Thật ra thì cái lí do này cũng có gì đâu. Chỉ là hôm nay đột nhiên Vương Tuấn Khải nghỉ học không lí do. Điều này khiến cả lớp bàn tán xôn xao. Ừ thì người ta là hội trưởng mà, nghỉ không có lí do rất đáng chú ý đấy chứ. Vương Nguyên chính là không quan tâm, chỉ cần không nhìn thấy Vương Tuấn Khải, không nghe hắn lải nhải cả ngày là vui rồi.
-Này, Vương Nguyên, làm gì mà cười như bắt được vàng thế?-Chí Hoành nhìn Vương Nguyên với ánh mắt khó hiểu.
-Huh? Không *vẫn đang cười* không có gì đâu.
-Chồi ôi, nhìn cái mặt cậu là không tin được rồi.
-Thật mà, có gì đâu.-Vương Nguyên cười cười. dường như cậu không thể ngậm miệng lại được.
-Có chúa mới tin.-Chí Hoành bĩu môi.
-Ô hay nhở, không tin thật à? Đã nói không có gì rồi mà.
-Không.-Chí Hoành nhất quyết không chịu tin.
-Không tin thôi kệ cậu.-Vương Nguyên nói rồi quay ra trò chuyện vui vẻ với bạn học.
-Ách, cái tên này.
-Tiểu Hoành, cậu nói ít lại được không?-Giọng Thiên Tỉ nhàn nhạt
-Gì?-Chí Hoành quay lại.
-Cậu không để ý đến tôi.-Thiên Tỉ "mặt dày" nói.
-Cậu nói cái gì cơ?-Chí Hoành trợn tròn mắt.
-Từ hôm qua đến giờ cậu không thèm nhìn tôi lấy một cái.-Thiên Tỉ kể tội.
-Đồ biến thái nhà cậu, cậu đang lảm nhảm cái gì vậy hả?
-Tôi muốn công khai với cả lớp chuyện của chúng ta.
(Bi : ta nói, cái này không cần công khai đâu, chúng nó cũng biết hết rồi)
-Biết hết rồi, còn công khai cái gì.-Đột nhiên cả lớp quay xuống đồng thanh.
Chí Hoành nghe thấy giật mình, đỏ bừng mặt, cúi xuống không dám ngẩng lên.
-Cậu là đồ đáng ghét.-Chí Hoành nhéo Thiên Tỉ một cái.
-Đáng yêu chứ.-Tên này "mặt dày" cũng không kém tên Vương mặt dày kia là bao, anh em có khác.
-........................*bất lực ngôn ngữ không thể nói lên lời*
Giờ nghỉ.
Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ và Chí Hoành xuống căng teen, chợt từ phía sau có tiếng gọi.
-Hey you !
Cả ba người cùng quay lại.
-Trương Lý Thịnh Duệ !-Vương Nguyên hét lên.
-Yô, xin chào.-Cậu bạn cười tươi, chạy tới vỗ vai ba bạn.
-Cậu về từ lúc nào vậy?-Thiên Tỉ cười cười nhìn cậu bạn.
-Mới về nè, về cái là tôi bay luôn đến trường.-Thịnh Duệ cười cười trả lời.
-Vậy còn thủ tục nhập học, cũng làm rồi hả?-Chí Hoành hỏi.
-Ừ. Đã làm xong hết rồi, à đúng rồi, tôi học cùng lớp với các cậu đấy.
-Thật vậy hả? Tốt quá, vậy là chúng ta lại được đi học cùng nhau rồi.-Vương Nguyên cười tươi.-Chúng ta xuống căng teen thôi, phải ăn mừng Thịnh Duệ về chứ.
Cả 3 người cùng đồng ý, 4 người bạn kéo nhau xuống căng teen.
Căng teen.
Hôm nay lại được một phen láo loạn bởi sự xuất hiện của Thịnh Duệ, một cậu trai lạ hoắc.
-Mặt tớ dính gì sao?-Thịnh Duệ ngây ngô hỏi.
-Không.
-Vậy chứ sao mọi người nhìn tớ hoài vậy?
-Haha, đẹp cũng là một cái tội.-Vương Nguyên cười tươi.
-Sau này nhất định cậu phải cẩn thận.-Chí Hoành vỗ vai Thịnh Duệ.
-Cẩn thận cái gì?-Thịnh Duê ngơ ngơ không hiểu.
-Gái bám.-Thiên Tỉ trả lời.
-Gì cơ? Gái bám á? Tức là tôi sẽ bị con gái bám theo á?
-Phải.-Vương Nguyên gật gật đầu.
-Hix, công nhận đẹp cũng là một cái tội.-Thịnh Duệ cúi mặt xuống, nói làm cả lũ phì cười.
Bữa ăn kết thúc vui vẻ khi tiếng chuông reo vào lớp kêu lên. Thịnh Duệ nói còn phải đến gặp cô giáo nhận lớp nên 3 người kia về lớp trước.
-Các em, trật tự nào-Cô giáo gõ thước.-Hôm nay lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới.-Quay ra cửa.-Em vào đi.
Trương Lý Thịnh Duệ bước vào.
-Xin chào các bạn ! Mình là Trương Lý Thịnh Duệ. Từ ngày hôm nay mình sẽ học ở đây, mong các bạn giúp đỡ.-Thịnh Duệ cúi gập người 90 độ.
-OAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !- Một âm thanh từ dưới lớp phát lên, đặc biệt từ lũ con gái.
-ĐẸP TRAI QUÁ !!!!!!!!!!!!!! –Mấy bạn con trai phải bịt tai lại để không bị ảnh hưởng đến lỗ tai.
-Đã nói rồi mà, cậu ta vào đây không thành mĩ nam mới là lạ.-Vương Nguyên khoanh tay trước ngực.
-Rồi sau này mới biết hậu quả của cái đẹp.-Chí Hoành lắc đầu cười.
-Được rồi các em trật tự, bây giờ Thịnh Duệ, em hãy ngồi...............-Cô giáo còn chưa nói hết câu Thịnh Duệ đã đi xuống ngồi ngay cạnh Vương Nguyên.
-Cô ơi, em muốn ngồi ở đây.-Thịnh Duệ nói.
-Chỗ đó có người ngồi rồi.-Cô giáo nhắc.
-Là ai vậy cô?
-VƯƠNG HỘI TRƯỞNG ! VƯƠNG TUẤN KHẢI.-Một lần nữa cả lớp đồng thanh.
-Vương Hội trưởng? Nhưng đâu có thấy cậu ta.
-Hôm nay em ấy nghỉ rồi. Dù gì thì chỗ đó cũng có người ngồi rồi, em phải chuyển chỗ khác.
-Thôi mà cô, em muốn ngồi chỗ này.-Thịnh Duệ sử dụng "mĩ nam kế" em sẽ thuyết phục bạn ấy đổi chỗ cho em. Cô nhé?
-.........................................
-Được không cô?-Thịnh Duệ nhìn cô với ánh mắt cún con.
-Thôi được rồi, nếu bạn ấy không đồng ý, em phải chuyển chỗ khác.
-Vâng thưa cô.-Thịnh Duệ cười vui vẻ.
-Được rồi các em, chúng ta bắt đầu bài học.
-Này.-Vương Nguyên chọc chọc Thịnh Duệ.-Tôi khuyên cậu nên đổi chỗ đi.
-Tại sao?
-Vì......chỗ này là của một người vô cùng khinh khủng....vô cùng ác ma.....
-Vậy sao?
-Phải.
-Vậy cũng không sao? Tôi tin sắc đẹp của tôi nhất định thuyết phục được anh ta.-Thịnh Duệ tự hào vỗ ngực.
-Trời.....-Vương Nguyên bất lực.
Buổi chiều.
Không hiểu vì cái lí do gì mà tự dưng chiều nay Vương Hội trưởng à nhầm Vương Tuấn Khải lại đi học. Sao không nghỉ cả ngày luôn nhỉ, đi học làm gì nữa.
Vào lớp, nơi đầu tiên anh hướng đến là nơi Vương Nguyên đang ngồi. Cậu vẫn bình thản dán mặt vào điện thoại, liếc sang bên cạnh....một tên con trai đang ngồi cạnh Vương Nguyên, vui vẻ cùng cậu chơi điện thoại, hơn nữa còn ngồi quá gần với Vương Nguyên. Hay thật, đó là chỗ của anh, tên nào to gan không biết thân biết phận dám chiếm đất của anh, còn dám ngồi gần Bảo Bối của anh như vậy. Vương Tuấn Khải mặt lạnh bước vào lớp, ai ai nhìn không rét cũng phải run.
-Này, cậu kia.-Anh bước xuống chỗ mình, lạnh lùng nói khiến cả Thịnh Duệ lẫn Vương Nguyên ngước lên.
-Bạn là ai?-Thịnh Duệ hỏi.
-Vương Tuấn Khải ?-Vương Nguyên khó hiểu nhìn anh.
-Bạn là Vương Tuấn Khải sao?
-Phải. Là tôi. Thì sao?
-Không sao.
-Nếu không sao mời cậu rời khỏi chỗ của tôi ngay lập tức.
-Tại sao?
-Đó là chỗ của tôi.
-À.....bạn có thể nghe tôi nói được không.....tôi là người mới đến..........
-Người mới thì sao?
-Bạn có thể nhường cho tôi chỗ này được không?
-Tại sao?
-Tôi muốn ngồi cùng Tiểu Nguyên.-Thịnh Duệ chỉ vào Tiểu Nguyên.
Nghe đến hai từ "Tiểu Nguyên" Vương Tuấn Khải bắt đầu sôi máu, hắn là ai chứ ?Còn dám gọi "Tiểu Nguyên"
-Tôi cũng muốn ngồi cùng cậu ấy.-Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đáp.
-Ừm, vậy bạn có thể suy nghĩ lại không ? Có thể đổi chỗ cho tôi không?-Thịnh Duệ nhìn anh với ánh mắt van lài.
-Không !-Một cậu dứt khoát.
-Có thể suy nghĩ lại không?
-Tôi nói không.-Đã mất kiên nhẫn.
-Làm ơn, có thể nhường cho tôi chỗ này không?
-Không !
-Coi như tôi năn nhỉ bạn.
-Tôi nói không là không. Đừng có nhiều lời, mau dời khỏi chỗ của tôi ngay-lập-tức.-Vương Tuấn Khải nhìn Thịnh Duệ, ánh mắt đầy tia chết chóc, lời nói tỏa ta hàn khí.
Thịnh Duệ bị ánh mắt giết người kia làm cho chột dạ, lạnh hết cả gáy, cậu không biết rằng mình đã động phải sư tử hà đông.
Thịnh Duệ tiếc, ngậm ngùi ra khỏi chỗ nhưng mà cậu đâu dễ chịu thua như vậy chứ, ngay lập tức dùng mĩ nam kế với một bạn cạnh Vương Nguyên. Ngay lập tức đã được ngồi cạnh Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn Thịnh Duệ với ánh mắt sắc lém.
-Thịnh Duệ, có thể tùy tiện đổi chỗ vậy sao?-Vương Nguyên nhìn cậu hỏi.
-Không sao hết.-Thịnh Duệ cười tươi như đang trêu tức Vương Tuấn Khải.
-Đổi chỗ chưa xin phép giáo viên,sẽ bị đánh giá vào ý thức.-Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói. Anh chính là không muốn tên này ngồi gần Vương Nguyên.
-Đúng đấy Thịnh Duệ.-Vương Nguyên gật đầu lo lắng nhìn Thịnh Duệ.
-Không sao đâu. Tớ sẽ xin phép cô sau.-Thịnh Duệ cười tươi như đang muốn trêu tức Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải liếc cậu, tức.
Trong giờ học, Thịnh Duệ cứ ngồi trò chuyện vui vẻ với Vương Nguyên làm Vương Tuấn Khải phát bực. Không những nói chuyện bình thường, hai cái người này cứ cười với nhau, ngồi còn sát vào nhau. Dưới con mắt của bạn học, chuyện này quá bình thường, nhưng mà trong mắt của Vương Tuấn Khải thì không bình thường một chút nào, nó như đang trêu ngươi anh vậy.
Bực mình, anh quăng quyển vở trước mặt Vương Nguyên, lạnh lùng ra lệnh.
-Vương Nguyên ! Chép bài cho tôi.
-Cái gì?-Vương Nguyên quay lại nhìn anh.
-Sao cậu không tự chép bài.-Thịnh Duệ bất mãn thay Vương Nguyên.
-Không-thích.-Vương Tuấn Khải lạnh lùng trả lời.
-Tôi không chép.-Vương Nguyên khó chịu.
-Hợp-đồng.-Vương Tuấn Khải nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Vương Nguyên bất mãn cầm quyển vở, mở ra.
-Cậu thật quá đáng.-Thịnh Duệ giật lấy quyển vở, ném về chỗ Vương Tuấn Khải.
-Cậu đang làm cái gì?-Vương Tuấn Khải quay ra nhìn Thịnh Duệ.
-Cậu tự chép bài.-Thịnh Duệ gần như ra lệnh cho Vương Tuấn Khải.
-Không phải việc của cậu, đừng có xen vào.
-Tôi là muốn giúp Vương Nguyên.
-Đừng-nhiều-chuyện.-Vương Tuấn Khải nhìn Thịnh Duệ với con mắt muốn giết người.
-Thôi, thôi, Thịnh Duệ, cậu cứ mặc tôi.-Vương Nguyên lấy lại quyển vở.
-Thật quá đáng, Nhị Nguyên, tôi giúp cậu chép.-Thịnh Duệ lấy quyển vở từ chỗ Vương Nguyên.
-Á !-Thịnh Duệ kêu lên, cái bút bi với một lực mạnh đập vào tay cậu.
Quay sang, Vương Tuấn Khải nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Tôi – nhắc – lại – lần – nữa – không – phải – việc – của – cậu.
-Thịnh Duệ, không sao chứ?-Vương Nguyên lo lắng cầm tay Thịnh Duệ.
-Không sao.
-Cậu cứ để đó đi, không cần phải quan tâm chuyện này đâu.-Vương Nguyên liếc xéo Vương Tuấn Khải.
Thịnh Duệ bực mình nhìn Vương Tuấn Khải . Anh nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Tiết học vẫn tiếp tục, Vương Tuấn Khải với Thịnh Duệ vẫn nhìn nhau.....
-"Cậu là đang muốn khiêu chiến với tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com