Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20 : Kí ức

P/S : cảm giác dạo này bị bơ nhiệt tình luôn :'( lượt đọc thì tăng vèo vèo mà lượt VOTE  thì......haizz.z....mấy bạn à.....Bi rất buồn nha.....chẳng còn động lực mà tiếp tục luôn nữa đọ.....

=)) vì Bi buồn nên chap này cũng không được vui đâu !!!

-Này, xong chưa? Anh muốn vào rồi?-Lộc Hàm nhăn nhó.

-Anh coi đi, Vương Nguyên ngủ mất rồi?-Chí Hoành chỉ chỉ.

-Ngủ? Không thể để bé con ngủ ở đây được.-Lộc Hàm định đi vào

-Ây, anh à, anh yên tâm đi, nhất định hội trưởng không để Vương Nguyên ngủ ở đây đâu.-Chí Hoành ngăn cản.

-*Nhăn mày* cái gì mà hội trưởng?

-Không sao đâu, anh cứ về trước đi.-Chí Hoành nói

-Anh còn....-Lộc Hàm chưa kịp nói hết câu đã bị Chí Hoành đẩy ra ngoài.

Này, anh còn chưa nói xong......-Lộc Hàm vẫn còn léo nhéo

Thịnh Duệ nãy giờ đứng im một góc, không nói gì, ánh mắt buồn buồn nhìn vào trong phòng.

-Về thôi.-Thiên Tỉ vỗ vai Thịnh Duệ.

-Ừm....-Thịnh Duệ ậm ừ, trước khi đi, cậu quay lại nhìn vào trong phòng, môi mấp máy.-"Vương Nguyên".

Vương Nguyên ngủ cũng khá lâu rồi, Vương Tuấn Khải lay lay người cậu, nhẹ nhàng gọi.

-Vương Nguyên ! Dậy đi.

-Ưm ưm.....-Vương Nguyên từ từ mở mắt ra.-Kêu tôi chi vậy?

-Dậy đi. Tôi đưa cậu về, không còn sớm nữa.

-Ưm....-Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên ngồi dậy.-Tôi ngủ bao lâu rồi?

-2 tiếng rồi. Ngồi một chút cho tỉnh ngủ, rồi tôi đưa cậu về.

10 phút sau. Hai thanh niên bước ra từ phòng y tế.

-Cẩn thận chút.-Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên.

-Không phải đỡ đâu, tôi đi được, tôi không què.-Vương Nguyên đẩy nhẹ Vương Tuấn Khải ra.

Điều này khiến Vương Tuấn Khải hụt hẫng.

-Để tôi gọi taxi.-Vương Tuấn Khải nói.

-Không cần đâu, tôi sẽ gọi người tới đón, không phải gọi taxi đâu.

Một lần nữa cảm thấy hụt hẫng.

-Alo, hai à, em đang ở trường, hai đến đón em nha.

-..............................................................................................

-Được, vậy hai mau đến.-Vương Nguyên cúp máy.

-Tôi có thể đưa cậu về mà.

-Không cần đâu, tôi không muốn phiền đến anh.

Vương Tuấn Khải nghe thấy vậy trong lòng chợt cảm thấy chua xót.

-Vương Nguyên.......cậu ghét tôi đến vậy sao?-Vương Tuấn Khải buồn buồn hỏi.

-Tôi....không có.....

Không khí im lặng bao trùm hai người.

-Tiểu Nguyên....-Lộc Hàm từ trong xe gọi to.

-Anh tôi đến rồi, tôi về trước, cảm ơn vì đã giúp tôi.-Vương Nguyên nói rồi đi ra xe.

Vương Tuấn Khải không nói, ánh mắt buồn buồn nhìn cậu.

-Bác Trần. Về thôi.-Lộc Hàm nói sau khi Vương Nguyên lên xe. Chiếc xe lăn bánh.

-Đó là ai vậy?

-Bạn.-Vương Nguyên trả lời, nằm xuống chân Lộc Hàm nhắm mắt.

Lộc Hàm khẽ xoa lưng cậu, bâng quơ nhìn ra ngoài.

-Hai à, người đó......-Vương Nguyên bỏ lửng câu.

-White lion. Sáng mai sẽ được lên báo.-Lộc Hàm trả lời.

-Ừm.-Vương Nguyên thở ra, cậu làđang chờ số báo ngày mai.

Vương Tuấn Khải một mình cô đơn trên đường, tâm trạng anh thực đang không tốt. Đôi chân thon dài bước từng bước chậm, bờ vai vững chắc mà cô đơn.

Tí tách....Rào...rào....-Cơn mưa chợt đổ xuống.

Vương Tuấn Khải nhanh chân trú vào một mái hiên gần đó. Anh đưa tay ra hứng nước mưa, ánh mắt buồn buồn. Mưa !

-Tiểu Khải, anh nhìn xem.-Giọng trẻ con trong trẻo vang lên.

Một cậu bé khoảng 5 tuổi từ đâu chạy lại.

-Tiểu Nguyên, em đang làm cái gì vậy?-Tiểu Khải 5 tuổi hai tay chống hông.

-Tiểu Khải, anh nhìn xem, đàn kiến đông quá.-Tiểu Nguyên bé nhỏ hồn nhiên.

-Kiến thường đi theo đàn, đông là đúng rồi.-Tiểu Khải từ nhỏ đã rất thông minh nha.

-Anh xem, chúng làm gì mà tới đông như vậy?

-Là do em làm rơi bánh kem, bánh kem ngọt, chúng sẽ tìm đến.-Tiểu Khải nói, chỉ miếng bánh Tiểu Nguyên làm rơi.

-Anh xem, chúng mang đi rồi này.-Tiểu Nguyên thích thú.

-Được rồi, em mau đứng dậy.-Tiểu Khải kéo áo Vương Nguyên.

-Tiểu Khải, đừng kéo áo em.-Tiểu Nguyên bất mãn, hai môi bặm lại nhìn Tiểu Khải

-Em là đang làm cái bộ mặt gì vậy?-Tiểu Khải đưa tay lên vào cái má phúng phính của Tiểu Nguyên.

-Em bất mãn, em đi mách mama Tiểu Khải kéo áo em, còn véo em nữa.-Tiểu Nguyên phụng phịu chạy đi.

-Này...em....-Tiểu Khải bật cười nhìn theo cục thịt trắng tròn kia.

-Á-Tiểu Nguyên bị vấp ngã.

Tiểu Khải nghe thấy tiếng kêu, vội vàng chạy lại thì thấy Tiểu Nguyên đang ngồi khóc huhu.

-Huhuhu......

-Tiểu Nguyên, không sao chứ?-Tiểu Khải lo lắng hỏi.

-Huhu, đau quá.-Tiểu Nguyên ôm chân.

Tiểu Khải vén quần cậu lên, chảy máu rồi.

-Huhuhu....-Tiểu Nguyên khóc to hơn.

-Nín nào, không sao, không sao.-Tiểu Khải vỗ lưng an ủi.

-Tiểu Khải....đau quá.

-Được rồi, không sao, có anh ở đây rồi.-Tiểu Khải ôm Tiểu Nguyên vào lòng.-Nín đi, anh đưa Tiểu Nguyên vào nhà.

-Đau...không đi được.

-Anh cõng em nha.-Tiểu Khải nói rồi để Tiểu Nguyên lên vai.

-Tiểu Khải, là tại anh.-Tiểu Nguyên trên lưng Tiểu Khải, bất mãn.

-Ừ, là tại anh.

-Anh phải bồi thường em.

-Ừ. Anh sẽ bồi thường.

-Anh định bồi thường bằng cách nào?

-Cả đời sẽ bên em .Như vậy được chưa?

-Thật sao?

-Ừ.

-Tiểu Khải hứa nhé.

-Ừ. Anh hứa.

-Hứa rồi đấy nhé, không được nuốt lời.

-Ừ. Sẽ không nuốt lời.

Cứ như vây, một đứa trẻ 5 tuổi cõng trên lưng một cậu bé nhỏ hơn, cả hai không ngừng nói chuyện, cùng nhau hứa hẹn. Nhưng liệu, lời hứa có thể thực hiện?

...............................................................................................................................................................................................

-Tiểu Khải, nhìn xem, mưa rồi.-Tiểu Nguyên thích thú.

-Có mưa thôi mà, đâu cần phấn khích như vậy.

-Anh không thấy mưa đẹp sao?-Tiểu Nguyên thích thú, tiếp tục nhìn ra ngoài.

...............................................................................................................................................................................................

-Không ! Tiểu Khải, đừng đi mà.-Tiểu Nguyên bé nhỏ người ướt đẫm nước.

-Tiểu Nguyên.-Tiểu Khải ngồi trong xe, gọi ra.

-Tiểu Khải ! Đừng đi mà, anh đừng đi mà.-Tiểu Nguyên bé nhỏ chạy theo chiếc ô tô.

Chiếc xe lăn bánh, chia cắt hai đứa trẻ, dưới làn mưa trắng xóa, một người đi, một người ở lại.....

ĐÙNG....ĐOÀNG....-Tiếng sấm khiến Vương Tuấn Khải giật mình, trở về thực tại.

Kí ức dội về khiến anh đau xót. Ngày đó, gia đình anh chuyển đi, anh không kịp báo với Vương Nguyên. Hôm đó, một đêm mưa to, sấm chớp đầy trời, hình ảnh Tiểu Nguyên bé nhỏ chạy dưới mưa gọi tên anh đến giờ anh vẫn nhớ, không sao quên được. Anh đã khóc rất nhiều vì nhớ Tiểu Nguyên. Một đứa trẻ với kí ức đau buồn lớn lên trong vỏ bọc lạnh lùng, không tiếp xúc với người ngoài, ít nói. Nỗi đau trong anh quá lớn, đến nỗi, nó lấn át đi con người thật của anh, khiến anh trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh đã sống như vậy, rất lâu.

Cho đến một ngày anh gặp được cậu. Lúc đầu anh còn ngờ ngợ không tin nhưng khi điều tra lại, anh chắc chắn rằng đó là cậu. Cậu như một người khác, không còn nhớ đến anh. Thiên Tỉ đã nói cho anh nghe, đêm đó, Tiểu Nguyên đã duổi theo rất xa, đến nỗi ngất xỉu trên đường. Cậu được đưa vào bệnh viện trong trạng thái hôn mê. Cậu bất tỉnh 3 ngày liền. Khi tỉnh dậy, người đầu tiên cậu tìm là anh, người đầu tiên cậu gọi là anh.Cậu liên tục gọi tên anh. Cậu khóc, khóc vì nhớ anh, một đứa trẻ nhỏ phải chịu nỗi đau xa người nó yêu thương. Vì lo lắng cho cậu, ba mẹ đã quyết định đưa cậu sang Mĩ làm phẫu thuât để xóa đi trí nhớ của cậu. Cuộc phẫu thuật thành công, cậu bắt đầu một cuộc sống mới, trở thành một con người mới, cậu quên đi quá khứ, quên đi anh. Mặc dù biết vậy là tàn nhẫn nhưng ba mẹ Vương Nguyên không thể làm khác được, khiến cậu quên đi như vậy, có khi lại tốt. Nhưng có một điều, kể từ lúc đó, không hiểu vì sao mỗi lần trời mưa, Vương Nguyên đều rất sợ, khi nghe tiếng sấm, cậu có chút hoảng loạn. Mỗi một đêm mưa là một đêm cậu mất ngủ. Điều đó đã theo cậu rất lâu, thật sự rất lâu.

Khẽ thở dài, Vương Tuấn Khải mệt mỏi, ánh mắt buồn nhìn mưa, lòng đau, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

-Tiểu Nguyên ! Trời lại mưa rồi.-Anh mấp máy môi.

Anh bước xuống đường, bước đi lặng lẽ dưới mưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: