Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 50 : Hai màu


Suốt ngày hôm đó, Vương Tuấn Khải luôn ở bên cạnh Vương Nguyên, không rời nửa bước.

Vương Nguyên có tỉnh lại mấy lần nhưng mỗi lần tỉnh dậy ấy đều điên loạn cả, cậu ấy vẫn chưa thể chấp nhận sự thật đau lòng này.

Vương Tuấn Khải nhìn mèo nhỏ bị thuốc an thần làm ngủ li bì, trong lòng cảm thấy cực kì đau lòng, Nguyên Nhi của anh.

Anh khẽ đưa tay lên xoa đầu cậu. Bảo Bối, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, tất cả chỉ tại anh. Nguyên Nhi, anh thật sự rất đáng chết.

-Ưm....-Vương Nguyên khẽ động.

-Nguyên Nhi.-Anh giật mình gọi.

-Ưm...Tiểu Khải....-Nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.

-Nguyên Nhi...-Vương Tuấn Khải đau lòng ôm cậu vào lòng.

-Huhu...Tiểu Khải...mắt của em...mắt em......

Vương Tuấn Khải cảm giác nghẹn thở.

-Nguyên Nhi....anh....anh xin lỗi.....

Vương Nguyên nằm trong vòng tay Vương Tuấn Khải, khóc.

Mắt của cậu, mắt của cậu.

Vương Nguyên đưa tay lên sờ vào mắt trái, giờ đây đã chẳng thấy gì nữa rồi, chỉ toàn một màu đen bao phủ.

Vương Tuấn Khải ôm lấy thân hình đang không ngừng run lên của Vương Nguyên, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Vương Nguyên khóc mệt rồi thiếp đi, cả ngày hôm nay cậu đã mệt lắm rồi. Ăn không chịu ăn, uống cũng không chịu uống. Cả ngày không chịu nói cái gì, chỉ ngồi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn.

Mọi người chẳng thế làm gì, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, trong lòng thật sự rất đau.

-Bé con, ăn một chút gì đi.-Lộc Hàm ngồi cạnh giường dỗ dành Vương Nguyên.

Vương Nguyên không trả lời, nằm xuống kéo chăn lên.

Lộc Hàm bất lực nhìn.

Vương Tuấn Khải đứng cửa, không đi vào.

-Sao không vào?-Băng Dao từ đi đi tới vỗ vai Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải không nói gì, lẳng lặng bỏ đi.

Nhìn Vương Nguyên như vậy, trái tim anh đau lắm.

Anh ngàn vạn lần không thể ngờ được, mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Lại càng không thể ngờ được mắt trái của Vương Nguyên lại bị mù. Anh có chết ngàn vạn lần cũng không thể làm mắt của Vương Nguyên sáng trở lại.

Lấy điện thoại ra, anh nhắn tin cho Thiên Tỉ.

Khách sạn.

-Anh định làm gì vậy?-Thiên Tỉ nhíu mày khi đang đi mua đồ ăn mà bị gọi về gấp.

-...................................

-CÁI GÌ? ANH BỊ ĐIÊN HẢ?-Thiên Tỉ giật mình hét lên.

-................................

-Vương Tuấn Khải, anh điên rồi.-Thiên Tỉ mắng.

-.................................

-Vương Nguyên nhất định không đồng ý.-Thiên Tỉ thở dài.

-...................................

-Được rồi, tùy anh.-Thiên Tỉ nói với giọng mệt mỏi rồi ra khỏi phòng.

Còn lại Vương Tuấn Khải trong phòng, cô đơn, lạc lõng, tội lỗi. Vương Nguyên, anh nhất định sẽ làm cho mắt em sáng lại.

Ngày hôm sau, Vương Nguyên vẫn cứ như vậy, không chịu ăn uống gì cả, nhìn cậu thật sự rất xanh xao.

Nhìn đứa em nhỏ như vậy, Lộc Hàm hận không thể một đao chém chết cái tên trời đánh kia.

Mỗi lần gặp nhau là Lộc Hàm lại nhìn Vương Tuấn Khải muốn cháy người.

Hôm nay khi anh vừa ra khỏi phòng thì Vương Tuấn Khải đi vào.

-Tiểu Khải.-Vương Nguyên ngồi dậy.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, mỉm cười ôn nhu.

-Nguyên Nhi.

-Sao giờ anh mới tới?

-Anh xin lỗi. Nguyên Nhi, anh muốn đưa em tới một nơi.-Vương Tuấn Khải nhìn cậu.

-Đi đâu vậy?-Vương Nguyên nhìn anh.

-Tin anh không?-Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi.

Vương Nguyên ngơ ngơ nhìn Vương Tuấn Khải, sao tự dưng lại hỏi như vậy.

-Tin.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, bế Vương Nguyên lên.

-Ngủ một giấc đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.

Vương Nguyên gật gật đầu, nhắm mắt.

Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên ra ngoài, không một ai biết.

Anh bế Vương Nguyên vào một căn phòng.

-Chuẩn bị đi.-Anh nói với người đang đứng bên cạnh.

Anh đặt cậu xuống giường, nhẹ nhàng, cẩn thận để không làm cậu tỉnh giấc.

-Cậu chủ, cậu có chắc không? Làm như vậy có đáng không? Ông chủ sẽ rất tức giận nếu....

-Ít lời thôi, nếu ông còn là người của tôi.

-Cậu chủ, cậu ấy có đáng không?

-Đáng hay không đó là sự lựa chọn của tôi, anh ít lời một chút, nếu anh không làm tôi sẽ tự làm.-Vương Tuấn Khải nói.

-Cậu chủ....yêu cậu ấy như vậy sao?

-Rất yêu.

Người kia không còn gì để nói, đành thở dài rồi bắt đầu công việc.

Vương Tuấn Khải khẽ hôn lên môi Vương Nguyên đang ngủ. Tiểu Nguyên, sẽ nhanh thôi, em sẽ được thấy ánh sáng.

Lộc Hàm trở lại phòng không thấy Vương Nguyên đâu, vội vàng tìm kiếm.Trong lòng anh như lửa đốt, kẻ nào to gan dám bắt em trai đáng yêu của anh đi? A ! Vương Tuấn Khải.

Anh lấy máy ra gọi cho Vương Tuấn Khải. Không liên lạc được.

Chết tiệt !

Anh thật ngu ngốc khi để bé con ở trong phòng một mình.

-Bình tĩnh đi, có thể Tiểu Nguyên ra ngoài một chút thôi.-Băng Dao vỗ vỗ vai Lộc Hàm.

-Ra ngoài, ra ngoài cái con khỉ, em ấy ra ngoài kiểu gì với đôi mắt như thế?

Mấy người kia cũng vô cùng lo lắng, riêng chỉ có Thiên Tỉ ánh mắt cứ buồn buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả lũ lục tung cả bệnh viện lên mà không thấy Vương Nguyên đâu. Thật khiến người ta muốn điên mà. Lộc Hàm lúc này có một loại kích động muốn giết người.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, không tìm thấy Vương Nguyên. Cả lũ bất lực trở lại phòng bệnh. Mơ cửa phòng, tất cả đều há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy Vương Nguyên đang nằm trên giường.

Lộc Hàm phi như điên lại gần.

-Bé con, bé con.-Anh lay lay Vương Nguyên.

Vương Nguyên bị động tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn mọi người.

Chết sững.

Cả phòng chết sững người khi nhìn thấy Vương Nguyên.

Một mắt màu đen trong veo.

Một mắt màu nâu khói.

Vương Nguyên dụi dụi mắt, hình như có gì đó không đúng.

Cả hai mắt đều có thể nhìn thấy, đúng vậy, mắt trái cậu có thể nhìn thấy, rất rõ.

-Bé con...-Lộc Hàm nuốt nước bọt nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên chớp chớp mắt nhìn Lộc Hàm, vớ lấy cái gương ở trên bàn bên cạnh.

Người tiếp theo chết sững trong căn phòng là cậu.

Mắt cậu, mắt trái, mắt trái của cậu.....màu nâu khói.

Vương Nguyên mở to mắt nhìn mình trong gương, không thể thốt lên lời.

Cậu đưa tay lên sờ vào mắt trái của mình.

-Tiểu...Khải.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: