Chương 110: Đau đớn tức giận.
Vương Nguyên đau đớn kêu một tiếng, Tăng Hải Lâm lập tức bò dậy, vốn định xem cậu thế nào, ai biết vừa đứng vững, lại bị người đánh một quyền tới trên phần bụng, sau đó lại ngã xuống đất lần nữa, lúc này anh không có ngã vào trên người Vương Nguyên, mà là ngã vào bên cạnh cậu. .
"Các người là ai, vì sao đánh tôi?" Tăng Hải Lâm quỳ rạp trên mặt đất, tức giận nhìn hai người đàn ông mang kính mát trước mắt.
"Loại đàn ông ngang nhiên vô lễ với người khác như vậy không nên đánh sao?" Một người đàn ông mang kính mát, đứng ở trong mưa, giọng nói lạnh như băng.
Một người đàn ông mang kính mát khác nâng Vương Nguyên dậy.
"Các người là ai?" Vương Nguyên sợ hãi nhìn người trước mắt, nhưng mà đối với bọn họ lại không cảm thấy lạ lẫm, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi.
Suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới nhớ tới bọn họ chính là hai người đi theo bên cạnh Vương Hùng, "Các anh là người của bác trai."
"Vương Nguyên thiếu gia còn nhớ rõ chúng tôi, hội chủ muốn gặp cậu, có thể mời cậu theo chúng tôi đi không."
"Bác trai muốn gặp tôi, có phải là có tin tức của Khải Nguyên?" Vương Nguyên kinh ngạc nhìn bọn họ, hơi kích động.
Hai người đàn ông mang kính mát đều im lặng không nói, bọn họ không muốn nói dối, nhưng mà cũng không biết nên nói với cậu nguyên nhân gì, bởi vì bọn họ cũng không biết.
"Nguyên Nguyên, em biết bọn họ?" Tăng Hải Lâm cố gắng đứng lên, bộ dáng có vẻ như không tin.
Hai người kia thoạt nhìn giống như là, Vương Nguyên là một người bình thường, làm sao có thể quen biết bọn họ ?
"Anh đi đi, tôi không muốn anh đi theo tôi." Thái độ củaVương Nguyên với Tăng Hải Lâm vẫn lạnh lùng như vậy.
"Các người biết nhau, anh đây yên tâm giao em cho bọn họ, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không khiến em còn gặp mưa như vậy." Tăng Hải Lâm rất mất mát, sau đó ôm bụng, đi từ từ trong màn mưa.
"Chờ một chút." Vương Nguyên nhìn thấy bộ dáng này của Tăng Hải Lâm, hơi áy náy, vì vậy nhặt cái ô lên, giao vào trong tay của anh, "Mưa lớn như vậy, anh nên che dù đi."
Tăng Hải Lâm tiếp nhận cây dù, mỉm cười trong lòng ấm áp, sau đó che dù, từng bước một đi lên phía trước.
"Vương Nguyên thiếu gia, chúng ta cũng đi thôi, mưa quá lớn, như vậy cậu sẽ sinh bệnh." Một người đàn ông mang kính mát đi đến bên người Vương Nguyên, nhắc nhở cậu.
"Ừ ——" Vương Nguyên gật gật đầu, nhưng mà vừa mới gật đầu, mí mắt không giữ quy tắc, người cũng té xuống theo.
"Vương Nguyên thiếu gia." Hai người đàn ông mang kính mát vội vàng tiếp Vương Nguyên, sau đó ẵm cậu lên xe.
Cách đó không xa, Tăng Hải Lâm nhìn thấy bọn họ ẵm Vương Nguyên hôn mê lên xe, trong lòng có chút không yên, muốn đuổi theo qua, nhưng mà khi anh muốn cất bước thì xe đã lái đi, anh muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Anh sao lại khinh địch như vậy liền tin tưởng hai người đàn ông đó, nếu như bọn họ làm gì Vương Nguyên, vậy chẳng phải anh là hại Vương Nguyên sao, nhưng mà nghĩ những chuyện này thì có ích lợi gì, người đã bị bọn họ mang đi.
Tăng Hải Lâm đứng yên tại chỗ, bất đắc dĩ mà thở dài, rất ảo não, không lâu liền tiếp tục đi lên phía trước, đi như một cái xác không hồn, đi tới đi tới, liền bị người đụng ngã trên mặt đất.
Vương Tuấn Khải đội mưa, đi tìm Vương Nguyên trên đường, cũng không có nhìn đường, đêm tối ảnh hưởng thị giác của anh, bởi vì quá mức gấp gáp, không thấy phía trước có người, liền trực tiếp đụng phải, còn đụng người ngã, vì vậy dừng bước lại, nhìn người bị mình đụng ngã, rất kinh ngạc.
Người này không phải là Tăng Hải Lâm tự xưng là bạn học của Vương Nguyên ư, tên chán ghét này sao lại cũng đi trong mưa?
Tăng Hải Lâm bị đụng ngã, ngồi dưới đất, sau đó ngẩng đầu, nhìn xem là ai đụng anh ngã, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, liền biến thành tức giận, vì vậy nắm quần áo Vương Tuấn Khải, ra sức đánh anh ấy.
"Tôi đánh tên bại hoại như anh."Đột nhiên tình huống tới khiến cho Vương Tuấn Khải phản ứng không kịp nữa, ăn vài quyền của Tăng Hải Lâm, sau đó cầm quả đấm của anh ta, lần nữa đẩy anh ta ngã trên mặt đất.
"Anh điên à, tôi chỉ không cẩn thận đụng vào anh mà thôi, không cần phải đánh người chứ."Thì ra cái tên Tăng Hải Lâm này là kẻ điên, khá tốt Vương Nguyênkhông quen anh ta.
"Tôi không điên, anh nói xem, rốt cuộc anh làm chuyện gì với Nguyên Nguyên, khiến cho em ấy đau lòng như thế." Tăng Hải Lâm lại nắm chặt quần áo Vương Tuấn Khải, rống to mà chất vấn anh.
"Anh gặp qua Nguyên nhi, nói cho tôi biết, em ấy ở đâu?" Vương Tuấn Khải vừa nghe đến Vương Nguyên, rất kinh ngạc, cũng rất sốt ruột, cũng nắm chặt quần áo Tăng Hải Lâm .
"Anh là một người đàn ông, vì sao làm người yêu mình đau lòng như thế, thật không may em ấy lại yêu anh như vậy, anh không phải đàn ông." Tăng Hải Lâm rất phẫn nộ, không muốn trả lời vấn đề Vương Tuấn Khải, thầm muốn đánh người.
"Anh mau nói cho tôi biết, Nguyên nhi ở đâu?" Vương Tuấn Khải ngăn trở động tác Tăng Hải Lâm muốn đánh người, điên cuồng ép hỏi anh ta.
Anh tìm lâu như vậy, rốt cục có một chút tin tức, anh làm sao có thể buông tha được.
"Anh cũng lo lắng cho em ấy ư, đã lo lắng cho em ấy như thế sao lại để em ấy ở trên đường cái, mặc em ấy gặp mưa, bây giờ anh không có tư cách hỏi em ấy ở đâu." Tăng Hải Lâm kéo tay Vương Tuấn Khải đặt ở trước ngực anh ra, sau đó đẩy anh ấy ra.
Thì ra Nguyên Nguyên vì đàn ông mới đau lòng để cho mưa xối, phụ nữ chỉ có vì đàn ông mới có thể đau lòng tra tấn mình như vậy, cho nên Nguyên Nguyên đau lòng như thế, nhất định cùng anh ta có quan hệ.
"Nguyên nhi bị mưa xối, chết tiệt." Vương Tuấn Khải vừa nghĩ tới Vương Nguyên đứng cho mưa xối, mặc ưa vỗ vào, trong lòng liền đau đớn, rất hối hận vừa rồi vì sao không mang cậu theo.
"Đúng vậy, anh rất đáng chết." Tăng Hải Lâm một quyền đánh tới trên mặt Vương Tuấn Khải, để ở trên mặt anh ta một vết sưng đỏ.
Vương Tuấn Khải bởi vì thất thần nghĩ về Vương Nguyên, nên đã trúng một quyền của Tăng Hải Lâm, sau đó cũng trả một quyền lại cho anh ta.
"Nói, Nguyên nhi đâu?" Sau khi Vương Tuấn Khải ra sức đánh Tăng Hải Lâm một quyền, một tay níu lấy quần áo anh ta, một tay nắm tay, to tiếng ở trước mặt anh ta, ép anh ta nói ra tin tức của Vương Nguyên.
"Em ấy bị hai người đàn ông mang đi, trước khi mang đi, tôi chỉ biết em ấy té xỉu rồi, cái đáp án này anh hài lòng chưa?" Tăng Hải Lâm không sợ nắm đấm của Vương Tuấn Khải, nên tức giận rống to.
"Cái gì đàn ông?"Hai người đàn ông mang Nguyên nhi đi —— Vương Tuấn Khải tưởng tượng là hai tên lưu manh, trong lòng càng thêm sốt ruột .
"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây, buông tay." Tăng Hải Lâm kéo tay Vương Tuấn Khải ra, sau đó cố gắng đi về phía trước.
Tay Vương Tuấn Khải sau khi bị kéo ra, không có kéo Tăng Hải Lâm trở lại nữa, mà là đứng ở tại chỗ, chịu đựng đau đớn kịch liệt ở trong lòng, ảo não hành động vừa rồi của mình.
Nếu như Nguyên nhi xảy ra chuyện gì, đầu sỏ gây nên nhất định là anh.
"A ——" Vương Tuấn Khải hô to một tiếng với bầu trời, sau đó nửa quỳ trên đất, dùng quyền đánh mặt đất, trong lòng đau đớn tức giận, đánh cho vài quyền mới dừng lại .
Mưa khiến cho vết máu anh để lại trên mặt đất bỗng chốc tẩy sạch toàn bộ.
Anh không thể ở chỗ này đau lòng, anh phải cứu Nguyên nhi trở về.
Vương Tuấn Khải nghĩ tới đây, lập tức đứng lên, tiếp tục ở trong mưa tìm người, còn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thiên tỉ, bảo anh ta cũng đi tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com