Chương 134: Không cần anh làm bộ tốt bụng.
Vương Nguyên còn chưa đi đến cửa lớn, đã bị một tên lưu manh đẩy ngã lên mặt đất, không cho cậu đi ra ngoài.
Bị tên lưu manh đẩy như thế, Vương Nguyên đứng không vững ngã trên mặt đất, kinh hô một tiếng, thân thể hơi đau, nhưng cậu vẫn có thể nhịn được.
"A --"
Vương Nguyên ngã trên mặt đất sợ hãi nhìn tên lưu manh trước mặt, lui về sau từng chút một, lo lắng tên lưu manh này sẽ làm hại cậu.
Không biết vì sao, cậu không sợ lão đại của đám nhóc lưu manh này, lại sợ bọn họ, có lẽ vì Tăng Hải Lâm đã từng là bạn học của cậu sao?
"Mày làm gì vậy?" Tăng Hải Lâm trách mắng tên lưu manh đẩy ngã Vương Nguyên, sau đó tiến lên muốn đỡ Vương Nguyên dậy, nhưng bàn tay đến một nửa, lại thu trở về.
Anh biết rõ Vương Nguyên khẳng định sẽ không nhận tình của anh, cho nên anh vẫn là thức thời một chút, nhưng quan tâm hỏi một chút cũng tốt.
"Nguyên Nguyên, em không sao chớ?"
"Không cần anh làm bộ tốt bụng." Vương Nguyên tức giận nói với Tăng Hải Lâm, sau đó tự mình đứng lên, nhìn cũng không nhìn Tăng Hải Lâm.
Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến cho cô không sợ Tăng Hải Lâm, tóm lại chính là cậu không muốn cùng anh ta có bất kỳ quan hệ gì.
"Đồ thối tha, mày còn dám quá đáng với lão đại bọn tao, xem tao trị mày như thế nào." Tên lưu manh đẩy ngã Vương Nguyên cảnh cáo, muốn đi lên dạy dỗ Vương Nguyên, nhưng lại bị Tăng Hải Lâm ngăn cản .
Hắn chính là nghĩ mãi mà không rõ, lão đại bọn họ tại sao để cho một thằng nhóc bắt nạt như vậy, thiệt là.
"Câm miệng cho tao, còn dám nói lung tung, tao sẽ cho mày xem, bọn mày từ nay về sau nếu dám làm gì cậu ấy, cũng đừng đi theo tao, có nghe hay không." Tăng Hải Lâm quát mắng tên lưu manh kia lần nữa, sau đó cảnh cáo đám người ở đây.
Nếu như lại bị đám nhóc lưu manh này phá hư, vậy anh sẽ không có cách nào tiếp tục theo đuổi Vương Nguyên .
Đám lưu manh ở trong sân vì những lời này của Tăng Hải Lâm, sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
"Tăng Hải Lâm, xem như tôi cầu xin anh vậy, anh bỏ qua cho tôi đi." Vương Nguyên bất đắc dĩ mà cầu khẩn Tăng Hải Lâm.
Có lẽ cái sự kiện này thật sự không liên quan với anh ta, nhưng cậu không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta.
"Nguyên Nguyên, từ sáu năm trước chúng ta đã quen biết nhau không phải sao, tôi là bạn học của em, sao có thể hại em." Bộ dáng Tăng Hải Lâm ra vẻ rất chân thành đang cầu xin Vương Nguyên tha thứ.
"Bây giờ anh đã hại tôi rồi, nếu như không muốn tôi hận anh, vậy bây giờ anh hãy thả tôi đi đi."
"Nguyên Nguyên, chẳng lẽ chúng ta không thể giống như bạn bè, ngồi xuống nói một chút, có lẽ em sẽ phát hiện, giữa chúng ta đều là hiểu lầm, kỳ thật rất nhiều chuyện cũng không phải giống như em thấy đâu." Tăng Hải Lâm không buông tha, vẫn muốn dùng thiện ý làm cảm động Vương Nguyên.
Không phải nói người yêu đều là nứơc đấy sao, vì sao người anh yêu lại cứng rắn như thế, làm thế nào cũng không làm cảm động được, chẳng lẽ trong lòng của cậu ấy cũng chỉ chứa người đàn ông tổn thương cậu ấy sao?
Tăng Hải Lâm càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ càng giận, thật sự có một loại xúc động, muốn bắt Vương Nguyên đến nhà của mình. Nhưng anh biết rõ, tuyệt đối không thể làm như thế nào.
"Không có gì để nói, nếu như anh muốn chứng minh chuyện này hoàn toàn đều là hiểu lầm, vậy bây giờ anh để tôi đi, từ nay về sau đừng làm phiền tôi, để cho cuộc sống của tôi trải qua yên tĩnh được không, coi như tôi van anh."
Khải Nguyên bị bắt rồi, thiếu chủ lại đang tức giận, cậu đã đủ rồi phiền rồi, vì sao Tăng Hải Lâm này còn muốn đến phiền cậu chứ, cậu thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng mệt mỏi như thế, sáu năm trước chạy trốn, một mình nuôi dưỡng Khải Nguyên cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ, cậu thật sự quá mệt mỏi, không phải thân thể mệt mỏi, mà là trái tim mệt mỏi.
Cậu nên làm như thế nào để thiếu chủ không tức giận, lại có thể tha thứ cho bác trai, cậu nên làm như thế nào, mới có thể cứu Khải Nguyên trở về, cậu nên làm như thế nào, mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với thiếu chủ, cậu thật sự không biết, những chuỵên này cuốn lấy khiến cậu quá mệt mỏi, khiến cậu sắp thở không được.
"Nguyên Nguyên, em phải biết rằng, không phải tôi trói em đến đây, là bọn họ." Tăng Hải Lâm chỉ vào đám lưu manh bên cạnh.
"Bọn họ là người của anh, anh là lão đại của bọn họ, tuy tôi ngốc, nhưng đạo lý đó tôi vẫn hiểu, tôi còn không ngốc đến mức chuyện gì cũng đều không hiểu, Tăng Hải Lâm, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi sẽ cảm kích anh cả đời."
Thiếu một Tăng Hải Lâm làm phiền, con đừơng của cậu và thiếu chủ sẽ đi tốt một chút, trong mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ lúc chào đời tới nay cậu đều chưa có thấy nhiều chuyện như vậy, quá nhiều chuyện cùng phát sinh một chỗ, thật sự khiến người ta có chút chịu không nổi.
"Đựơc, tôi thả em đi, bây giờ tôi để cho em đi, nhưng tôi sẽ dùng phương pháp quang minh chính đại để thắng được lòng của em, em hãy chờ đi." Tăng Hải Lâm buông những lời này xong sau đó đi ra ngoài, đi tới cửa dừng bước lại, và đưa lưng về phía Vương Nguyên.
"Trong lòng của tôi đã có một người, không thể dung nạp người khác, anh buông tha đi."
Vì sao Tăng Hải Lâm không thể hết hy vọng chứ, cậu và anh ta thật sự không quen biết, đừng nói là sáu năm sau, cho dù là sáu năm trước cậu cũng sẽ không quen biết anh ta, tiếp nhận anh ta, suy cho cùng sáu năm trước, lòng của cậu đã thuộc về thiếu chủ .
"Nguyên Nguyên, cho tới bây giờ tôi chưa có thật lòng yêu mến một ai, trừ em ra, cho nên tôi sẽ không dễ dàng buông tha. Chúng ta đi." Tăng Hải Lâm lần nữa cho Vương Nguyên thấy tâm ý của mình, sau đó mang người của mình rời đi.
Những tên lưu manh kia không phục nhìn liếc Vương Nguyên, rơi vào đường cùng đành phải đi theo Tăng Hải Lâm.
Tăng Hải Lâm đi rồi, Vương Nguyên thở một hơi thật dài, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đang muốn rời đi, lại phát hiện, cậu vốn không biết rõ nơi này là nơi nào, hình như là một kho hàng.
Nhưng lần này khá tốt, trên người cậu có tiền, có thể thuê xe về nhà. Có kinh nghiệm lần trước, cậu sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai nữa.
Vương Nguyên đi loạn một vòng trong kho hàng, tính đi ra ngoài, tìm nơi thuê xe, nhưng mặc kệ đi thế nào, hình như đều di chuyện tại chỗ, bởi vì kho hàng này có quá nhiều phòng, đổi tới đổi lui đều khiến cho đầu cậu hôn mê.
"Cái nơi quỷ quái gì vậy, đi thế nào cũng không đi ra được, đều là cái tên Tăng Hải Lâm kia làm hại, vô duyên vô cớ bắt mình đến nơi đây, bực mình." Vương Nguyên hơi tức giận, tức tên Tăng Hải Lâm kia hại cậu đến nơi này, đi thế nào cũng không đi ra được.
Kỳ thật phòng ở trong kho hàng này đều có chữ, hơi chú ý một chút sẽ phát hiện bí quyết, rất dễ dàng có thể đi ra ngoài, nhưng Vương Nguyên quá mức nóng lòng, không có chú ý tới điểm này, đều đi lung tung một hồi. Đối với một dân mù đường mà nói, chỉ cần có nơi tương tự như mê cung là có thể vây khốn cậu ấy, Vương Nguyên chính là người như vậy.
Đi tới đi lui, đột nhiên nghe được một tiếng động kỳ quái, vì vậy thả chậm bước chân, tìm nguồn gốc tiếng động.
Tiếng gì, kỳ quái như vậy, giống như là tiếng đồ đánh, hoặc như là tiếng liều mạng đánh cửa sắt, nhưng cậu có thể xác định, nhất định là có người bị giam ở đâu đó trong kho hàng, không ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com