Chương 15: Giống tượng gỗ.
Rạng sáng ngày thứ hai, lúc trời còn chưa sáng, Vương Nguyên đã sờ soạng mà rời giường, tự mình mặc quần áo.
Ngày hôm qua cậu rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ bởi vì bà Lâm và ông Lâm đã cho cậu một căn nhà thật ấm áp, còn cho cậu trải qua một sinh nhật vô cùng khó quên, còn có người thần bí, người quan tâm cậu, tặng cho cậu một dây chuyền rất đẹp, bây giờ cậu thật sự rất muốn đi về phòng cỏ tranh nhìn một chút, nơi đó có hương vị của mẹ, cậu muốn nói cho mẹ biết, ngày hôm qua cậu rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Vì không muốn để cho ông Lâm và bà Lâm thương tâm, nên cậu tính đi một lúc, về phòng cỏ tranh nhìn một chút, thuận tiện lấy ít đồ, trước khi bà Lâm rời giường sẽ trở về, như vậy bọn họ cũng sẽ không lo lắng.
Vương Nguyên lặng lẽ đi xuống cầu thang, đi ra trước cửa lớn, rồi nhẹ nhàng mở cửa, sau đó đi ra ngoài, chạy như bay về phía phòng cỏ tranh.
Đã nhiều ngày chưa có trở lại phòng cỏ tranh của mình, không biết bây giờ phòng cỏ tranh của cậu thế nào?
Lúc Vương Nguyên trở về phòng cỏ tranh, thì lúc này mới phát hiện, nhà cỏ đã sụp đổ, hơn nữa hình như bị người ta hung hăng giẫm qua, cành cây khắp nơi đều là bị đạp gãy.
Vương Nguyên thấy thế, đột nhiên giống như phát cuồng mà xông lên, lấy tay vẹt đám rơm rạ ra, không ngừng tìm kiếm điên cuồng ở trong đống cỏ, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, cả người thoạt nhìn vô cùng sốt ruột, vừa tìm vừa nức nở nói:
"Mẹ —— tượng gỗ của con đâu rồi, tượng gỗ của con ở nơi nào?".
Cậu đã tự tay điêu khắc một tượng gỗ giống như mẹ để ở trong phòng cỏ tranh này, sao bây giờ lại không thấy, rốt cuộc tượng gỗ giống mẹ đó của cậu đã đi đâu rồi?!.
Vương Nguyên không ngừng đào trong đống cỏ, cho dù ngón tay đã bị mảnh gỗ vụn đâm quẹt làm bị thương, nhưng vẫn không có ý địnhbuông tha, ngừng tìm kiếm, cuối cùng côđem phòng cỏ đã sụp đổ dở thêm lần nữa, nhưng vẫn chưa tìm được tượng gỗ của cậu, vì vậy cậu ngồi dưới đất khóc.
Đang lúc Vương Nguyên khóc thương tâm thì đột nhiên có người nói: "Mày có phải đang tìm cái này hay không?".
Bà mẹ kế đung đưa tượng gỗ trong tay, rất là đắc ý.
Phòng cỏ tranh là do bà dỡ xuống, cũng dùng sức mà đạp cả nửa ngày, dùng cái này để phát tiết phẫn nộ ở trong lòng bà. Bởi vì thằng nhóc này, quả thực làm cho bà mất hết thể diện, khi người trong thôn thấy bà, thậm chí còn muốn khiêng bà ném đi, cơn tức này bà làm thế nào mà nuốt trôi được, cho nên mới phải phá phòng cỏ này cho hả giận.
"Đưa cho con". Vương Nguyên nhìn thấy tượng gỗ ở trong tay mẹ kế, thì xông lên muốn đoạt lấy tượng gỗ, đáng tiếc mặc kệ cô đoạt như thế nào cũng đều đoạt không được, bởi vì mẹ kế đã giơ tượng gỗ lên trên cao, cậu căn bản là với không tới.
"Nhóc con, đừng tưởng rằng có hai người bên ngoài chống cho mày thì tao không có biện pháp bắt mày, chờ sau khi bọn họ đi, tao xem mày làm sao mà sống đây". Bà mẹ kế cắn răng nghiến lợi nói, cố gắng giơ tượng gỗ lên cao hơn, bằng không Vương Nguyên sẽ bắt được.
Hai người kia chỉ là khách du lịch, cho nên bọn họ sẽ không ở đây lâu, chờ sau khi bọn họ đi, bà nhất định sẽ đem tất cả sổ sách tính lên trên đầu cái thằng nhỏ này.
"Mau đưa tượng gỗ cho con". Vương Nguyên không nghe bà mẹ kế nói nhảm, chỉ một lòng muốn cầm lại tượng gỗ, vì vậy không ngừng nhảy lên ở trước mặt bà mẹ kế, mặc kệ cậu nhảy như thế nào, vẫn là lấy không được.
Nhưng mà bởi vì cậu nhảy, nên cái dây chuyền kim cương kia ở trên cổ hiện ra, thế là con mắt của bà mẹ kế lập tức sáng rỡ, con mắt nhìn chằm chằm vào cái viên kim cương thật to, vẻ mặt kinh ngạc.
Cái thằng nhỏ nhỏ này tại sao lại có dây chuyền kim cương?
Mặc kệ nó làm thế nào mà có, dù sao hôm nay nó phải là của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com