Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41+42:

§ Chương 41: Không thể hoài nghi.

Lưu Chí Hoành nghe lời nói của Diệp Tầm Phương xong ..., vẻ mặt co giật.

Có lầm hay không chứ, Diệp Tầm Phương khi nào có vị hôn phu, cậu như thế nào lại không biết. Người nào mà không biết người theo đuổi cô ta rất nhiều, nhưng mà ánh mắt cô ta vô cùng cao, một người cũng thấy chướng mắt.

"Tôi không biết bạn đang ở đây nói gì, tôi căn bản không biết bạn"- Vương Nguyên thấp giọng nói.

Cô bé này thoạt nhìn thật hung dữ, thật đáng sợ.

"Vương Tuấn Khải mày biết chứ, anh ấy chính là vị hôn phu của tao, anh ấy lại để cho mày không biết tao, hôm nay tao không giáo huấn mày cho tốt thì không được". Diệp Tầm Phương hung ác nói, sau đó làm ra một dấu tay, để cho những nữ sinh chặn ở cửa kia ra tay đánh người.

Lưu Chí Hoành thấy thế, xuất ra bản lãnh sở trường, hai ba lần đã đem những thiếu nữ bất lương kia giải quyết.

"Ôi ——".

Trong nhà vệ sinh truyền đến từng đợt thanh âm kêu đau, Diệp Tầm Phương tức giận nhìn Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành, rồi nổi giận nói: "Bọn mày chờ đó cho tao, tao sẽ không quên chuyện này đâu".

Người dám cùng Diệp Tầm Phương cô đối nghịch kết cục sẽ không có chỗ tốt hơn đâu, Vương Nguyên này cô nhất định sẽ không bỏ qua. Vốn cô còn khinh thường làm vị hôn thê của Vương Tuấn Khải, nhưng mà nghe được Vương Tuấn Khải nói không cần cô, làm cho cô tức muốn chết. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô nói không cần, không ai dám nói không cần.

Những người trên mặt đất kia nhìn thấy Diệp Tầm Phương đi, vì vậy cũng lập tức đứng lên và đuổi theo.

"Tiểu Hoành, thực xin lỗi, mình làm liên lụy đến bạn"- Vương Nguyên xin lỗi nói.

Ngày đầu tiên đến trường học liền gặp chuyện như vậy, nếu như không có Tiểu Hoành, như vậy chắc chắn cậu sẽ bị những người kia đánh gần chết.

Vương Tuấn Khải, vì sao cô gái kia nói Vương Tuấn Khải là vị hôn phu của cô ấy?

"Không có việc gì, nhà của mình chính là mở võ quán, bạn cũng chớ xem thường mình nha, từ nay về sau nếu ai bắt nạt bạn, mình nhất định cùng nó liều mạng".

Xem ra mười vạn này buôn bán không thuận lợi tí nào, ngày đầu tiên đã đối đầu cùng hoa hậu giảng đường Diệp Tầm Phương, còn không biết sau này còn có chuyện gì nữa?

"Mặc kệ nói thế nào, vẫn là cám ơn bạn, ngày mai mình kêu mẹ Lâm làm hai phần cặp lồng đựng cơm thật ngon, bạn một phần mình một phần, để đáp tạ ơn cứu mạng của bạn"- Vương Nguyên ngây thơ cười.

"Được, nói như thế là định rồi nha, ha ha". Lưu Chí Hoành rất là hưng phấn.

Ngày mai lại có thể tiết kiệm tiền bữa cơm tiếp theo rồi, thật tốt quá.

"Nhất định, đi thôi, mau lên lớp, chúng ta trở về học bài". Vương Nguyên lôi tay Lưu Chí Hoành về tới phòng học.

Hết một tiết học, Vương Nguyên cũng không nghe được gì, trong lòng vẫn muốn gặp Diệp Tầm Phương nói chuyện.

Vương Tuấn Khải không phải là thiếu chủ ư, vì cái gì cô ấy nói là cậu đoạt thiếu chủ, cậu không có đoạt mà?

Chính là vừa nghĩ tới Vương Tuấn Khải sẽ là của người khác, trong lòng cậu cũng không vui.

Sau khi tan học, Lưu Chí Hoành nhìn thấy Vương Nguyên lên xe, rồi mới rời đi, sau đó tìm trạm điện thoại, báo cáo chuyện ngày hôm nay cho Vương Tuấ Khải.

Vương Tuấn Khải để điện thoại xuống, như có điều suy nghĩ, sau đó bấm một chuỗi số điện thoại, điện thoại vừa thông, anh liền lãnh mạc nói.

"Tôi tiếp nhận đề nghị của ông, lập tức an bài, hiện tại liền ra nước ngoài, nếu như chậm, đừng trách tôi thay đổi chủ ý, nhớ kỹ". Nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Anh muốn đem Diệp Tầm Phương gạt đến nước ngoài, xem cô ta còn có thể làm gì Nguyên Nguyên của anh, ngày đầu tiên đã muốn bắt nạt Nguyên Nguyên của anh, cô gái này thật đúng là quá đáng ghét.

Vương Hùng nghe được những lời này của Vương Tuấn Khải, khó tin một lúc, nhưng rất nhanh liền lộ ra nụ cười.

Mặc kệ nói thế nào, chỉ cần Vương Tuấn Khải nguyện ý cùng Diệp Tầm Phương ra nước ngoài học, từ từ bồi dưỡng cảm tình, đây là chuyện tốt.

Vương Nguyên về đến nhà, nhận được tin tức Vương Tuấn Khải xuất ngoại du học, rất là thương tâm.

Anh đi, một câu tạm biệt cũng không nói với cậu mà đã đi.

Bà Lâm thấy cậu thương tâm như thế, thì an ủi: "Nguyên nhi, thiếu chủ đi hơi vội, chưa kịp nói tạm biệt với con, nhưng mà cậu ấy có chuyện muốn ta chuyển lời cho con".

"Nói cái gì ạ?"- Vương Nguyên, lau nước mắt, kích động hỏi.

"Thiếu chủ nói, tuy cậu ấy không ở bên người con, nhưng mà mỗi một sự kiện con làm cậu ấy đều biết rõ, cho nên con phải cố gắng, biểu hiện thật tốt, sinh nhật mười tám tuổi của con, cậu ấy nhất định sẽ trở về ở cùng một chỗ với con".

Mười tám tuổi, được, cậu đợi.

Giờ khắc này, Vương Nguyên đột nhiên rất muốn mình có thể lớn nhanh lên, hận không thể hiện tại lập tức mười tám tuổi, như vậy cậu có thể nhìn thấy thiếu chủ.

"Mẹ Lâm, con biết nên làm như thế nào rồi, thiếu chủ là xuất ngoại học tập, mà con ở trong này học tập, kỳ thật chúng con đều học tập, cho nên con nhất định phải cố gắng, bằng không sẽ làm cho thiếu chủ không vui". Vương Nguyên cổ vũ chính mình, cho mình tràn ngập ý chí chiến đấu.

Ngày hôm sau, Vương Nguyên cứ theo bình thường mà đi đến trường học đi học, chính là quá kỳ quái, Diệp Tầm Phương kia lại không có đến tìm cậu, ngày thứ ba cũng không có, ngày thứ tư, ngày thứ năm cũng không có, về sau cậu mới biết được, Diệp Tầm Phương kia cũng xuất ngoại.

Sẽ không phải là thiếu chủ theo chân Diệp Tầm Phương xuất ngoại chứ?

Trong đầu Vương Nguyên đột nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy, về sau lập tức đem loại ý nghĩ này vứt bỏ.

Cậu không thể hoài nghi thiếu chủ bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không thể.

*_*_*_*_*o0o*_*_*_*_*

§ Chương 42: Bốn năm sau.

Bốn năm sau.

Bốn năm sau, Vương Nguyên đã không còn là cậu nhóc quê mùa khô cằn năm đó, mà là một thiếu niên đáng yêu, sau thời kỳ điều dưỡng, làm cho khuôn mặt cậu đã có chút hồng nhuận, ánh mắt động lòng người, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, rõ ràng là một mỹnam.

Trong bốn năm nay, mỗi đêm, cậu đều đem nhớ nhung Vương Tuấn Khải viết xuống thành nhật ký, nhưng mà cậu không biết là, nội dung trong nhật ký của cậu đều bị ông Lâm cùng bà Lâm nói cho Vương Tuấn Khải nghe một chữ cũng không lọt.

Còn mười ngày, còn mười ngày nữa chính là sinh nhật mười tám tuổi của cậu rồi, lúc đó thiếu chủ sẽ trở lại.

Vương Nguyên nhìn lịch, không ngừng đếm ngược, đang mong đợi ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình đến.

Sáng sớm, Lưu Chí Hoành đã chạy đến gõ cửa, cùng theo Vương Nguyên đi học, hai người trong bốn năm này bồi dưỡng tình bạn vô cùng thân thiết.

"Nguyên Nguyên, đến trường thôi, bằng không sẽ muộn đó!". Lưu Chí Hoành ở trong phòng khách vừa ăn bữa sáng bà Lâm làm, vừa hô lớn.

Cậu đã thành thói quen như vậy, hơn nữa bà Lâm và ông Lâm thấy nhưng cũng không thể trách, dù sao Lưu Chí Hoành cũng là bạn tốt duy nhất của Vương Nguyên.

"Đến đâ thùy mị mặc váy, tao nhã từ trên lầu đi xuống.

"Oa, mình nói Vương Nguyên thiếu gia, cách ăn mặc của bạn xinh đẹp như vậy, có phải là muốn đi hẹn hò không?". Lưu Chí Hoành mặc trang phục thoải mái, hiển nhiên không giống với Vương Nguyên.

"Không có, mình chỉ là tùy ý mặc một chút, hôm nay vận may của mình là màu trắng, cho nên mình mới mặc kiểu này"- Vương Nguyên nhàn nhạt nói.

"Thì ra bạn mặc quần áo còn xem màu sắc may mắn, bội phục bội phục".

"Tiểu Hoành, cậu còn nói nữa thì sẽ đến muộn đó". Vương Nguyên nói sang chuyện khác, sau đó đi ra cửa chính.

"Đến đây, chờ mình một chút nha!". Lưu Chí Hoành không quên ăn một miệng lớn hamburg nữa ở trên bàn, lúc này mới đuổi theo.

Bà Lâm ở phía sau nhìn hai thiếu niên này, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Bà biết rõ thiếu chủ đã trở lại, nhưng mà cũng không có ở thời khắc này cùng Vương Nguyên chạm mặt, chính là vì an toàn của Vương Nguyên.

Vương Nguyên có thể trong hoàn cảnh này mà trưởng thành thuần khiết, cũng bảo trì tâm hồn đơn thuần của cậu, nhưng mà cái này chưa chắc là chuyện tốt, đơn thuần quá mức, căn bản là đấu không lại những người kia tâm cơ thâm trầm.

Bà Lâm hiện tại đã bắt đầu lo lắng tình cảnh về sau của Vương Nguyên rồi, Diệp Tầm Phương đã trở lại, Vương Ngữ Ti cũng đã trở về đây, theo bà biết, Diệp Tầm Phương bốn năm nay vẫn không thể nào bắt được tim của thiếu chủ bọn họ, xem ra cô ta sẽ đem nỗi hận này tính ở trên người Vương Nguyên.

Vương Nguyên không biết hôm nay chuyện gì xảy ra, mí mắt cứ nhảy hoài, lại cảm giác có chuyện không tốt xảy ra, cho đến thời điểm ăn cơm trưa, cậu vẫn còn hoảng hốt.

"Nguyên Nguyên, cậu làm sao vậy, đi học mà như đi vào cõi thần tiên ấy! Cái này không giống cậu nha, cậu chính là một trong ba học sinh giỏi được trường học công nhận, đi học không tập trung, không phải tác phong của cậu"- Lưu Chí Hoành chọc ghẹo.

"Tiểu Hoành, không biết vì sao hôm nay mí mắt của mình cứ nhảy hoài, giống như có chuyện không tốt xảy ra, mình có chút sợ hãi"- Vương Nguyên lo lắng và nói.

Mỗi lần mí mắt cậu nhảy đều xảy ra chuyện không tốt, lần này nhảy mãnh liệt như vậy, làm cho cậu rất sợ hãi.

"Cách nói mê tín như thế mà cậu cũng tin, thiệt là, có chuyện gì thì còn có mình chống đỡ mà, mau ăn cơm đi"- Lưu Chí Hoành khuyên.

"Ừ". Vương Nguyên mỉm cười, gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Lúc này, một người mặc áo cổ thấp liền váy, cái rãnh nóng bỏng mê người hiện ra trước mặt tất cả mọi người ở trong này. Dưới chân mang một đôi giày cao gót siêu cao, tiếng bước chân giẫm thanh thúy, đi về phía Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành.

Nơi này là trường học, người có cách ăn mặc giống như vậy cực ít, gần như không có ai, cho nên cô gái này quả thực là hấp dẫn trăm phần trăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com