Chương 57+58:
Từ chương này trở đi mình sẽ thay đổi cách gọi tên Vương Nguyên của mội người nha:
Vương Tuấn Khải : Nguyên nhi.
Ông bà lâm : Nguyên Nguyên.
+++++++++START+++++++++
§Chương 57: An tâm.
Khi Vương Nguyên tỉnh lại, phát hiện mình vẫn ngồi ở trên xe, trên người đang đắp quần áo của Vương Tuấn Khải, nhưng mà bên người lại không có anh.
"Thiếu chủ?". Vương Nguyên không nhìn thấy Vương Tuấn Khải, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, vì vậy cởi dây an toàn ra, xuống xe.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải cùng ba người khác đứng ở nơi đó, trong lòng thở dài một hơi thật to.
Bất kể như thế nào, thiếu chủ có ở bên người cậu hay không, chỉ cần lúc này thiếu chủ vẫn còn ở bên người cậu, cậu liền an tâm.
"Thiếu chủ ——". Vương Nguyên nhẹ nhàng gọi.
"Nguyên nhi ——". Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên đã tỉnh, có chút kinh ngạc, cũng có chút bối rối, sau đó đi tới.
"Thiếu chủ, em còn tưởng rằng anh lại đi rồi?". Vương Nguyên cũng đi qua, ôm lấy Vương Tuấn Khải, an tâm nói.
"Làm sao em lại gọi anh là thiếu chủ rồi, mặc kệ như thế nào, anh sẽ không vứt bỏ em". Vương Tuấn Khải hứa hẹn.
"Thực xin lỗi, em quen gọi thiếu chủ, nhất thời không đổi được, nhưng từ nay về sau em sẽ cố gắng. Đúng rồi, bọn họ là ai vậy?".Vương Nguyên nghi vấn.
Gương mặt ba người đàn ông kia đều rất xa lạ, cậu không biết bọn họ.
"Người này là Dịch Dương Thiên Tỷ, người kia là Dịch Dương Thiên Nam, là thuộc hạ của anh, ngày thường đều đi theo anh". Vương Tuấn Khải giới thiệu.
"Vương Nguyên thiếu gia, xin chào"- Anh em họ Dịch lễ phép nói.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy thiếu chủ quan tâm một người như thế, cho dù là cha của anh cũng không thấy anh quan tâm đến như thế, duy chỉ có cậu con trai này, bọn họ đã nhìn thấy thiếu chủ che chở cậu bé này từ nhỏ đến lớn.
"Chào các anh, vậy anh ấy?". Vương Nguyên lễ phép trả lời, sau đó chỉ vào một gã đàn ông khác hỏi.
"Hắn ta là người xấu, làm chuyện xấu, bị bọn anh bắt được, bọn anh đang do dự bây giờ nên xử lý hắn ta như thế nào?". Vương Tuấn Khải nhíu mày nói.
"Tổng giám đốc Vương, thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, từ nay về sau cũng không dám nữa, ngài cho tôi một cơ hội đi". Gã đàn ông đột nhiên chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải ,quỳ xuống để cầu xin.
"Loại người như mày đây, muốn tao tin tưởng, như vậy sớm đã bị bọn mày giết mấy trăm lần". Vương Tuấn Khải châm chọc nói.
Ở trong xã hội hỗn loạn, đầu tiên chính là phải biết nhìn người, người nào có thể tin được, người nào không tin được, vừa nhìn cũng biết. Bọn họ thả người không đáng tin này được một lần, bọn họ sẽ bị người cắn ngược trở về một cái.
"Tổng giám đốc Vương, ngài tin tưởng tôi, tôi cũng không dám nữa". Gã đàn ông lôi kéo ống quần của Vương Tuấn Khải, cố gắng cầu xin.
"Buông ra". Vương Tuấn Khải không vui mà ra lệnh.
Gã đàn ông lại càng hoảng sợ, lập tức thả ống quần của Vương Tuấn Khải, sau đó hắn ta nhìn Vương Nguyên.
"Đừng kêu gọi sự chú ý của em ấy, nghe rõ ràng cho tao, bằng không tao sẽ làm chuyện khó coi". Vương Tuấn Khải cảnh cáo, sau đó ôm Vương Nguyên chặt hơn.
"Vị thiếu gia này, van cầu cậu nói với Tổng giám đốc Vương, để anh ta tha cho tôi một mạng, từ nay về sau tôi cũng không dám nữa". Gã đàn ông ngược lại cầu Vương Nguyên.
Cầu một Vương Tuấn Khải lãnh huyết, còn không bằng đi cầu một cậu con trai nũng nịu.
"Chuyện này ——". Vương Nguyên khó xử nói.
Cậu không muốn can thiệp bất cứ chuyện gì của Vương Tuấn Khải, hơn nữa Vương Tuấn Khải cũng còn chưa có làm cái gì mà, chỉ là cảnh cáo người này mà thôi.
"Van cầu cậu". Gã đàn ông tiếp tục cầu xin.
"Làm chuyện xấu nên tiếp nhận xử phạt, thiếu chủ, anh đem anh ta giao cho cảnh sát đi"- Vương Nguyên bất đắc dĩ nói.
"Được, anh nghe em, đem hắn ta giao cho cảnh sát xử trí". Vương Tuấn Khải cưng chiều nói, sau đó buông Vương Nguyên ra.
Gã đàn ông quỳ trên mặt đất nghe được những lời này của Vương Nguyên, thì nóng nảy, vì vậy bổ nhào thừa cơ hội, nhân lúc Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, thì xông tới, muốn cưỡng ép Vương Nguyên.
§Chương 58: Quả đấm của đàn ông.
Vương Nguyên đột nhiên nhìn thấy gã đàn ông quỳ trên mặt đất lao đến phía cậu, lại càng hoảng sợ, bối rối chui vào trong ngực Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy gã đàn ông đột nhiên vọt ra, muốn ra tay với Vương Nguyên, vì vậy vội vàng ôm lấy Vương Nguyên, một quyền đánh gã đàn ông ngã trên mặt đất.
"A ——". Gã đàn ông bị đánh gãy hai cái răng cửa, đau đớn kêu một tiếng, té trên mặt đất.
Anh em họ Dịch lao đến, áp chế gã đàn ông ở trên mặt đất, để cho hắn ta không có cơ hội phản kháng.
Vương Nguyên nhìn thấy máu ở miệng gã đàn ông, thì sợ tới mức kinh hồn bạt vía, đem đầu chui sâu vào bụng Vương Tuấn Khải, không muốn nhìn thấy máu của người trước mắt.
"Thiếu chủ ——". Vương Nguyên bối rối nói.
"Đừng sợ, có anh ở đây". Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ngang lên, xoay người, lãnh mạc mà nói ra: "Đưa hắn ta đến cục cảnh sát", còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ 'cục cảnh sát' kia.
Anh em họ Dịch hiểu rõ gật đầu, sau đó áp chế gã đàn ông lên xe.
Thiếu chủ bọn họ không hi vọng Vương Nguyên biết rõ kết cục của gã đàn ông này, cho nên mới phải nói là đưa đến cục cảnh sát, nhưng thật ra là muốn đem người này đưa đến điện Diêm Vương, bọn họ sẽ xử lý vô cùng sạch sẽ.
"Thiếu chủ, tay của anh có sao không?". Vương Nguyên quan tâm hỏi.
Sức lực là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu chủ đã dùng sức đánh người kia như vậy, cũng đánh gãy hàm răng của anh ta, chắc hẳn là thiếu chủ cũng rất đau.
"Không có việc gì, ngồi đi, anh đưa em trở về".Vương Tuấn Khải cười nói.
Buồn cười, quả đấm của anh có thể đánh vỡ bao cát, huống chi là một người !
"Cho em xem xem, như vậy em mới yên tâm". Vương Nguyên ngồi ở trong xe, kéo một tay vừa đánh người kia của Vương Tuấn Khải qua, cẩn thận nhìn nhìn, còn dùng miệng thổi thổi.
Nhìn hành động Vương Nguyên quan tâm mình, trong nội tâm Vương Tuấn Khải ấm áp, đã lâu không có người nào quan tâm anh như thế, mà ngay cả cha của anh cũng không có quan tâm đến anh như vậy. Có một người quan tâm như vậy, thật sự là rất hạnh phúc.
"Cậu bé ngốc, nắm đấm của đàn ông không dễ dàng đau như vậy". Vương Tuấn Khải đem tay rút trở lại, vuốt đầu Vương Nguyên, cưng chiều mà nói.
Có người bạn đời như vậy, anh nên vừa lòng, nhưng anh thật sự nên cảm tạ chú hai của mình, nếu như không phải ông ta xếp đặt ở trên người anh chém nhiều đao như vậy, anh cũng sẽ không được Vương Nguyên cứu về, nên do đó mà quen biết cậu bé này.
"Nói bậy, lớp bọn em có một nam sinh, tức giận một nữ sinh đến dùng quả đấm đi đánh cái bàn, kết quả bạn ấy đau đến oa oa khóc lớn". Vương Nguyên phản bác.
"Đó là vì cậu ấy còn chưa phải là đàn ông chân chính, cậu ấy chỉ là nam sinh".Vương Tuấn Khải nói chuyện phiếm.
"Là nguyên nhân này sao?". Bộ dạng của Vương Nguyên có vẻ ngây thơ nghi vấn.
Đàn ông sẽ không đau, nam sinh sẽ đau sao?
"Đúng vậy, ngoan ngoãn ngồi yên, chúng ta cần phải đi". Vương Tuấn Khải lại một lần nữa cài chặt dây an toàn cho Vương Nguyên.
Chỉ cần là liên quan đến an toàn của Vương Nguyên, anh đều để tâm.
"Được, ngày mai em còn phải đi Vương thị tìm anh, ngày mai chủ nhật, không cần đi học". Vương Nguyên khát vọng nói.
"Đương nhiên có thể, anh chờ em đến đấy, anh cũng chưa quên em là thông dịch viên giỏi". Vương Tuấn Khải nói đùa.
"Được, sáng ngày mai em sẽ đến sớm một chút, như vậy có thể giúp anh phiên dịch một ít văn kiện, hơn nữa em còn mang nhiều thức ăn ngon cho anh". Vương Nguyên hưng phấn nói.
"Được". Vương Tuấn Khải nói phụ họa, bắt đầu khởi động xe, yên tĩnh mà lái xe.
Kỳ thật căn bản không có nhiều văn kiện phải phiên dịch như vậy, nhưng chính là anh hi vọng có Vương Nguyên ở bên người anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com