Chương 82: Để vuột nhau.
VươngNguyên đứng ở toilet một thời gian ngắn, sau đó xoay người trở lại, vừa vặn nhìn thấy Vương Khải Nguyên từ trong toilet đi ra, vì vậy tiến lên, giữ chặt tay của cậu, cười hỏi. .
" Khải Nguyên, rửa tay sao?"
"Rửa sạch, nhưng cái chú lừa đảo kia không rửa tay, thật sự là không vệ sinh, một người lớn như vậy, rõ ràng không biết sau khi đi tiểu phải rửa tay." Vương Khải Nguyên hồn nhiên nói.
Cậu năm tuổi cũng biết sau khi đi tiểu phải rửa tay, cái chú lừa đảo kia rõ ràng không biết, xấu hổ.
"Chú lưà đảo nào? "Vương Nguyênthắc mắc .Vương Khải Nguyên ở trong toilet rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Chính là chú lừa đảo mấy ngày hôm trước muốn lừa gạt con đó, kết quả bị con lừa gạt đến khu rừng mê cung kia, vừa rồi ở trong toilet con nhìn thấy chú ấy, chú ấy nhìn thấy con rõ ràng rồi xông ra chạy đi, tay cũng không rửa. Papa, papa nói chú ấy có phải rất không vệ sinh không, một người lớn như vậy, đi tiểu xong cũng không rửa tay."Vương Khải Nguyên cho rằng Vương Tuấn Khải chạy đi ra ngoài là vì nhìn thấy cậu.
"Ông trời, Khải Nguyên, từ nay về sau gặp người lạ, con ngàn vạn đừng cùng họ nói chuyện, họ hỏi cái gì cũng đừng để ý đến họ, bây giờ lừa đảo rất khôn khéo, con là tâm can bảo bối của papa, nếu con bị lừa đi, papa sẽ rất đau khổ." Vương Nguyênôm Vương Khải Nguyên thật chặc, kích động nói, rất sợ hãi cậu xảy ra chuyện gì.
Khải Nguyên là vận mệnh của cậu, nếu như không có Khải Nguyên cậu không biết nên sống thế nào.
Cậu không thể để cho Khải Nguyên xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để cậu rời khỏi cậu, cậu không thể không có Khải Nguyên.
"Papa, papa đừng nóng ruột, con bây giờ không phải là rất tốt đấy sao, từ nay về sau con không cùng người lừa đảo nói chuyện là được, họ hỏi vấn đề gì cũng không trả lời, như vậy họ cũng không lừa gạt được con." Vương Khải Nguyên vỗ vỗ bộ ngực của mình, ra oai nói. Muốn lừa gạt cậu còn không có dễ dàng như vậy.
"Khải Nguyên, thế giới bên ngoài rất phức tạp, không thể đơn giản như ở trong thôn, cho nên ngàn vạn không nên tin bất luận kẻ nào, hiểu chưa?" Vương Nguyênlo lắng nói.
"Papa và pa nuôi cũng không thể tin tưởng sao?" Vương Khải Nguyên trêu đùa nói.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của papa, cậu đều hay nói giỡn trêu chọc họ vui vẻ, lần này cũng không ngoại lệ.
"Khải Nguyên, con lại đùa, coi chừng papa tức giận đó?" Vương Nguyên giả bộ như có vẻ tức giận.
Vương Khải Nguyênmặc dù nghịch ngợm, nhưng mà lại là một đứa nhỏ biết nghe lời.
"Papa không tức giận Khải Nguyên được không, Khải Nguyên chỉ là cùng papa nói giỡn thôi." Vương Khải Nguyên sốt ruột nói.
Cậu cái gì cũng không sợ, chỉ sợ papa tức giận cùng thương tâm, chỉ cần papa tức giận hoặc là thương tâm, cậu cũng rất sốt ruột, cũng rất sợ hãi, sợ papa không cần cậu.
"Vậy con hôn papa một cái." Vương Nguyênngồi chồm hổm xuống, đem mặt của mình đưa tới trước mặt Vương Khải Nguyên.
"Dạ." Vương Khải Nguyên ra sức hôn Vương Nguyên một cái, "Papa, con yêu papa, papa không nên tức giận con được không?"
"Thật sự là con ngoan của papa, nhanh đi thôi, chúng ta nên lên máy bay." Vương Nguyên nói xong, nắm bàn tay nhỏ bé củaVương Khải Nguyên, đi về phía trước.
"Papa, papa còn chưa nói không tức giận ?" Vương Khải Nguyên hỏi tới.
"Papa không tức giận, Khải Nguyên ngoan như thế, papa làm sao có thể tức giận chứ, nhanh đi a, bằng không là không lên máy bay được."
"Papa, chúng ta sẽ có thể bay lên trời đúng hay không, thật hưng phấn!" Vương Khải Nguyên nhảy dựng lên, rất là hưng phấn.
Cậu rốt cục có thể ngồi máy bay nhìn qua trên TV rồi, nhất định cảm thụ một lần thật tốt.
"Đúng vậy, đi thôi, pa nuôi con còn đang chờ chúng ta !" Vương Nguyên kéoVương Khải Nguyên đi lên phía trước.
Nơi xa, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đưa lưng về phía bọn họ, hướng cửa ra vào sân bay mà đi, lướt qua bên người lần nữa.
Hai bên đều đi vô cùng vội, căn bản là không có tâm tư mà nhìn người nào đi qua bên cạnh.
Vương Khải Nguyên tùy ý mà nhìn lung tung, nhìn thấy Vương Tuấn Khải nơi xa, sau đó đem tầm mắt dời đi.
Papa nói không được cùng người lừa đảo nói chuyện, không cần phải trả lời vấn đề của người lừa đảo, như vậy tự nhiên cũng không cần để ý tới người lừa đảo, thấy cũng coi như không thấy.
Kỳ thật cậu rất thích chú lừa đảo kia, nhưng mà chú ấy sao không làm người tốt mà phải làm lừa đảo chứ, rất là đáng tiếc.
Nếu như chú ấy là một người tốt, thật là tốt biết bao!
Vương Khải Nguyên lần nữa thu về tầm mắt, liếc nhìn Vương Tuấn Khải, nhìn anh đi ra cửa, cho đến khi người biến mất, cậu mới đem tầm mắt thu về.
Vương Tuấn Khải đi vào thôn trang, thế mới biết Vương Khải Nguyên cùng trong người nhà của cậu vừa dọn đi rồi, rất là tức giận.
Nhưng mà thôn trưởng lại nói cho anh biết, trong này không có ai, không có một người nào gọi là Vương Nguyên, ngược lại có một người gọi là Lưu Chí Nguyên, chính là pa củaVương Khải Nguyên.
"Thiếu chủ, xem ra đứa nhỏ gọi là Vương Khải Nguyên không có quan hệ gì với người." Thiên Tỉ bất đắc dĩ nói .
Tuy bọn họ không có ôm bất luận hi vọng gì, nhưng mà nghe tin tức như thế, vẫn là rất mất mát.
Trên cái thế giới này người gọi là Nguyên nhiều như vậy, tên trùng cũng không phải là không có khả năng.
"Đi thôi." Vương Tuấn Khải chán chường nói, xoay người rời đi.
Thiên Tỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng đi theo đi ra ngoài.
Hiện tại tốt nhất cái gì cũng đừng nói, càng nói thiếu chủ càng thương tâm, cái này đã không biết là lần thứ mấy bọn họ không thành công mà trở về.
"Ai —— pa nuôi Vương Khải Nguyên gọi là Lưu Chí Hoành." Thôn trưởng nhìn thấy Tề Hiên cùng Thiên Tỉ đi ra, vì vậy gọi to, đáng tiếc bọn họ tựa hồ không nghe thấy.
Thôn trưởng nhìn thấy bộ dạng Vương Tuấn Khải thực vội, tựa hồ đang tìm người, nhưng mà tuổi của ông khá lớn rồi, dễ quên, lúc này mới nhớ đến một ít tin tức chưa có nói cho anh biết, vội vã muốn nói, đáng tiếc bọn họ đã đi rồi.
Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ thật đúng là không có nghe câu nói kia của thôn trưởng, chỉ lo rời đi.
Nguyên nhi của anh rốt cuộc ở đâu rồi, vì sao tìm khắp tất cả địa phương cũng không tìm thấy cậu, chẳng lẽ cậu đã ——Vương Tuấn Khải nghĩ đến khả năngVương Nguyên đã chết, lập tức đem cái ý nghĩ này vứt bỏ, không để ình nghĩ như thế.
Nguyên nhi của anh tuyệt đối còn sống, chỉ là anh tìm không thấy mà thôi.
Con người ngốc này, vì sao không thể thông minh một chút chứ, cũng đã sáu năm rồi, còn trốn.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, chính là anh thích cậu ngốc, mâu thuẫn a!
"Thiếu chủ, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Thiên Tỉ cắt đứt suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.
Anh biết rõ thiếu chủ đang đau lòng, cố ý cắt đứt, miễn cho anh ấy càng đau lòng thêm.
Yêu một người là cái cảm giác gì anh không biết, cho nên không thể biết được nỗi đau trong lòng của thiếu chủ bọn họ.
"Đi thôi, đến thành phố A khảo sát tình hình công ty chi nhánh một chút." Tề Hiên sau khi đau lòng một lúc, thay đổi diện mạo lãnh mạc.
Anh tin tưởng nhất định có thể tìm được Vương Nguyên, có lẽ là thời cơ chưa tới thôi.
"Theo tin tức tin cậy, công ty chi nhánh của thành phố A xảy ra chút vấn đề, báo cáo tài vụ làm rất khá, nhưng có điểm không phù hợp thực tế, hình như người phụ trách chỗ đó làm giả sổ sách." Thiên Tỉ nghiêm túc nói.
"Người phụ trách công ty chi nhánh là ai?" Vương Tuấn Khải lãnh mạc hỏi.
"La Thành."
"Đi, tự mình đi trước, đừng để người ở chỗ đó biết, miễn cho lại làm giả, tôi muốn tự mình đi kiểm tra."Dám không coi anh vào đâu mà làm hành động mờ ám, thật đúng là rất có can đảm, anh muốn đến nhìn tên La Thành này có năng lực thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com