Chương 85: Không phải ảo giác.
Sẽ có 2 chap 1 ngày nếu chap đầu tiên trong ngày khoảng 300 lượt xem .... Ok a~
=================+=================
Vương Nguyên đi đã lâu, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của Vương Khải Nguyên, trong lòng sốt ruột cũng rất lo lắng, cô thật sự lo lắng Khải Nguyên xảy ra chuyện. .
"Vương Khải Nguyên, con đang ở đâu vậy!" Vương Nguyên đi trên đường lớn, nhìn chung quanh, bốn phía đều là nhà cao tầng cùng xe đầy đường, còn có người xa lạ rất nhiều, nhưng mà không thấy Vương Khải Nguyên.
Vương Nguyên bởi vì tìm không thấy Vương Khải Nguyên, gấp đến độ cũng khóc lên, đi đường cũng không nhìn đường, nhìn người cũng chỉ nhìn mấy đứa nhỏ, những thứ khác căn bản là không vào được ánh mắt của cậu.
Sau khi Vương Tuấn Khải từ trong ngõ nhỏ đi ra, sau đó trở lại trên xe của mình, tiếp tục lái xe, tính tùy tiện tìm một quán ăn ăn một chút, vừa lái xe vừa hồi tưởng đến chuyện vừa rồi, nghĩ đến đứa nhỏ Vương Khải Nguyên kia hoạt bát đáng yêu, anh thật hưng phấn.
Vương Nguyên chân thấp chân à đi lên phía trước, nước mắt ràn rụa, dù cho đầu gối lại đau, cậu cũng không dám dừng lại, thầm nghĩ nhanh lên để tìm con của mình, cuối cùng càng chạy càng mơ hồ, ngay cả vượt đèn đỏ để qua đường cái cũng không biết.
Vương Nguyên yên lặng trong cõi lòng của mình là sốt ruột cùng bi thương, không có chú ý tới mình đã vượt đèn đỏ, nghe thấy tiếng kèn kịch liệt thì cậu mới lấy lại tinh thần, nhưng mà đã không kịp, một chiếc xe con làm thế nào lại hướng về phía cậu lao đến.
"A ——" Vương Nguyên hô to một tiếng, sau đó bị xe con đụng vào bên cạnh, ngất đi.
Vương Tuấn Khải hưng phấn mà lái xe, trong đầu toàn bộ đều nghĩ thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Vương Khải Nguyên, cũng không có chú ý có người nào đó trên đường cái, nhưng anh vẫn biết mình không có vượt đèn đỏ, mà là có một người đi đường vượt đèn đỏ, kết quả anh không có chuyên tâm lái xe, cho dù cuối cùng cũng phải đem xe thắng lại trước, nhưng mà thân xe vẫn đụng ngã người vượt đèn đỏ, đồng thời sự kiện tai nạn xe cộ liền xảy ra như thế.
"Shit —" Sau khi Vương Tuấn Khải vội vàng phanh lại, nhìn thấy một người ngã bên cạnh, không vui mà rống lên một tiếng.
Lúc này xung quanh toàn bộ quần chúng vây đầy, đều đang xì xào bàn tán, thảo luận ầm ỉ, Vương Tuấn Khải không thể không xuống xe nhìn xem người bị đụng bị thương làm sao rồi, tuy trách nhiệm không phải do anh, nhưng mà cũng không thể mặc kệ.
"Tiên sinh, mau đưa người đi bệnh viện đi, tránh cho tai nạn chết người." Một cụ già khuyên.
"Chính cậu ta vượt đèn đỏ, cho dù có chết, tôi cũng không có bị bất cứ trách nhiệm luật pháp gì." Vương Tuấn Khải khinh thường nói, tuy miệng anh là nói như thế, nhưng mà vẫn là ngồi chồm hổm xuống, nhìn xem tình hình của người bị thương.
Nhẹ nhàng đẩy người đang nằm, lật cậu ấy qua, nhưng mà một khuôn mặt quen thuôc lại làm cho Vương Tuấn Khải kinh hãi, kinh ngạc ngơ ngác mà ngồi xổm ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, không biết làm sao, thậm chí ngay cả đụng cũng không dám đụng Vương Nguyên nằm trên đất.
Vuong Tuấn Khải lo lắng chính mình nhìn đến hoa mắt, vì vậy nhìn lại cẩn thận, nhưng mà bộ dạng này khuôn mặt này khắc ở trong đầu óc anh khắc sâu đến cỡ nào, anh tuyệt đối sẽ không nhớ lầm, càng sẽ không nhìn lầm, tuy khuôn mặt Vương Nguyên bây giờ so với trước già hơn một chút, cũng gầy hơn một chút, nhưng mà anh vẫn có thể nhận ra, chẳng lẽ trên cái thế giới này còn có một người có bộ dáng giống Vương Nguyên như thế sao?
Sẽ không, Nguyên nhi không có anh em, cho nên trên cái thế giới này không có khả năng có người có bộ dáng giống y như cậu, như vậy người nằm trên đất này chính là Nguyên nhi của anh.
Nguyên nhi, Nguyên nhi của anh, thế nào lại là Nguyên nhi của anh chứ, anh là đang nằm mơ ư, hay là anh quá nhớ Nguyên nhi rồi, cho nên sinh ra ảo giác.
Tề Hiên dùng lực mà bấm cánh tay của mình một cái, cảm giác có đau hay không.
Thấy đau, chứng tỏ là chân thật, không phải anh đang nằm mơ, người trước mắt đây bị anh đụng vào chính là Vương Nguyên anh tìm sáu năm.
Vương Nguyên không thể tin mà nhìn Vương Nguyênnằm trên mặt đất, trong nội tâm còn đang hoài nghi thì liền thấy được vĩnh hằng chi tâm trên cổ Vương Nguyên, cái kia là quà sinh nhật anh tặng cho cô lúc sinh nhật mười bốn tuổi của cô.
Tuyệt đối không có sai, người trước mắt đây thật sự chính là Vương Nguyên anh tìm sáu năm.
"Tiên sinh, đừng ngẩn người, mau mau cứu người a, chậm chỉ sợ không có kịp thôi." Cụ già nhắc nhở Vương Tuấn Khải lần nữa.
"Cứu người, đúng cứu người ——" Vương Tuấn Khải luống cuống, cực kỳ hoảng sợ, thậm chí là sợ hãi.
Anh tìm Vương Nguyên sáu năm, nhưng cũng không nghĩ tới lại dùng loại phương thức này mà tìm được cậu ấy, vì sao cậu ấy lại vượt đèn đỏ, vì sao anh lái xe không cẩn thận một chút, nếu như anh cẩn thận một chút, cũng sẽ không đụng vào cậu ấy.
Vương Tuấn Khải cuống quýt ôm lấy Vương Nguyên, phóng tới trên xe, nhưng cũng không quên buộc chặt dây an toàn cho cậu, sau đó lái đi bệnh viện.
Vương Tuấn Khải lái xe, thỉnh thoảng nhìn Vương Nguyên trên ghế lái phụ, phút chốc treo ở nơi nào, cực kỳ lo lắng, mà ngay cả điện thoại vang lên cũng không tiếp.
"Nguyên nhi, em đừng có việc gì nha, anh cũng sẽ không để cho em xảy ra chuyện." Vương Tuấn Khải kích động nói, đạp chân ga đi, tăng tốc độ xe, muốn mau sớm đến bệnh viện.
Vương Tuấn Khải lái xe con đến cửa lớn bệnh viện, lập tức dừng lại, sau đó ôm Vương Nguyên từ trong xe ra, vọt vào trong bệnh viện.
"Bác sĩ, nhanh lên cứu người." Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên, ở trong bệnh viện điên cuồng hô to, mọi người sợ tới mức tránh ra một bên, nhường đường cho anh.
Y tá cùng bác sĩ vọt ra, để cho Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên vào, sau đó đẩy vào phòng giải phẫu.
Vương Tuấn Khải vốn muốn vọt vào trong phòng giải phẫu, nhưng lại bị y tá ngăn cản, "Tiên sinh, xin chờ ở bên ngoài."
"Các người nhất định phải cứu cậu ấy cho tôi, có nghe hay không." Vương Tuấn Khải vô cùng sốt ruột, rống to mà ra lệnh.
"Tiên sinh, chúng tôi sẽ hết sức, phiền anh chờ ở bên ngoài." Y tá nói xong, đưa tay đóng cửa phòng phẫu thuật lại.
Cửa phòng giải phẩu đóng lại, Vương Tuấn Khải chỉ có thể đi qua đi lại ở ngoài cửa, cả người lộ ra thực lo lắng, nội tâm vô cùng kinh hoảng.
Anh chưa bao giờ tin tưởng quỷ thần gì đó, mà bây giờ anh lại khẩn cầu trời cao, phù hộ Vương Nguyên bình an vô sự.
Lúc Vương Khải Nguyên chạy về đi tìm Vương Nguyên, lại không có gặp cậu, vì thế mà tìm kiếm khắp nơi, tìm nửa ngày cũng tìm không được, vì vậy từ trong túi xách lấy ra điện thoại của Vương Nguyên, tìm Chí Hoành.
"Pa nuôi, không thấy papa, con rất sợ hãi. Vừa rồi bọn con gặp kẻ cướp, hắn ta đoạt túi xách của papa, con liền đuổi theo, nhưng khi con trở lại, papa đã không thấy tăm hơi." Vương Khải Nguyên kinh hoảng nói.
Tuy papa là người lớn, nhưng mà so với cậu rất dễ dàng bị lừa, cậu thật sự lo lắng cho papa của mình sẽ bị người lừa đi.
" Khải Nguyên, con đứng ở chỗ đó chờ pa, pa lập tức tới ngay." Chí Hoành vội nói, sau đó cúp điện thoại, gấp rút chạy đến gặp Vương Khải Nguyên.
Vương Khải Nguyên ở tại chỗ chờ Chí Hoành, không bao lâu liền thấy cậu đến đây, vì vậy vọt vào trong ngực của cậu, khóc rống lên, "Pa nuôi, đều là con không tốt, nếu như con không để papa ở lại một mình, papa cũng sẽ đi mất."
" Khải Nguyên, đừng nóng vội, chúng ta cùng đi tìm, papa nhất định sẽ không có chuyện gì." Chí Hoành an ủi, sau đó cùng Vương Khải Nguyên cùng nhau, tìm kiếm khắp nơi.
Nếu như sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ còn không tìm được người, như vậy bọn họ đành phải báo cảnh sát
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com