Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Dong Gun trở về phòng làm việc. Anh giận dữ ném chiếc điện thoại xuống ghế... Hình ảnh Jiyeon và Eunjung hạnh phúc bên nhau làm Dong Gun không tài nào tập trung làm việc được.

- " Lee tổng, tôi vào được không ạ"

- "Vào đi" – Giọng nói của Dong Gun gằn lại. Anh cố lấy phong độ để tiếp nhân viên. Là một người từng nhiều năm lăn lộn thương trường, Dong Gun biết, việc giữ thái độ tức tối khi làm việc là một sai lầm nghiêm trọng dễ khiến họ thất bại.

- "Giám đốc, báo chí sáng nay vừa đưa tin về vụ làm từ thiện hôm qua. Báo chí ca ngợi anh là vị giám đốc tuổi trẻ, tài cao, có tâm. Lần này chúng ta lại tạo được thêm uy tín để lần tranh đấu sắp tới thắng các đối thủ khác. Chiêu mời nhà báo tham gia buổi từ thiện của anh thật sự là tính toán chu đáo".

Dong Gun ngó vào vài tờ báo với hình ảnh của anh ở trang nhất nhưng chẳng mấy bận tâm. Có một  hình khác chiếm lấy tâm trí anh lúc này. Dong Gun ném phịch tờ báo xuống ngồi trầm ngâm rồi ngay lập tức trao đổi với thư kí riêng:

- "Tìm cho tôi một thám tử, điều tra gấp cho tôi đời tư của cô gái này. Tất tật mọi chuyện về cô ta, từ ngày đi học bên Pháp đến cuộc sống hiện tại... Tìm cho tôi cô ta có điểm yếu gì, báo cáo càng nhanh càng tốt..."

Dong Gun ném lên bàn tấm ảnh của Jiyeon . Tay thư kí giật mình, run run cầm lấy tấm ảnh:

- "Chẳng phải đây là cô nhân viên ở bên đội của giám đốc Eunjung hay sao... À mà sáng nay, thấy mọi người bàn tán chuyện cô ta với giám đốc Eunjung nắm tay nhau đi làm, không biết...  Có việc gì vậy thưa giám đốc?

- "Cậu trở nên nhiều chuyện từ bao giờ vậy? Tôi bảo cậu làm gì thì làm đi. Báo cáo thật gấp cho tôi"

Dong Gun quắc mắt nhìn khiến tay thư kí hết hồn vội vàng xin phép rút lui. Chỉ còn lại Dong Gun trong căn phòng. Anh dựa vào ghế đầy mệt mỏi:

- " Jiyeon à, nếu anh không có được em, thì không ai có được, đặc biệt, Eunjung lại càng không, tuyệt đối không".

***

9h tối, văn phòng chỉ còn lại vài người, trong đó có Jiyeon và Eunjung . Thi thoảng, cô đưa mắt nhìn trộm nhưng Eunjung không để ý. Jiyeon say sưa ngắm nhìn sự bận rộn của Eunjung và mỉm cười hạnh phúc:

- "Này... khai thật đi, cậu và Ham tổng... có vấn đề gì đúng không?"

Kyber, cô bạn cùng phòng bắt thóp cái nhìn của Jiyeon . Đôi má của Jiyeon ửng đỏ. Cô khẽ gật đầu. Cô đạn đồng nghiệp làm mặt choáng váng:

- "Ôi trời, ôi trời... Ít ra cậu cũng phải vờ chối cãi một chút chứ. Ai lại ngay lập tức thừa nhận như thế, thật là không biết ngại..." – Cô nàng tếu táo cấu vào tay Jiyeon một cái khiến Jiyeon la oái lên. Cả phòng nhìn hai người, Jiyeon mỉm cười chữa cháy. Sau đó cô thì thầm với Kyber :

- "Tớ nói dối liệu có ai tin không? Chuyện ban sáng... ai cũng nhìn thấy mà. Chi bằng thành khẩn khai báo còn được khoan hồng"

- "Thế lâu chưa?"

Jiyeon đưa mắt nhìn Eunjung đầy hạnh phúc:

- "Cũng mới thôi... nhưng tớ có cảm giác là lâu lắm rồi"

- "Ôi trời ạ, đúng là giọng điệu của người đang yêu. Nhìn cái mặt kìa..."

Jiyeon không còn nghe thấy những lời cô bạn cùng phòng nói nữa, trong đầu cô giờ chỉ nghĩ đến Eunjung , Eunjung và Eunjung .

- "Này... này, gớm chưa kìa... Ngắm thế mòn người đi đấy. Cứ làm như nhắm mắt vào là chị ấy biến mất không bằng. Tớ hỏi cái này nè"

- "Ờ ờ, cậu hỏi đi" – Jiyeon quay trở lại với câu chuyện.

- "Thế cậu và chị như vậy, còn cái cô tiểu thư... Naeun thì sao? Ở phòng này, ai cũng biết chuyện cô bé đó mê Ham tổng nhà mình như điếu đổ. Lần nào đến cũng nhìn sếp không khác gì cậu đang nhìn bây giờ. Cậu tính sao?"

Đôi mắt Jiyeon thoáng chút buồn, cô quay đầu lại nhìn Eunjung thêm một lần nữa:

- " Mình không biết, nhưng mình tin chị ấy. Chị ấy sẽ có lựa chọn và cách giải quyết tốt nhất"

- "Ờ ờ, hi vọng hai người thành một cặp để chúng tôi có thể được vui lây".

Gần 10h đêm, cả văn phòng đã về hết. Eunjung ngẩng đầu lên nhìn thấy trống trơn. Chị hốt hoảng ngó đồng hồ và phát hiện ra đã quá muộn. Eunjung nhìn về phía bàn của Jiyeon . Cô đã về tự bao giờ. Eunjung cảm thấy hơi có lỗi khi chị vô tâm với Jiyeon

Eunjung gấp tài liệu ra về. Chị bước ra cửa và rồi khẽ mỉm cười.

- "Này cô gái, nếu em muốn ôm chị thì ra ngay đi còn kịp nhé"

Chỉ đợi có vậy, Jiyeon chạy lại từ cuối hàng lang ôm chầm lấy Eunjung từ phía sau. Cái điệu bộ ngây thơ và dễ thương của Jiyeon làm Eunjung muốn ngay lập tức ôm lấy cô mà hôn.

- "Sao chị biết em còn đợi "

- " chị còn biết cả ngày hôm nay em mê mệt chị ấy chứ. Người đâu mà cứ vài giây lại nhìn trộm người ta, định không cho chị làm việc à?"

Jiyeon nhõng nhẽo, cô ôm chặt chị hơn  nữa:

- "Sao chị biết em cứ vài giây lại nhìn chị chứ?"

- "Thì cứ... vài giây chị lại nhìn em mà"

Cả hai cùng bật cười. Jiyeon ghì mái đầu của Jiyeon vào ngực mình. Chị ước, cô có thể cảm nhận thấy thứ hạnh phúc lan tỏa trong người chị lúc này, trong tim chị đang rộn ràng khúc ca tình ái.

- "Mình đi ăn chút gì đó rồi chị đưa em về nhé"

- "Vâng"

Sau bữa ăn tối muộn, Eunjung và Jiyeon đứng trên cầu ngắm thành phố. Cảm giác lúc ấy mới bình yên và nhẹ nhàng làm sao. Eunjung nhìn người con gái đứng cạnh mình và bàn tay khẽ xiết chặt hơn.

- " Jiyeon , chị có chuyện này muốn nói với em"

Jiyeon ngước mắt nhìn Eunjung :

- " Chị nói đi, em nghe đây"

- "Câu chuyện về... Naeun "

- "Dạ"

- "Cô bé ấy có tình cảm với chị . Naeun cũng là con của người vợ lẽ. Ông Kim , Tổng giám đốc ngân hàng hàng đầu ở nước ta trước kia từng có mối quan hệ ngoài luồng với mẹ của Naeun và sinh ra cô ấy. Nhưng sau này, vì ông ấy không thể có con được nữa nên họ mới đón Naeun từ tay mẹ đẻ của cô về. Lúc đó dù rất đau khổ khi phải xa con nhưng mẹ Naeun muốn con mình có cuộc sống tốt đẹp hơn nên đã đồng ý ra đi thật xa để Naeun về sống trong gia đình giàu có của ông Kim "

- "Thật tội nghiệp quá. Có lẽ Naeun đã rất nhớ mẹ. Em không nghĩ cô ấy lại gặp chuyện buồn đến vậy"

- "Gia đình chị và gia đình Naeun khá thân với nhau. Chị và Naeun tìm thấy sự đồng cảm vì cả hai đều là con ngoài giá thú dù chị là con ruột của ông ta nhưng chưa bao giờ ông ta thừa nhận điều đó. Có thể Naeun may mắn hơn khi được bố yêu thương, chiều chuộng và nhường cả gia sản cho nhưng cô ấy lại phải xa mẹ đẻ của mình khi còn rất nhỏ. Có lẽ vì thế mà Naeun... cô bé đem lòng yêu chị ".

- "Em hiểu"

Jiyeon dựa đầu vào vai Eunjung để chị thấy cô không ghen với thứ tình cảm chân quý ấy.

- " Chị không muốn giấu giếm em điều gì vì thế chị muốn em hiểu rõ mọi chuyện. Chị chỉ coi Naeun là cô em gái nhưng bảo chị phải đối xử phũ phàng với Naeun chị không làm được. Hãy cho chị thời gian để từ từ thuyết phục Naeun quên đi tình cảm này. Cô ấy không đáng bị hắt hủi"

Jiyeon hôn lên môi Eunjung :

- "Em hiểu. Em hiểu rất rõ".

Eunjung xoa mái tóc của Jiyeon rồi nhìn cô trìu mến:

- "Cảm ơn em về tất cả. Chị sẽ không bao giờ rời xa em đâu, hãy tin chị . Giờ mình về thôi nhé, cũng muộn rồi đó em"

Eunjung bước đi phía trước.

- "Eunjung ... Em có chuyện muốn nói"

Eunjung quay đầu lại:

- "Sao thế em?"

- "Nếu sau này, chị phát hiện ra điều bí mật nào đó của em mà em không thể nói, liệu, chị có còn bên em không?"

- "Cô bé ngốc. Chị sẽ bên em, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra"

Jiyeon lững thững đi theo Eunjung khi chị nắm lấy tay cô. Trong đầu cô nghĩ về rất nhiều điều, về Eunjung , về bé Bảo Bảo... Cô và Eunjung gặp nhau là do định mệnh, nhưng biết đâu chừng, định mệnh cũng có thể khiến họ xa nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com