Chap 7
Trong suốt 1 tuần đó, sự dửng dưng của giám đốc Eunjung không còn làm Jiyeon thấy khó chịu nữa. Cô đoán, có lẽ cô ta không tiểu nhân đến mức vì ghét Dong Gun mà gây áp lực cho cô khi mà cô chỉ vừa mới đi làm. "Có lẽ đó chỉ là thói quen làm việc của cô ta mà thôi".
Jiyeon cặm cụi với công việc thú vị mà cô đang làm. Thi thoảng , Dong Gun cũng vẫn thăm hỏi cô. Mọi việc đã bắt đầu vào guồng và không quá khó khăn như cô tưởng tượng.
4h chiều... Văn phòng vắng người, hầu hết hôm nay mọi người đều bận với các hợp đồng bên ngoài, duy chỉ còn Eunjung ngồi trầm ngâm đọc mớ tài liệu trên bàn. Jiyeon hơi rung động khi nhìn thấy hình ảnh này. Phải thừa nhận rằng cô ta có một sức hút kì lạ. Sự lạnh lùng của Eunjung khiến người ta muốn lại gần hơn là tránh xa dù có thể sau đấy sẽ nhận về mình sự hụt hẫng.
Jiyeon ngây người ngắm nhìn sự trầm tư của cô ta . Bất chợt Eunjung ngẩng lên làm cô bối rối:
- "Tôi... tôi đến nộp cho cô bản báo cáo. Cô xem và nhận xét giúp.
- "Cô để đó đi, tôi sẽ xem".
- "Đồ đáng ghét" - Jiyeon đã lẩm bẩm như thế khi bước ra khỏi phòng. Cô ta thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, "Thái độ gì kì vậy? Làm sếp thì có quyền coi thường người khác chắc?".
Jiyeon trở về bàn làm việc. 1 tuần liền cô ngồi ở phòng tư liệu làm báo cáo, hôm nay cô mới trở lại chỗ ngồi mới của mình, cùng phòng với Eunjung . Cô hơi băn khoăn không hiểu vì sao ở vị trí như cô ta , không ngồi riêng một phòng như Dong Gun mà lại ngồi chung phòng với nhân viên? " Cô ta muốn hòa đồng hay muốn giám sát cấp dưới của mình?".
Cô chịu, không thể nào tìm ra lời giải với một người khó hiểu như Eunjung . Chỉ biết rằng, rõ ràng ngồi làm việc trong một căn phòng chỉ có cô và cô ta như thế này chẳng dễ chịu chút nào.
Eunjung nhấp một ngụm cà phê, cô đứng dậy nhìn ra thành phố từ ô cửa sổ của phòng. Có vẻ như cô ta đang khá căng thẳng và mệt mỏi. Eunjung trở lại bàn, lật giở bản báo cáo mà Jiyeon vừa nộp.
Eunjung hơi giật mình, cô ta ngạc nhiên đến nỗi không thể rời khỏi những con số, dòng chữ trên bản báo cáo đó. Cô ngẩng đầu lên nhìn Jiyeon . Cô ta đang bận rộn với đống giấy tờ gì đó. Cô ngạc nhiên không hiểu một cô gái 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp lại có thể đưa ra những nhận định sắc sảo và nhạy bén đến như vậy. Thậm chí có những điều khi làm các dự án này cô đã không thể tìm ra hướng giải quyết, nhưng giờ thì nó nằm ở đây, tất cả những điểm mà cô ấy vạch ra đều là thứ mà lúc làm cô đã muốn tìm ra được.
Eunjung thấy lo sợ thực sự. Jiyeon đang chứng tỏ mình là một người không thể xem thường. Những gì mà cô ta nhận định và tổng hợp trong bản báo cáo cứ như thể cô ta đã trực tiếp làm việc vậy. Eunjung gập bản báo cáo lại và ngồi lặng nhìn Jiyeon . Quả thật là cô đẹp...
Eunjung trầm ngâm đến kì lạ. Jiyeon đẹp và giỏi, phàm ở đời, có một người đàn bà vừa giỏi, vừa đẹp ở bên mình, nếu cô ta không phải là tri kỷ thì sẽ là hiểm họa. Mà Jiyeon thì thân với Dong Gun ... Những gì liên quan đến Dong Gun dứt khoát không bao giờ có thể trở thành tri kỷ
Hơn 8h tối, mọi người đã về hết, văn phòng chỉ còn lại mình Eunjung . Bất ngờ, tiếng bước chân người hối hả chạy tới làm cô giật mình. Trước mặt Eunjung là Jiyeon , có vẻ rất hốt hoảng và lo lắng:
- "Giám đốc, tôi thực sự... có việc muốn nhờ. Cô có thể cho tôi đi nhờ xe tới bệnh viện được không? Vì chưa mua xe nên mấy hôm nay tôi vẫn đi tạm xe bus. Tôi có chuyện gấp, rất gấp. Tôi xin cô "
Eunjung vơ vội chiếc chìa khóa xe rồi lao ra khỏi phòng. Jiyeon chạy theo cô ta , mặt cắt không còn giọt máu. Nhìn gương mặt của Jiyeon lúc này, Eunjung sợ tới mức không dám hỏi. Cô cảm thấy lo lắng cho cô ta nhưng không thể mở miệng hỏi xem có điều gì xảy ra. Cô đoán, một người thân nào đó của cô gặp chuyện không may và cô phải đến bệnh viện.
Trên chuyến đi, cô nôn nóng, cứ được một lát lại gọi điện:
- "Mẹ, sao rồi... Con vào đây, mẹ cứ yên tâm, mẹ bình tĩnh"
Jiyeon liên tục nhìn đồng hồ rồi quay sang Eunjung
- "Sắp tới bệnh viện đó chưa?"
- "Sắp rồi, cô đừng lo lắng quá. Tôi không biết có chuyện gì nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi"
- "Cảm ơn cô "
Chiếc xe dừng phắt ngay lại trước cổng viện. Eunjung định mở cửa xe cho Jiyeon nhưng cô ta đã vội vã rời khỏi vị trí và chạy vội đi sau khi ném lại một câu cảm ơn:
- "Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ trả ơn vụ này sau. Tôi đi đây"
- "Cô..."
Eunjung còn chưa kịp nói hết lời. Cô không định bỏ mặc cô ta giữa lúc này, cô định sẽ đi cùng cô ta vào xem sao nhưng thậm chí Jiyeon còn chẳng có thời gian để nghe những điều đó.
Eunjung lái xe quay trở về. Eunjung đi thậm chậm rãi trên con đường. Cô thấy thèm một chút gì đó cay cay. Mấy ngày nay với cô thật mệt mỏi. Eunjung rẽ vào một quán rượu gần nhà. Khi cô toan bước xuống thì thấy có tiếng chuông điện thoại rung lên trong xe.
Eunjung đưa mắt nhìn sang ghế bên cạnh chỗ Jiyeon vừa ngồi: chiếc điện thoại của cô ta ở đó. Có lẽ trong lúc quá vội vàng, Jiyeon đã đánh rơi lại mà không biết.
Tiếng điện thoại réo rắt. Cô không thể làm ngơ, mở chiếc điện thoại và ngay lập tức Eunjung nhận ra số quen thuộc của Dong Gun . Trong tích tắc, Eunjung khẽ nhếch mép cười. Ấn nút nghe. Đầu dây dây bên kia đã nói bằng cái giọng đầy nôn nóng:
- "Em đã làm gì cả tối mà không nhắn lại cho anh? Em có biết.... anh... nhớ em đến thế nào không?"
Khi nói hai từ "nhớ em", giọng của Dong Gun ngập ngừng, dù không đối diện với Dong Gun lúc đó nhưng Eunjung có thể hình dung ra cái sự thổn thức của anh ta.
- "Anh nhớ cô ấy à, vậy được, để tôi chuyển lời tới Jiyeon . Còn bây giờ, phiền anh đừng nhắn tin hay điện thoại vào máy này nữa nhé. Tôi cần có một đêm ngủ ngon giấc" - Eunjung đối đáp lại.
- " Eunjung ? Tại sao lại là cô ? Sao cô lại nghe máy của Jiyeon . Cô ấy ở bên cô ư? Cô ..."
- "Đúng... đúng là cô ấy ở bên tôi và bây giờ thì cô ấy không tiện nghe máy. Anh có vẻ nhớ cô ấy quá nhỉ? Nhưng biết làm sao được, khi gặp khó khăn, cô ấy lại tìm tôi. Mặc dù không quá ấn tượng về cô ta nhưng biết làm sao được, tôi phải giúp cô ấy thôi. Vậy nhé. Đừng điện thoại vào số này nữa".
- " Cô... nếu cô dám động vào cô ấy, cô... đừng trách tôi"
Eunjung không đáp lời. Cô tắt máy luôn. Lâu lắm rồi cô mới thấy khoái chí như vậy. Sự phát điên của Dong Gun luôn luôn mang tới cho Eunjung cảm giác hưng phấn tột độ.
Hơn 11h đêm. Eunjung thấy lo lắng thực sự cho Jiyeon . Cô không biết có điều gì xảy ra với cô ta để đến nỗi ngay cả bây giờ cô ta cũng không phát hiện ra chuyện bị mất điện thoại: "Hi vọng không có chuyện gì xấu xảy ra với cô ta" - Eunjung lẩm bẩm nói với chính mình.
Bỗng chốc, cô nảy ra một suy nghĩ. Cô mở chiếc điện thoại của cô ta và gọi cho người mà cô gọi tới lúc tối. Đó là số của mẹ Jiyeon , có lẽ bằng cách này cô sẽ biết được tình hình của cô ta
Eunjung phải chờ đợi rất lâu mới có người nghe máy. Đầu dây bên kia nói bằng giọng nhỏ nhẹ như đang cố làm giảm tiếng ồn:
- "A lô"
Đó là tiếng một người phụ nữ lớn tuổi . Eunjung hơi bối rối, cô chưa biết ứng xử ra sao trong hoàn cảnh này:
- "Dạ... xin hỏi, bác có phải là... mẹ của Jiyeon không ạ?"
- "Vâng, tôi đây. Xin hỏi, cô là...? Sao cô lại có điện thoại của con gái tôi thế?"
- "Cháu là Eunjung , là... bạn của Jiyeon . Lúc tối cô ấy đi nhờ xe cháu tới bệnh viện và để quên điện thoại trên xe. Cháu gọi lại để hỏi thăm. Mọi chuyện ổn rồi chứ ạ?"
- "Cảm ơn cô đã quan tâm. Người nhà của con bé có chút chuyện về sức khỏe phải vào cấp cứu. Tôi là mẹ nó. Thật cảm ơn cô đã quan tâm, đêm hôm thế này vẫn điện thoại hỏi thăm. Nhưng giờ nó vừa thiếp đi vì quá mệt. Thậm chí nó chẳng ăn gì. Ngày mai, tôi sẽ nói Eunjung điện thoại lại cho cô nhé. Cô tên gì..."
- "Dạ... cháu là Eunjung . Không cần đâu bác ạ. Mai cháu sẽ gặp lại Jiyeon ấy mà. Chúc bác và gia đình gặp điều may mắn, tốt lành"
- "Cảm ơn cô . Jiyeon nhà tôi có người bạn chu đáo như cô thật là có phúc quá. Hôm nào rảnh, mời cô ghé nhà chơi".
- "Dạ vâng, cháu chào bác ạ"
Eunjung cúp máy, cô thấy tim mình đập thình thịch cứ như thể lần đầu đi xin cưới . Mà kì lạ thật, tại sao cô phải quan tâm đến Jiyeon khi mà cô ta là "người trong mộng" của Dong Gun ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com