Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5:

"Kris, lâu lắm rồi mới đến quán mà không thèm nói với người ta một tiếng. Cái đồ vô lương tâm nhà anh, nếu không phải nghe bảo vệ nói, người ta cũng chẳng biết anh đến đây nữa kìa." Dùng giọng nói nũng nịu trách cứ, bạn học Trương của chúng ta vừa đưa tay mở cánh cửa, vừa học hỏi mấy tú bà thanh lâu ngày xưa, uốn éo đi đến gần khách nhân của mình, thành công phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng.

"Cậu..." Thấy Ngô Diệc Phàm cũng trợn tròn mắt nhìn mình, Trương Nghệ Hưng tiếp tục vẽ ra nụ cười mê hoặc, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, như con chim nhỏ nép vào trong lồng ngực rộng lớn kia, tự nhiên như không ngồi trên đùi hắn thậm chí không quên dùng tay vẽ một vòng tròn vào khuôn ngực cường tráng, sung sướng ăn đậu hũ.

"Ghét anh, chẳng lẽ mới có một tuần không đến mà đã quên rồi sao? Người ta là Lay ah!" Trương Nghệ Hưng chu chu chiếc miệng nhỏ, bày ra vẻ mặt ai oán ngẩng lên nhìn cảnh sát trưởng đại nhân nhà mình vẫn còn ngây đơ chưa hiểu được tình hình ra sao. Ở một góc tên trùm kia không nhìn thấy, cậu không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh hiểu.

"Nói bậy cái gì đấy. Tôi sao có thể quên em được, chỉ cố tình trêu em thôi." Cảnh sát trưởng Ngô rốt cuộc cũng nắm rõ tình hình, bắt đầu thu lại biểu tình cứng ngắc, nở nụ cười vui vẻ, cưng chiều nhéo nhéo mũi nhỏ của người đang ngồi trong lòng. Chiếc ôm càng thêm chặt, hắn không ngại ngần vùi mặt xuống chiếc cổ trắng nõn kia, "Sao càng ngày càng đến yêu thế này..."

"Đồ khốn, còn cố tình làm như không quen, làm cho người ta thương tâm muốn chết. Phải phạt mới được, phạt anh phải hầu hạ người ta cả đêm thế nào hả?" Trương Nghệ Hưng cũng bị động tác của Ngô Diệc Phàm làm cho kinh sợ, cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ thiếu chút nữa là đôi mắt biến thành hình trái tim, làm như đang giận dỗi không ngừng uốn éo thân mình lại ra vẻ vô tình nhìn đến người bên cạnh: "Ah, đây là bạn của anh sao?"

"Hahaha, Lay phải không? Tôi là bạn của Kris, tại sao trước giờ chưa gặp em nhỉ?" Người đàn ông nhìn thấy cảnh hai người liếc mắt đưa tình, mặt mày vui cười hớn hở.

"Lay mới đến đây một tháng nên chưa gặp được nhiều khách lắm nhưng yêu nhất là Kris a, thật là yêu dáng vẻ dũng mãnh của anh ấy đến chết đi được" Làm bộ suy nghĩ, Trương Nghệ Hưng bắt đầu cúi đầu thẹn thùng, không quên liếc nhìn vẻ mặt cứng ngắc Ngô Diệc Phàm ở bên trên một cái. Trong lòng cậu đang thầm cười trộm, hôm nay có thể bắt gặp thấy nhiều vẻ mặt của cảnh sát trưởng đại nhân như thế thật đúng là thu hoạch lớn.

"Haha, Lay cũng có vẻ không ngại người lạ nhỉ, tôi rất thích. Không biết sau này..."

Nhìn đôi mắt dê già của gã, Trương Nghệ Hưng cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn trong lòng, vẫn bày ra biểu tình mê người như trước: "Đương nhiên có thể a nhưng trước hết đêm này Lay phải cùng với người này..."

"Được được được, không thành vấn đề. Nhưng mà Lay, bây giờ tôi với Kris đang bàn công việc quan trọng, không biết..."

"Được rồi, bàn nhanh nhanh lên đó nhé." Nháy mắt với gã một cái, Trương Nghệ Hưng quay đầu, không ngại ngùng gì lưu lại một nụ hôn trên môi Ngô Diệc Phàm rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Diễn đến thế này chắc cũng có thể khiến cho thằng cha kia không còn nghi ngờ gì nữa chứ?

"Nhóc con này, không nghĩ đến cả loại dịch vụ này của quán bar mà cậu cũng biết, thật làm cho tôi phải ngạc nhiên. Lần này tôi sẽ thương lượng với lão Đại cung cấp cho cậu thêm số lượng hàng. Vừa rồi nghi ngờ cậu thật có lỗi quá, như vậy chuyến hàng đầu tiên của chúng ta..."

"Được rồi được rồi, chúng ta bàn nhanh lên. Lay vẫn còn chờ tôi ở ngoài kia..."

Những tiếng nói bên trong ngày càng nhỏ, trái tim Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Quả nhiên là cậu vừa cứu được một mạng người, Ngô Diệc Phàm, tốt nhất anh nên chuẩn bị để trả ơn người ta đi.

Xem ra ngày Trương Nghệ Hưng cùng với cảnh sát trưởng đại nhân kết giao sẽ không còn xa nữa rồi.

......

Phát hiện tên trùm ra ngoài, Trương Nghệ Hưng ba chân bốn cẳng chạy ra phía sau núp tạm, xác nhận hắn thực sự đã đi ra khỏi quán bar rồi mới chậm rãi đi vào trong phòng.

"Cảm ơn cậu." Ngô Diệc Phàm nhìn thấy người vừa vào, gật đầu lịch sự cảm ơn một tiếng. Nếu hôm nay không có người này thì thân phận của hắn thực sự có thể bị bại lộ không biết chừng, "Có phải trước đây tôi từng gặp cậu rồi đúng không?" Cảm thấy khuôn mặt tươi cười phía trước vô cùng quen mắt, Ngô Diệc Phàm không khỏi nhíu mày. Tất cả những chuyện phát sinh nãy giờ đều quá mức trùng hợp, tại sao người này lại có thể xuất hiện vào đúng thời điểm quan trọng nhất như vậy được?

"Anh còn nhớ người mà cấp dưới của mình bắt nhầm ở quán bar hôm bữa không? Chính là tôi!" Trương Nghệ Hưng bĩu môi, đi đến sô pha rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngô Diệc Phàm, "Tôi rất tò mò một cảnh sát trưởng mặc thường phục đi đến những chỗ này tiêu tiền thì như thế nào nên mới đến gần kết quả lại vô tình phát hiện thân phận của anh sắp bị tên kia phát giác."

"À, hóa ra là cậu." Nhớ đến lời giải thích về việc bắt nhầm người của cấp dưới lần trước, Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng loại bỏ mọi nghi ngờ trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng vẽ ra nụ cười nhẹ nhàng, "Hôm nay thực sự cảm ơn cậu rất nhiều nhưng công việc của cậu ở quán bar này không phải là...."

"Không phải không phải, tôi chỉ là nhân viên phục vụ thôi. Tôi thấy anhh gặp khó khăn nên mới ra tay giúp đỡ." Nhận ra thái độ hoài nghi của Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng vội vàng xua tay giải thích. Cậu cũng không muốn bị người ta hiểu nhầm sau đó được áp giải vô sở cảnh sát nha.

"Lần trước hình như là ngày đầu tiên cậu đi làm đúng không? Nhưng không may quán bar buộc phải đóng cửa nên hại cậu phải đi kiếm việc khác. Có điều đến lần này tôi nghĩ cậu cũng chuẩn bị tinh thần để đi kiếm công việc mới đi."

"Cái gì?!" Nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường nơi khóe môi người bên cạnh, Trương Nghệ Hưng không khỏi nhớ lại lời của tên trùm khi nãy. Hắn ta nói "Thằng nhóc này, không nghĩ đến loại dịch vụ đặc biệt này của quán bar mà cậu cũng biết."

"Cho tôi số điện thoại của cậu đi, chờ đến khi công việc giải quyết xong tôi sẽ mời cậu ăn cơm." Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ khi nãy giờ đã thay thế bởi biểu tình cừng ngắc như sắp hóa đá, Ngô Diệc Phàm không khỏi buồn cười. Hắn đưa tay vỗ vỗ vai người bên cạnh, thầm cảm thấy bản thân nhất định phải cảm tạ người này cẩn thận một lần mới được.

Thấy Ngô Diệc Phàm đang vẫy tay rời đi sau khi có được số điện thoại của mình, Trương Nghệ Hưng nháy mắt có cảm giác hổ thẹn với Mã Văn, hổ thẹn với cả quán bar này nữa.

Chỉ vì một lần diễn vở "Anh hùng cứu mỹ nam" mà khiến cho mình phải mất việc lần thứ hai?

Mã Văn ơi Mã Văn, nếu tôi nói với ông quán bar này sắp bị buộc phải đóng cửa hoàn toàn, làm cho cả hai chúng ta lại chuẩn bị thất nghiệp lần hai, mà nguyên nhân chính vẫn là tại tôi, không biết đến lúc đó ông có bóp chết tôi không nữa a...

Nhưng là một màn đáng ra Ngô Diệc Phàm phải diễn thế này "Cảm ơn cậu đã có thể ra tay giúp đỡ lần này, thực sự không có gì báo đáp chỉ còn có tấm thân này mà thôi, mong cậu có thể nhận lấy" hoàn toàn không có, ngay cả cái gọi là "Nắm lấy điểm yếu,yêu cầu kết giao" cũng cứ thế bỏ lỡ luôn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Các bạn đọc truyện mời tưởng tượng đến biểu tình của câm điếc ăn hoàng liên (*). Đây cũng chính là thái độ duy nhất của bạn học họ Trương nhà chúng ta lúc này.

(*): Câm điếc ăn Hoàng Liên: Hoàng Liên là một loại quả rất đắng. Người câm điếc ăn phải quả này cũng không thể lên tiếng phản kháng. Ý của câu này là người có nỗi khổ trong lòng nhưng lại không thể nào nói ra được.

Ngay cả tui là tác giả mà cũng nhịn không được, muốn nhảy ra hét vô mặt ẻm một câu: "Trương Nghệ Hưng, em thật ngu hết thuốc chữa!"

-End chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com