Chương 1
Không nhờ Hoàng Tử Thao giỏi giả vờ thì toàn khu phố đã sớm biết y là một tên vô lại chính hiệu.
Sáng sớm mở mắt ra như thường lệ giờ này y đã phải trên đường tới bar uống rượu, nhưng hôm nay tại sao lại một chút hứng thú cũng không có. Đáng chết, tên khốn không biết điều hôm qua đánh thật mạnh làm đầu óc y có vấn đề.
Tự dưng hôm nay lại muốn đi tìm việc làm chân chính, sáng nay tên ôn thần đó dám nói y như vậy, dựa vào cái gì á! Muốn chà đạp liền chà đạp sao? Y phỉ phổ cả dòng họ nhà hắn, cầm điếu thuốc đang nghi ngút khói quăng xuống đất một chân tuỳ tiện giẫm lên chà chà vài cái, tên ôn thần nhà ngươi có ngày cũng như điếu thuốc này thôi f**k!
Đi làm có tiền rồi sẽ không bị người khác khinh bỉ nữa, Hoàng Tử Thao híp mắt nhìn ra nơi xa cuối con đường kia, mấy năm trước y cũng đi trên con đường này với mấy đứa bạn cùng lớp, về tới nhà nhìn thấy cha đang quấn lấy ả đàn bà khác, còn mẹ mấy hôm trước đã bỏ đi theo nam nhân nào đó y cũng không biết. Y cười nhạt lắc đầu khẽ nói: "đẹp đẽ gì mà tưởng niệm."
Từ ngày đó y không tới trường nữa, dần dần đi với mấy đứa bạn xấu làm việc kiếm tiền tự nuôi sống bản thân. Năm đó, Hoàng Tuấn Hải tuỳ tiện quăng cho y một mớ tiền rồi ôm nữ nhân kia rời khỏi.
Căn nhà trống rỗng đến nỗi y sợ quay về đó, mỗi tối đều tới nhà người khác ngủ nhờ. Không biết từ khi nào y bắt đầu ăn chơi xa doạ, thậm chí còn cùng nam nhân khác làm chuyện kia để có tiền nuôi sống bản thân, thật ra y đã sớm biết tiền mới là quan trọng, việc còn lại chờ khi có tiền mới tính.
Thỉnh thoảng cặp kè với vài tên háo sắc, lưu manh khi bọn chúng chán liền đánh đuổi không thương tiếc.
Gió lớn thổi qua, y cảm thấy lạnh, con đường càng đi càng mù tịt, bản thân y cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu.
"..........Em muốn hát tặng anh một bài hát
Hát cho chính tâm hồn em
Không có anh........"
"Alo, Hoàng Tử Thao đây!"
"Là tao, Trương Minh đây!"
"Nói đi"
"Tao vừa mở bar, mày có hứng thú tới giúp một tay không?"
Hoàng Tử Thao chau mày khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "làm gì?"
"Vẫn còn rất nhiều chỗ, mày có thể lựa chọn."
"Bạn tốt, cho tao địa chỉ, chờ tao một chút!"
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, y nghĩ xem ra thượng đế chiều lòng nhười xấu, y cười vui vẻ đứng dậy khỏi chậu hoa trước cửa nhà người khác vừa đi vừa huýt sáo yêu đời.
Một phút trước y còn tuyệt vọng như vậy, giây sau lại có ngay công việc tốt, còn cảm thán số phận y thật giống mấy bộ phim truyền hình thường chiếu trên tivi.
Vào trong quán bar, không gian cực thoải mái, rất đẹp, trang trí rất độc đáo, Hoàng Tử Thao đảo mắt một vòng tìm người bạn đã khá lâu không gặp.
"Tử Thao đó sao?" Tên mập xấu xí năm xưa hiện tại trông rất thuận mắt, y bất ngờ tiến tới gần đó quan sát: "là Trương Minh sao?"
"Ân! Hoan nghênh, hoan nghênh, đã lâu không gặp! mày hoàn toàn khác xưa nha~"
Hoàng Tử Thao nhàng nhã đáp: "không ngờ tới mày còn nhớ tao nha! Cho mày biết , tao được người khác chi tiền để phẫu thuật thẩm mỹ khác là phải."
Trương Minh hất mặt ra oai "vậy sao! Mày thật tốt số, hôm nay gọi mày tới đây là do năm xưa có hứa với mày sau này anh em có tiền cùng kiếm, vừa may tao có điều kiện liền nhớ tới mày."
Hoàng Tử Thao gượng gạo nở nụ cười: "không ngờ mày nhớ kĩ đến vậy, haha", y thực không hề ấn tượng về lời hứa của gã nhưng có chuyện tốt như vậy lẽ nào từ chối.
"Chỗ tao còn rất nhiều công việc cần người, mày chọn đi!" Đưa cho y một tập hồ sơ, gã chống cằm ngồi đối diện y nhìn chăm chú.
Làm gì bây giờ? Hoàng Tử Thao y không có bằng cấp cũng chẳng có tài năng gì, tuỳ tiện chọn một công việc vậy. Ngón tay lướt trên danh sách chức vụ dừng lại ở nơi khiến Trương Minh bất ngờ: nhân viên phục vụ.
Trương Minh có hỏi tại sao y không chọn chức vụ khác cao hơn nhưng y đã khéo từ chối, sở dĩ y biết nhận thức bản thân mình có bao nhiêu tài năng, với những công việc cao cấp kia hoàn toàn không xứng. Làm nhân viên phục vụ lương tháng cũng không ít, chừng 25000 tệ, cho y làm các loại chức vụ kia chỉ sợ bản thân hổ thẹn gánh không nổi.
Thương lượng xong y thở phào nhẹ nhõm, trên đường về còn đặc biệt ghé vào siêu thị mua đồ về nấu, tự thưởng cho mình một bữa cơm ra trò trong suốt mấy tháng nay.
Ngô Phàm từ sau khi rời khỏi căn nhà cấp bốn của Hoàng Tử Thao thì tâm trạng cực tệ. Hắn cả ngày bực bội không lý do, còn vì đêm trước đó bị lão đầu của Hắc Bạch Vương gài bẫy, đúng là nổi nhục to lớn thật hận không thể băm vằm lão cùng bọn thuộc hạ của lão.
Ôm bạn gái trong lòng hắn vuốt ve làn da mịn màng của cô, hít hà mùi hương ngọt ngào trên cơ thể đó, hắn nói: "Tiểu Mẫn, em thật thơm."
"Phàm, tối ngày mốt anh có rảnh không?" Cô gái nhỏ trong lòng hắn ngước đôi mắt trong như nước lên nhìn hắn hỏi.
Ngô Phàm mỉm cười ôn nhu nghịch tóc cô đáp: "đương nhiên!"
"Em có một người bạn vừa mở bar, tối ngày mốt là khai trương anh có hứng không?"
"Ừm, cũng được!"
Rời khỏi vòng tay hắn, Triệu Mẫn ngại ngùng khẽ chạm môi mình lên môi hắn, sau đi e thẹn xách túi xách ra ngoài, nhỏ giọng nói: "tạm biệt."
"Tạm biệt", hắn vẫy tay luyến tiếc nhìn cô rời khỏi.
Triệu Mẫn, người con gái này làm hắn si mê không lối thoát, nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, nhìn dáng vẻ cô e thẹn mỉm cười với hắn lòng hắn như có luồng điện chạy qua. Tìm đủ mọi cách liên lạc hắn mới biết cô chính là con gái út của Dương gia, sau một thời gian theo đuổi kịch liệt hắn đã ôm trọn được mỹ nhân trong tay. Đêm trước hắn đã ngỏ lời cầu hôn nhưng cô không cho hắn câu trả lời, sau đó vì quá tức giận nên ngớ ngẩn nhận lời mời không chút thiện ý của lảo hồ ly kia, nhưng sự việc cho tới nay hắn vẫn không chút trách móc cô vì hắn vô pháp chống cự lại cô, tình yêu của hắn quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com