Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hẹn hò

Ngày đầu tiên của năm mới, cũng chính là ngày đầu tiên trên chặng đường chinh phục cúp vô địch bóng đá U23 châu Á của các chàng trai trẻ nước Việt.

Sáng sớm, cả đội đã được tập trung di chuyển ra sân bay Nội Bài, Văn Đức kéo theo vali to đùng, thẫn thờ nhìn chiếc xe khách đã mang mọi người đến đây. Mỗi cái xe đã đủ khiến cậu quay quay, giờ lên máy bay, cậu không dám nghĩ bản thân sẽ thành ra cái dạng gì.

Từ đằng xa, Văn Đức đã trông thấy Trọng Đại đang đi về phía cậu, dáng người cao ngất nổi bật giữa đám đông, gương mặt điển trai không có lấy một tia tỉnh táo. Trong Đại lướt mắt qua chỗ cậu, Văn Đức đột nhiên giật thót ngượng ngùng vội quay mặt đi, nhưng trong lòng vẫn chờ mong người kia gọi cậu trước. Văn Đức lén nhìn người kia mấy bận, ừ thì y đang tìm ai đấy, chứ nào có phải để ý đến cậu đâu.

Văn Đức cau mày bất mãn. Đêm qua vừa mặt dày tràn qua phòng quấy phá cậu đến khuya, hôm nay đã làm như không thấy. Được lắm!

Cả đội lần lượt lên máy bay, Văn Đức xí chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa tiện ngắm cảnh, vừa đỡ chấn động, một công đôi việc. Ngồi chưa ấm ghế, ông chủ sạp bơ đã lù lù đứng trước mặt cậu.

- "Chỗ này có ai ngồi chưa em?" - Trọng Đại chỉ vào chỗ ngồi trống cạnh cậu.

- "Có rồi." - Chỗ của thằng Kalu đấy.

- "Ừa, thế anh ngồi đây nhé." - Trọng Đại vừa nói vừa chất đồ lên kệ.

Ơ thằng này thế mày hỏi làm gì? Văn Đức bĩu môi nhìn xung quanh, Xuân Mạnh đang hậm hực nhìn cậu từ chỗ ngồi cạnh Đức Huy.

"Tao đã làm gì sai?" - Văn Đức mở khẩu hình miệng hướng anh, đáp lại là ngón giữa dựng thẳng lên trời.

- "Ây, buồn ngủ chết được." - Trọng Đại vươn vai, bàn tay to lớn không nể nang ập lên mặt Văn Đức. - "Nhìn gì mà lắm thế? Ngủ đi."

Văn Đức lắc đầu tránh y. Tay Trọng Đại có mùi bạc hà. Đối với người say tàu xe như cậu, mùi này xem như dễ chịu lại có tác dụng định thần đi.

- "Say máy bay à?"

- "Một chút." - Ít ra vẫn đỡ hơn say tàu xe. - "Mà sao em biết?"

- "Nhìn vật vờ vật vưỡng trên xe thì đoán thôi."

Văn Đức chột dạ. Biểu hiện của cậu kém thế à? Nhớ mọi lần đều thấy mặt lạnh thôi chứ có đến mức đáng thương đâu.

- "Cầm đi."

- "Gì thế?" - Văn Đức hoài nghi nhìn cái chai sành màu trà bé bằng ngón cái trong tay mình.

- "Không biết đọc chữ cơ đấy. Tinh dầu cam chống say xe." - Trọng Đại chỉ lên thân chai. - "Có nhãn mác xuất xứ đàng hoàng chứ không phải đồ gia truyền."

Vốn định kê giá lên một tí, nhưng nghĩ lại y dù càng ngày càng láo toét ra mặt nhưng đã có lòng thì thôi cậu nên tiếp nhận, đằng nào trong người sớm đã lăn tăn từ lúc máy bay cất cánh rồi.

Văn Đức mở nắp chai, kề lên mũi, hương cam thơm nhẹ chậm rãi lan truyền, mớ cảm giác khó chịu ban đầu theo đó tan đi.

- "Tác dụng thế nào?"

- "Cũng được." - Giờ mà nói tốt lắm lại chả mất giá.

- "Lúc ở ngoài xe định đưa cho Đức rồi, nhưng anh không trông thấy Đức đâu cả."

- "Đâu? Anh thấy em mà." - Còn thoáng nhìn qua chỗ cậu mấy lần. - "Không tới mười bước chân."

- "Thế hả?" - Trọng Đại dường như cố nhớ lại, y nhún vai. - "Có khi chênh lệch tầm nhìn, không thấy cũng nên."

Lại thế! Văn Đức huơ tay dọa đánh Trọng Đại, đáp lại là nụ cười thỏa mãn của y.

- "Nghe nhạc đi, đừng nháo nữa."

Một đầu tai nghe được y giúp cậu đeo lên tai, là một bài nhạc không lời. Văn Đức nhớ Trọng Đại thích nghe underground cơ, nhưng giai điệu này thực dễ chịu, Văn Đức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc cậu mơ màng tỉnh giấc, đã thấy đầu mình tựa lên vai người kia, tay cậu nắm lấy ngón út đặt trên thành ghế của y, mà y cũng đã ngủ mất rồi. Văn Đức buông rèm đôi mắt, vị trí này thoải mái quá, cậu vẫn muốn ngủ thêm tí nữa.

...

Những ngày ở Trung Quốc có lẽ sẽ là những ngày tươi đẹp nhất trong ký ức của những chàng trai trẻ Việt Nam. Họ đã mang màu áo đỏ cuồng nhiệt đốt cháy không gian lạnh lẽo trên sân cỏ, đã phủ một màu trắng tinh thanh khiết lên con đường đi đến vinh quang của đội tuyển U23 non trẻ. Những gương mặt điển trai khiến hàng triệu người phải trầm trồ, những vết giày đã lập nên kì tích. Và những tình cảm cứ ngỡ chỉ là hạt mầm chưa tách vỏ đã thầm lặng vươn mình rũ xuống những đóa hoa.

Tạm thời quên đi những trận chiến máu lửa ngoài sân cỏ, hôm nay, các chàng trai được phép ra ngoài nghịch tuyết.

Hai mươi mấy người nối đuôi nhau bước trên đường, chiếc áo ấm to sụ với chiếc mũ phao che kín đầu, nhìn từ sau lưng, chẳng khác gì đoàn chim cánh cụt to xác lắc lư tiến về phía trước.

Có lẽ trừ Công Phượng và Xuân Trường, không được mấy đứa trẻ ở đây từng trải nghiệm cảm giác đứng dưới trời tuyết, nên ai cũng háo hức vô cùng. Những nắm tuyết lạnh lẽo xốp mềm được nén chặt trong tay, mục tiêu đầu tiên là đứa chơi thân nhất với mình, vì mình biết chắc dù nó có khó chịu cũng sẽ không để bụng. Sau đó, bóng tuyết bay loạn xạ, tiếng quát tháo nhau xen kẽ rộn rã bất kể ngày đang u ám. Không ai biết rõ xuất phát điểm của nắm tuyết mình vừa lãnh trọn là của ai, và ai sẽ là người được hưởng thụ thành quả nhào tuyết của mình. Họ chỉ trông thấy tiếng cười vô tư lự hóa thành sương mù thoát ra từ môi những người anh em thân thiết.

- "Nhét cái này vào người đi."

Văn Đức chưa kịp ném một quả bom địa chấn đã bị Trọng Đại kéo lại. Cậu nhìn vật có hình doraemon màu xanh bị y dúi vào người mình, khó hiểu nghiêng đầu.

- "Cái gì đấy?"

- "Túi giữ ấm."

Trông Văn Đức chậm nhiệt như thế, người lừ đừ như Trọng Đại cũng phải chậc lưỡi xin thua. Y kéo áo khoác của cậu ra, nhét túi giữ ấm vào túi chìm bên trong cẩn thận.

- "Có ấm lên tí nào không?"

- "Không biết." - Văn Đức vẫn phản ứng vô cùng chậm chạp. Hỏi mặt có ấm lên không có khi cậu còn biết đường trả lời chứ bụng thì vô pháp.

- "Ngáo ngơ." - Trọng Đại cưỡng luôn nắm tuyết trong tay cậu, ném về phía xa. - "Chết chưa!"

Mới một quả phóng đi, hàng chục quả tới tấp phản về.

- "Này này, còn đứng ngơ ra đó, chết chùm đấy!"

Trọng Đại vừa nói xong, cổ Văn Đức đã nghe đánh bốp một cái rõ to.

Văn Đức rên khẽ, khá đau đấy.

- "Hay mình giết hết chúng nó đi Đại."

- "Hả?" - Trọng Đại nghe không rõ, ngoái đầu nhìn người kia. - "A!"

Ngốc quá, lại trúng đòn.

...

Buổi tối, Trọng Đại một tay ôm bim bim, một tay bê dĩa trái cây thái sẵn lén lút trở về phòng.

- "Tuồng hàng đi đâu đấy?" - Đình Trọng đột nhiên xuất hiện sau lưng y, nghiêm trọng hỏi.

Trọng Đại giật thót, hàng trên tay xém tí đã về với đất mẹ. Y trấn tĩnh lại mình, cười cười.

- "Mang về phòng ăn thôi."

- "Đừng nói xạo. Mày không thích ăn thanh long."

- "Thằng Hậu ăn."

- "Nó đang ở phòng Chinh đen chơi rồi."

Trọng Đại nhìn thằng bạn đang chắn trước mặt mình, có nên đá văng nó không? Đá nó rồi anh Dũng có trở mặt không?

- "Đức của mày không biết ăn bim bim đâu." - Đình Trọng hếch mặt, thằng này cao hơn hắn đúng 10 cen, biết thế không đứng sát như này, hơi mỏi.

- "Thế mày ăn à?" - Quái, sao hắn biết y định làm gì?

Đình Trọng cười gian.

- "Tao không ăn, nhưng Tư ăn. Đưa tao hai gói bim bim, tao cho mày qua cửa."

Trọng Đại cau mày, hai gói bim bim của anh Toàn vừa cho y.

- "Mày muốn thì đi tìm anh Toàn hay anh Huy mà xin."

- "Ăn của mày mới ngon. Giờ có cho không? Hay tao lấy dĩa trái cây nhé."

- "Đếch hiểu sao anh Dũng lại thích mày được." - Trọng Đại xin hàng, coi như tặng anh Dũng vậy. Chần chừ thêm nữa trái cây mất ngon mà thằng Trọng nói cũng không sai.

- "Vì tao đẹp trai." - Đình Trọng vui vẻ ôm lấy thành quả lao động. - "Cẩn thận bạn chung phòng của Đức đấy, để sau này lại trách sao anh em không nhắc nhở nhau."

Đình Trọng hí hửng biến đi rồi, Trọng Đại vẫn không hiểu ý của hắn. Xuân Mạnh thì có gì phải cẩn thận nhỉ? Người y nên cảnh giác không phải là hắn à?

Trọng Đại đến trước phòng Văn Đức, định bụng gọi cậu sang phòng mình chơi thì nghe thấy tiếng nói ở bên trong vọng ra, cửa không đóng.

- "Lúc nãy crush của mày vừa nhắn tin với tao, bảo sao lâu rồi mày không nói chuyện với nó." - Là giọng Xuân Mạnh, đang nói chuyện với Văn Đức à?

- "Cờ rết nào?" - Đúng là Văn Đức rồi.

- "Ơ thằng này mày quên nhanh thế. Thì nhỏ tặng mày con ỉn màu hồng đấy."

- "À."

- "Quái, mày chỉ à là xong?" - Xuân Mạnh còn tưởng Văn Đức sẽ vui đến cảm thán không ngừng cơ, hoặc ít ra phải biểu hiện gì đó chứng minh cậu đang vui.

- "Chứ mày muốn thế nào?" - Văn Đức dừng một lúc. - "Để khi nào rảnh tao nói chuyện với cô ấy."

- "Giờ mày không rảnh à?"

- "Không, tao bận đi chơi rồi."

- "Đi đâu?"

- "Hẹn hò."

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Trọng Đại vội quay lưng bỏ chạy.

Hẹn hò? Với ai?

-TBC-Cinmirei314-180521

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com