Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 29.

Chapter 29.

"Về Hara và bên tập đoàn Goo, con không cần phải lo nữa đâu Sica." ông Jung khẽ lên tiếng khi buổi ăn tối với đầy đủ các thành viên vừa bắt đầu.

"Vâng, con cảm ơn cha." 

"Hara nó không tệ, lại yêu Jessica." đó là lời của bà Jung. 

"Quan trọng là Jessica không yêu Hara. Tại sao bà không chịu hiểu mấu chốt của vấn đề này vậy? Cứ thử nhìn tôi và bà xem, tôi không muốn Jessica hay Krystal sẽ như thế này. Đừng tưởng tôi không biết mấy cái kế hoạch gì đó của bà, dẹp ngay nó đi trước khi tôi cho vận hành kế hoạch của tôi." 

Cô biết đó là một lời đe doạ của cha cô. Sau một thời gian để yên xem mẹ cô muốn làm gì ông đã quyết định đứng ra để cứu vớt lấy hạnh phúc cho cô và kết thúc tất cả mọi chuyện. Tuy rằng biết ơn ông nhưng thật sự cô không muốn ông lấy ông và mẹ ra làm ví dụ. Vì cô biết điều ấy đụng chạm đến nỗi đau sâu kín của mẹ cô. Đưa mắt ý bảo Krystal đưa cha về phòng, còn cô, cô lặng lẽ nối gót mẹ cô vào căn phòng riêng của bà. 

"Con không hiểu những gì mẹ đang làm là có mục đích gì. Thỉnh thoảng con thấy mẹ như ngầm bảo vệ tình cảm của con và Fany, ngay sau đó mẹ lại tìm cách chia cắt chúng con. Con biết bên trong mẹ đang giằn xé vì vấn đề nào đó, mẹ ích kỉ mỗi khi mẹ chia cắt con và cô ấy, mẹ cảm thông mỗi khi ủng hộ tình cảm này. Đôi khi con trách mẹ nhưng đôi khi lại không...Con yêu Tiffany, con chỉ muốn cô ấy cũng giống như cách mẹ yêu một ai đó, mẹ chỉ muốn người đó vậy. Cũng không còn sớm nữa mẹ nên ngủ đi, con về đây. Chào mẹ." 

Bần thần vì câu nói của Jessica một hồi, bà lại bật cười và trong nụ cười này còn có cả nước mắt. Phải, bản thân bà cũng yêu một ai đó, yêu nhiều đến mức bà đã có gia đình và hai người con gái mà vẫn chẳng thể quên được tình yêu đó một chút nào. Giá như gia đình bà đừng vì hôn nhân kinh doanh, đừng ép buộc bà phải kết hôn với cha của Jessica biết đâu ngay giờ phút này bà đã hạnh phúc bên người bà yêu. Đôi khi bà muốn nhắm mắt chấp nhận tình yêu giữa con gái bà và Tiffany, đến khi đêm về vắt tay lên trán bà lại có những suy nghĩ khác về tình yêu đó. Cái gì rồi cũng có kết thúc của nó, chuyện bà nhờ SooYoung giúp đỡ Tiffany rời khỏi đây...bà đã suy nghĩ rất nhiều về nó. 

Bà không yêu cha của Jessica nhưng dù gì đi nữa Jessica và Krystal là hai đứa con gái mà bà chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau. Bà yêu Jessica rất nhiều, yêu Krystal càng không ít hơn...với vị trí của một người mẹ bà luôn hiểu hạnh phúc của đấng sinh thành là trông thấy con cái mình hạnh phúc. Cái hôm đến nhà Jessica và Tiffany, bà hiểu hai đứa yêu nhau rất nhiều điều đó khiến bà vừa hạnh phúc vừa nhói đau. Cơn nhói đau ấy âm ỉ từ năm này sang năm khác, mỗi đêm cô độc mỗi bà giữa căn phòng rộng lớn tự gặm nhắm nỗi đau ấy. Jessica - con gái bà - mang trong mình dòng máu của Jung gia, nên người mẹ xấu xa như bà phần nào lại muốn đẩy nỗi đau ấy về phía Jessica. Tồi tệ, ích kỉ, xấu hổ, không xứng đáng làm mẹ...những tính từ tồi tệ nhất dành cho bà đúng thật không sai tí nào cả. Đến giờ, dù đã giúp Tiffany tránh Yoona và bảo vệ đứa trẻ bà vẫn còn ích kỉ muốn Jessica nếm nỗi đau như bà bằng cách ép nó kết hôn với Hara. 

"Mẹ xin lỗi Sica của mẹ. Mẹ đã quen dần với nỗi đau này bao nhiêu năm ròng vì vậy mẹ mong nụ cười hạnh phúc của con có thể xoa dịu lấy nỗi đau này cho mẹ. Quá khứ đã qua, tương lai mới là điều đáng để mẹ nghĩ đến...Mẹ thật xin lỗi con, Sica." 

Tiếng khóc vẫn cứ như thế vang lên trong căn phòng rộng. Có lẽ đây là lần cuối cùng cho tất cả. 

***

"Cảm ơn vì unnie đã đến gặp em." 

Hara mỉm cười nhẹ nhàng với Jessica, người đang ngồi đối diện cô. Jessica đã không còn vẻ khó chịu khi gặp cô nữa, điều đó thật sự là một niềm an ủi rất lớn cho cô. 

"Em không cần phải cảm ơn tôi. Hmm, tôi nghe bác Goo nói rằng em sẽ đến Anh vào ngày mai?" 

"Vâng, em hẹn unnie ra đây là để chào tạm biệt unnie."

"Xin lỗi vì mấy lời không phải mà tôi đã dành cho em. Đi và trở về sớm nhé, Hara." 

"Cảm ơn unnie. Em có thể ôm unnie một lần được không?...Nếu unnie thấy không thoải mái cũng không sao." 

Jessica khẽ lắc đầu. Cô đứng dậy, khẽ dang một vòng tay nhỏ sẵn sàng cho một chiếc ôm chia tay với Hara. Đúng như cô nghĩ, em ấy ngập ngừng rồi vỡ oà và chậm rãi sát nhập vào chiếc ôm của cô. Yêu một người nhiều như vậy không phải lỗi của Hara, từ bỏ người mình yêu rất nhiều thậm chí còn khó hơn nên trong cô thật sự rất cảm phục em ấy. Cô nói thẳng ra rất may mắn. Thật sự rất rất may mắn khi không gặp phải ai đó mù quáng nào khác. 

"Cảm ơn unnie." 

Hara khẽ mỉm cười trên vai Jessica. 

Đau chứ...nhưng ít ra điều này khiến tâm hồn cô thoải mái hơn. 

Tình yêu đâu nhất thiết phải mù quáng, phải điên cuồng chiếm lấy người mình yêu...

***

SooYoung đã trở về Hàn Quốc, trước khi trở về cậu ấy còn nói rằng nhất định đến tháng thứ tám của thai kì cậu ấy sẽ bay sang chăm sóc cô đến khi cô sinh. Cô gật đầu đồng ý và thầm cảm ơn khi Chúa trời đã ban tặng cô một người bạn tuyệt vời như SooYoung. Cô thật sự biết ơn rất nhiều vì điều ấy. Còn lại một mình cô trong căn nhà nhỏ này cô chỉ biết đi tới đi lui ở khoảnh sân phía trước nhà, không thì đu đưa trên xích đu như một đứa trẻ và đọc sách về chăm sóc trẻ trước và sau khi sinh. Công việc nhàm chán ấy cứ tuần hoàn ngày qua ngày nhưng nó thật sự có ích khi khiến cô bận rộn thay vì nhớ nhung một người ở đất nước khác. Cầm trên tay quyển notebook mà SooYoung đã tự làm tặng cô, cô không khỏi ngạc nhiên khi nội dung được cậu ấy tự viết bằng tay và trình bày rất khoa học. Ở mỗi trang cậu ấy còn vẽ thêm vài bức chibi trẻ con hay một vài lời bài hát được trích ra. Quyển notebook khá dày, phần đầu là về kiến thức làm mẹ...mà cô đoán rằng MinJi đã giúp SooYoung soạn nó, còn phần sau SooYoung dặn cô sau khi sinh hãy đọc tiếp. 

SooYoung hầu như nói với cô rất ít về Jessica. Cậu ấy kể về phiên toà ngày hôm đó, rồi rút ngắn câu chuyện đến khoảng thời gian hiện tại. Cô chỉ biết rằng Jessi của cô vẫn đang ngồi vững trên chiếc ghế đầy quyền lực của cô ấy, mọi việc khó khăn có vẻ đều được cô ấy giải quyết cả rồi. Sau đó SooYoung ra vẻ bí mật khi đưa cô xem vài bức ảnh chụp với Jessica là nhân vật chính. Đa phần những bức ảnh là chụp từ phía sau, với nhiều tư thế của Jessica. Qua những bức ảnh ấy, cô nhận ra mái tóc của Jessica đã dài ra hơn nhưng cô ấy hình như không quan tâm đến nó; áo đi làm của Jessica phần cổ áo đều bị gãy xuống do không được ủi kĩ càng; áo chermise có nếp nhăn, những nếp nhăn ấy càng khiến chiếc áo như rộng hơn so với cơ thể đang ốm lại của Jessica. Và bóng lưng ấy cô độc hệt như cái ngày cô trông thấy bóng lưng của cô ấy ở Hokkaido. Hồi tưởng lại những điều đó đủ khiến cô không kiềm được cơn nhói đau và nước mắt nơi khoé mi. Đã dặn lòng xa nhau là điều cần làm, cô không nên yếu đuối, không nên nghĩ nhiều nhưng cô biết làm sao khi nỗi nhớ to lớn ấy cứ ùa về bất chợt. 

Cô ước gì thời gian đi nhanh một chút, nhanh đến thời điểm mọi thứ giữa cô và Jessica thật sự ổn lại, tiểu bảo bối ra đời...cô sẽ trở về Hàn Quốc.

Nơi đó chắc chắn có một vòng tay luôn chờ đợi cô. 

***

Mọi chuyện không hay đều trôi qua một cách nhẹ nhàng khiến cô không thể ngăn bản thân tự thở phào nhẹ nhõm và ngay sau đó là nở một nụ cười nhẹ trên môi. Hiện tại là 4h chiều, tất cả công việc của cô đã xong xuôi, vươn vai một cái đầy mệt mỏi bỗng dưng cơn sảng khoái không biết từ đâu ập đến thật nhanh bên cô. Tắt máy tính cùng lấy vội chiếc chìa khoá xe trên bàn cô gấp gáp rời khỏi văn phòng và chạy thẳng đến một cửa hàng chuyên về vật dụng sửa chữa nhà cửa. Mua một ít đồ dùng cần thiết cô lại chạy đến siêu thị mua một vài thứ khác, sau khi đã đầy đủ mọi thứ cô nhanh chóng cho xe chạy về nhà. Không để thời gian trôi qua một cách lãng phí cô vội vã tắm rửa thay một bộ quần áo thoải mái và bắt tay vào việc dọn dẹp nhà cửa. Lau chùi sạch sẽ gian bếp cô lại chuyển sang lau bàn ghế, sofa rồi đến lau hết cả sàn nhà. Tuy mệt nhưng nụ cười luôn giữ vững trên môi cô...

Tâm hồn cùng con tim cô khô héo khi không có Tiffany cạnh bên nhưng không có nghĩa là căn nhà của cô và cô ấy cũng khô héo cùng mùi ẩm cũ đang dần xuất hiện. Căn nhà hiện tại đã trống trải đi cô không muốn cái mùi ấy nhấn chìm cô vào cảm giác bơ vơ, lạnh lẽo ở đây nhiều thêm. Hơn nữa Tiffany luôn thích nhà sạch sẽ, thơm tho...cô chỉ là lo xa rằng nếu một ngày nào đó Tiffany quay về cô ấy sẽ không phải vào một căn nhà đầy mùi khó chịu như thế. 

Sau khi chắc rằng sàn nhà đã sạch sẽ, cô tiến về phòng ngủ cùng với những tấm dán phòng trong cả hai tay. Cô nghĩ rằng một chút hoa văn những bông hoa li ti sẽ giúp căn phòng này thêm một chút sức sống cũng như giúp cô dễ đi vào giấc ngủ nếu nửa đêm có giật mình thức giấc. Cô quyết định treo một tấm hình Tiffany với nụ cười toả nắng của cô ấy ở cửa phòng, xem như mỗi kho cảm thấy nhớ nhung cô sẽ nhìn vào tấm hình ấy và tự an ủi rằng cô ấy đang mỉm cười với cô. Hoàn tất xong mọi thứ bước chân cô chậm rãi tiến về căn phòng bên cạnh. 

Cô đã mua một chiếc giường ngủ trẻ con màu hồng nhạt kê sát cạnh tường, chiếc nôi màu trắng sữa đặt sát bên cạnh. Thậm chí cô còn dán thêm vào ngôi sao phát sáng rải rác trên tường cạnh chiếc giường ấy. Thêm một vài bộ đồ chơi đầy đủ màu sắc cũng được cô đặt trên giường theo cái cách mà một đứa trẻ hay để đồ chơi xung quanh nó. Bức tường với hoạ tiết Totoro mỉm cười trông vui mắt hơn trong bóng tối với ánh sát nhàn nhạt phát ra từ những ngôi sao. Loại thảm phía dưới chân cô là loại mà trẻ con có thể vô tư chơi đùa mà không lo bị ngã đau. Và còn thêm nhiều nhiều thứ đồ chơi nhiều kiểu dáng khác được cô đặt khắp căn phòng này. Để rồi mỗi khi vào đây cô đều thả mình trên chiếc giường nhỏ ấy, tay gác lên trán còn nước mắt vô thức tràn ra thứ được gọi là nước mắt. Cô biết cô bù đắp bao nhiêu vẫn là không đủ, có mua đồ chơi đầy ắp căn phòng này cũng chẳng khiến con cô tha thứ cho cô...nhưng cô vẫn cứ tự động mang những món đồ chơi mà cô tình cờ mua đặt vào phòng. Đôi khi cô đã nghĩ rằng bị ở trong một căn nhà cô đơn thế này, không có người cô yêu bên cạnh cũng như sống cùng với sự dằn vặt, ray rứt là thứ mà bề trên đang trừng phạt cho những gì cô đã gây ra. Nó khó chịu lắm, đớn đau lắm nhưng cô sẽ cố vượt qua, miễn sao một ngày nào đó cô ấy có thể trở về bên cô.

Một năm...Hai năm...Năm năm....hay mười năm...Cô vẫn sẽ chung thuỷ chờ đợi ở nơi này. 

***

Nhìn vào tấm ảnh siêu âm trên tay cô không thể ngưng được nụ cười nơi khoé môi cùng vài giọt nước mắt đang rơi vào tấm ảnh ấy. Cô khóc vì hạnh phúc, vì vui sướng nhưng bên cạnh đó là chút buồn tủi khi không có vòng tay ai đó ôm lấy cô chia vui cùng cô ngay giờ phút này. Tấm ảnh cho cô thấy bàn tay bàn chân bé tí ti của tiểu bảo bối, cả thân hình nhỏ nhắn đang nằm ngoan ngoãn trong bụng cô. Ở tuần thứ ba mươi của thai kì, bác sĩ nói rằng tiểu bảo bối sẽ "nói chuyện" với cô bằng cách uốn người và "đá" vào cô, vì thế phần lớn thời gian rãnh rỗi cô đều xoa bụng mình và thầm thì lời yêu thương hay vài câu chuyện với tiểu bảo bối. Từ tuần thứ mười tám, cô đã háo hức kể tất cả hoạt động mỗi ngày của hai mẹ con cho tiểu bảo bối nghe, về sau cô càng lúc càng kể nhiều chuyện hơn bao gồm cả tâm sự của cô. Thỉnh thoảng tiểu bảo bối đạp, đẩy hoặc đấm...cảm nhận được sự máy động của tiểu bảo bối khiến cô gần như nghẹt trong hạnh phúc và vui sướng vô ngần. Càng thú vị hơn khi tay cô vô tình xoa bụng đúng lúc tiểu bảo bối đạp, lúc ấy lòng bàn tay cô như hứng trọn bàn chân bé nhỏ đáng yêu ấy. Còn những buổi cô tắm nắng, tiểu bảo bối như nhận thấy ánh sáng mặt trời nên sẽ có phản ứng mà theo lời bác sĩ đó là tiểu bảo bối sẽ quay mặt sang chỗ khác. Để cho tiểu bảo bối có thể ngủ ngon hơn bên trong, cô thường hay cho tiểu bảo bối nghe âm thanh tim đập của cô. Đối với cô mà nói cô thực sự đã sẵn sàng chào đón sự ra đời của tiểu bảo bối; chừng ít ngày nữa SooYoung sẽ sang nên cô càng yên tâm hơn. 

Tuy nhiên ở một phút giây nào đó cô muốn Jessica ở bên cạnh, cô ấy sẽ nắm chặt tay cô trong suốt khoảng thời gian cô chờ sinh. Cô muốn nhận được nụ hôn động viên trên trán từ cô ấy, cô muốn nghe lời thủ thỉ yêu thương của cô ấy dành cho cô...Cô muốn rất nhiều nhưng cô biết những điều đó sẽ không thể xảy ra ở thời điểm này. Như thế cũng không sao, cô chỉ là tủi thân một chút...chỉ một chút thôi. Có những người phụ nữ không có chồng ở bên cạnh lúc sinh họ vẫn sinh tốt, nhất định cô sẽ giống như họ. Cô và tiểu bảo bối rồi sẽ mẹ tròn con vuông, tiếng khóc của tiểu bảo bối sẽ khiến cô ngập trong hạnh phúc hơn là nỗi tủi thân nho nhỏ kia. 

Khi đã an ủi bản thân mình như thế nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại rơi ra nhiều hơn. Dùng tay lau vội nước mắt đi, nước mắt vẫn thế tuôn ra khiến cô chỉ biết để mặc bản thân mình khóc một trận thật to...Khóc cho những nỗi tủi thân nho nhỏ luôn bị kìm nén trong suốt quãng thời gian cô mang thai, khóc cho cả những ước muốn không thể trở thành sự thật của cô...

Jessi, tớ nhớ cậu...nhớ rất nhiều...

***

SooYoung quay sang người phụ nữ đang ngồi cạnh cô trên máy bay, ngay sau đó có một nụ cười yên lòng xuất hiện trên gương mặt cô. Vào hai đêm trước cô đã nhận được cuộc gọi từ bác Jung, bác ấy bảo rằng sẽ cùng cô sang Ý. Chỉ một câu ngắn gọn nhưng cô hiểu bác Jung là muốn chăm sóc cho Tiffany trong suốt thời gian trước và cả sau sinh, vì thật sự cô không có kinh nghiệm trong chuyện này. Sau tất cả, có lẽ bác Jung đã nguôi ngoai, đã chấp nhận chỉ nghĩ về Jessica, Tiffany - con dâu bác ấy và cả tiểu bảo bối đáng yêu sắp ra đời của Jung gia. Cô hoàn toàn không trách bác Jung, vì cô phần nào hiểu được những gì mà một người phụ nữ như bác ấy phải chịu đựng là quá sức với bác ấy. 

"Fany sẽ bất ngờ vì điều này." cô khẽ nói.

"Bác chỉ e Fany nó không chấp nhận để bác chăm sóc nó. Nhất là hiện giờ Fany và Jessica đã ly hôn."

"Cháu sẽ giúp bác." 

Cái mỉm cười hiền hậu của bác Jung cho cô biết rồi bác ấy sẽ quyết tâm chăm sóc cho Tiffany cho bằng được. Nó giống như là một việc bù trừ vậy, bác Jung sẽ thay thế cho Jessica không thể ở bên cạnh Tiffany...

Máy bay đã cất cánh...

Chừng một tháng hơn nữa tiểu bảo bối sẽ cất tiếng khóc chào đời nếu cô tính không lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #jeti#jeti