Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 219: Ngọt ngào trở lại


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong trang viên, Kwon JiYong luôn canh giữ ở bên giường, Seung Ri ngủ không yên giấc, cứ nhỏ giọng khóc thút thít. Lông mi đều ẩm ướt nước mắt.


Khóc đến nỗi phát sốt, Kwon JiYong đút cậu mấy viên thuốc hạ sốt cũng chẳng có chuyển biến tốt gì, giữa ngày hè oi bức, Seung Ri cứ miên man nói.

Kwon JiYong chạm vào cả người cậu thì cảm thấy người cậu lạnh cóng, gọi điện thoại bảo Tiểu Kiệt đến gấp.


Tiểu Kiệt tinh thông y học, trung tây đều đạt tới đỉnh cao.Nhìn qua thần sắc, kế đến bắt mạch, trong mắt có chút phức tạp.

"Không có gì. Do tâm lý quá kích động, nhất thời không thể chấp nhận được, có thể khoảng thời gian này áp lực quá lớn cộng thêm tâm trạng xấu, nên nhất thời không chịu được, bây giờ không nên để cậu ấy bị đả kích nữa. Phải giữ tâm trạng bình thản, thường xuyên mang cậu ấy ra ngoài thư giãn không cần thiết phải trị liệu gì cả."

Tiểu Kiệt rất buồn bực, sao người của đại ca cứ bệnh tật miết?

"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."

Kwon JiYong đưa mắt nhìn cậu, trong lòng càng thêm áy náy, đều là lỗi của anh.

Cởi giày vớ, chui vào chăn, gắt gao ôm lấy Seung Ri, lấy nhiệt độ của mình truyền cho cậu, đến khi cơ thể Seung Ri từ từ ấm lên, Kwon JiYong mới nhẹ buông ra.

Sáng hôm sau, Seung Ri mở mắt liền thấy Kwon JiYong đang ngủ say, không nhịn được đưa tay chạm lên khuôn mặt được cắt nét rất tỉ mỉ của anh.

Từ lúc cậu nhúch nhích Kwon JiYong đã tỉnh dậy, thấy cậu đang vui đùa, nên tùy hứng để mặc cậu chơi.

Seung Ri thấy anh vẫn nằm im, lá gan càng lớn hơn, láu lỉnh lấy bút bôi lên mặt anh.

Đợi cậu bôi đều rồi, Kwon JiYong không chịu đựng nổi nữa muốn lật người đè cậu xuống.

Lần này Kwon JiYong mất kiên nhẫn, miếng thịt béo bở đưa đến miệng lại từ chối thì quá có lỗi với bản thân.

Chậm rãi mở con ngươi, Seung Ri hoảng loạn vội giấu bút sau lưng.

Kwon JiYong vừa mở mắt đã trực tiếp đè cậu dưới thân "Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái?" Đưa tay áp lên trán thấy nhiệt độ bình thường, cả người mới thở phào nhẹ nhõm.

Seung Ri nhìn gương mặt như tạc được bôi bút đỏ trông rất buồn cười nhưng không dám cười, nhịn cười đến sắp nội thương.

"Bảo bối, có gì muốn nói sao?" Kwon JiYong nhếch môi cười xấu xa.

Seung Ri suy nghĩ rồi lắc đầu.

"Thật chứ?"Cạ cạ trán vào trán cậu.

Seung Ri lém lỉnh tránh ánh mắt nham hiểm đó "Không có"

"Được rồi."

Cúi người xuống trao Seung Ri nụ hôn mãnh liệt, Seung Ri sợ sắp khóc, trên mặt của anh nhiều mực như vậy, huhu chết mất.

"Em biết sai rồi" Seung Ri lập tức bày ra bộ dạng hối lỗi.

"Sai chỗ nào?" Kwon JiYong không nôn nóng, anh muốn từ từ dụ dỗ cậu, anh đâu thể ăn miếng thịt này một cách bình thường.

Seung Ri nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ nhìn anh "Đúng đó?Em sai chỗ nào?"


Khóe miệng Kwon JiYong nhếch lên, anh thề với trời, hiện tại vẻ mặt của Seung Ri chả khác gì tên côn đồ.


Dùng đôi mắt tinh tường quét qua người cậu, thần sắc rất bình tĩnh.

"Lỗi của em là mới sáng sớm đã đi quyến rũ người đàn ông sinh lý bình thường đây."

Seung Ri vờ ngu ngốc nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần vô tội vạ "Em thề. Em không có làm."

"CÓ, mỗi phút mỗi giây em đều làm trò mánh khóe với anh, còn không thừa nhận." Kwon JiYong dùng ngón tay véo mũi cậu, phải cưng chiều nhiều một tí.

Seung Ri hun hun mũi, đẩy anh ra "Anh Seung Gi đâu?"

"Ở phòng khách, đoán chừng còn chưa thức dậy, em muốn ngủ thêm một lát không?"

"Thôi đi, anh cho rằng anh Seung Gi cũng giống anh à, ngủ tới mặt trời lên đỉnh mà mông vẫn chưa nhích khỏi giường! Anh Seung Gi ngủ ở phòng nào?" Seung Ri hơi kinh ngạc, nhớ không lầm thì anh Seung Gi rất ghét JiYong thì phải?

"Ừ, ngày hôm qua đi về cùng anh ."

Seung Ri tức tốc mặc quần áo, còn chưa sửa soạn chỉnh chu đã bay vọt ra ngoài.

"Em chạy đi đâu?" Kwon JiYong thấy Seung Ri rời giường, cũng không muốn ngủ nữa, ngay sau đó rời giường rửa mặt đi xuống lầu theo.

Seung Ri nghe dì Goo nói anh Seung Gi đang ở phòng bếp, rón rén đi tới.

"Hù! ! !"

Từ lúc cậu bước vào Seung Gi đã nhận ra, nhưng đành miễn cưỡng phối hợp theo run tay hốt hoảng, xoay người vỗ ngực một cái "Tiểu tử, em dám dọa anh! ! !"

Seung Ri che miệng cười hả hê."Anh nấu món gì à? ? ?"

"Cháo bắc thảo, món em thích đấy." Seung Gi nhìn Seung Ri chẳng khác gì mấy, cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Tiểu tử này, chỉ giỏi che dấu tâm sự của bản thân, một khi cậu không muốn bày tỏ, ai cũng đừng hòng biết được cậu đang nghĩ gì.

Ngoài mặt Seung Ri tươi cười hoạt bát, đôi lúc cũng có ầm ĩ với anh vài câu, nhưng đây là điều anh lo lắng nhất, vì đâu biết được cậu phải chịu nhiều khổ sở trong lòng như thế!!!

"Chỉ có anh là thương em nhất! ! !" Seung Ri hít mùi thơm của thức ăn, tận đáy lòng biết ơn anh.

"Riri, em và Kwon JiYong? ? ?" Ánh mắt Seung Gi phức tạp, chẳng biết nên nói từ đâu.

Seung Ri giật mình, hơi ái ngại né cái nhìn của Seung Gi. Bối rối một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng "Anh Seung Gi, anh ghét JiYong lắm à?"

Seung Gi cau mày "Tại sao anh phải ghét anh ta? ? ?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: