Chap 8 - Người mong hạnh phúc
Chap 8 Người mong hạnh phúc
"Về rồi, vào tắm đi tôi chuẩn bị nước ấm rồi"
Momo trong bếp nói vọng ra, Jungyeon từ khi bước vào nhà đã ngờ nghệch vài giây, cứ tưởng Momo sẽ giận hờn vì cô không đón đưa cô ấy đến phim trường thành ra không đến tìm nữa. Mất mấy giây để Jungyeon nhận ra bản thân không phải tự huyễn hoặc vì sự tồn tại của Momo.
Sau đó, là ấm cúng.
Cảm giác có một gia đình làm Jungyeon giật mình, bước vội vào phòng tắm để trốn tránh.
Khi cô bước ra thì cả bàn đầy ắp thức ăn đã dọn sẵn, tuy vậy thức ăn thanh đạm đến mức làm Jungyeon lạ lẫm.
"Sao vậy, không thích sao?"
Jungyeon lắc đầu, chỉ là không quen.
"Tôi nghe nói đạo diễn hôm nay phát hỏa với cô, cảnh quay có vấn đề sao? Cần tôi giúp không?"
Momo bỗng đưa mặt lại kề sát, ân cần thăm hỏi, lúc này tóc Momo vẫn buộc đuôi ngựa, vài giọt mồ hôi tô điểm trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ, Jungyeon giật mình lùi ra sau, vẻ lúng túng hiếm hoi lộ rõ làm Momo cười thích thú.
"Sợ tôi sao? Tôi đâu phải Mina"
Momo đưa hai tay lên như ý đầu hàng trêu chọc Jungyeon làm cô càng thêm rối bời đỏ mặt, cúi đầu ăn cho xong chén cơm.
~~~
Sau khi ăn cơm xong, Jungyeon đi dạo quanh nhà một vòng rồi ngồi ngay ngắn tại phòng khách, buồn chán chuyển từng kênh. Khi Momo bước ra, tay đang cầm một chậu nước. Nụ cười trên mặt như có như không.
"Đưa chân vào đây, tôi có bỏ vào ít thảo dược, giúp cô thư giản dễ ngủ hơn"
Như bị ai dẫn dắt, Jungyeon ngoan ngoãn đặt chân vào chậu nước, ấm vô cùng, mùi thảo dược nhè nhẹ làm tâm tình cô thả lỏng, không nghỉ ngợi gì nữa.
"Có thích không, nói thật thì Sana không chăm cô tốt như tôi đâu, cô đau tôi thoa thuốc, cô gầy tôi vỗ béo, đến khi cô mất ngủ tôi lại mày mò tìm cách thay cô"
Momo chậc lưỡi, cố tình chia cắt cảm tình Jungyeon dành cho Sana, tuy có chút xấu nhưng lại thỏa lòng cô lúc này. Jungyeon nghe Momo nói vậy, trong lòng như có có sóng nhỏ, lăn tăn đưa đẩy từng dòng ấm áp chảy thẳng đến nơi sâu nhất lồng ngực trái.
"Cô từng yêu ai chưa? Nghe nói yêu một người như đeo vòng cổ khi đeo thì cần hai tay, khi tháo chỉ cần một tay"
Momo vẫn cúi đầu ấn vào huyệt vị ở lòng bàn chân Jungyeon, giọng cô điều điều làm Jungyeon không hiểu Momo muốn nói gì.
"Tôi có yêu một người, khi còn rất nhỏ, lúc đó tôi không biết là yêu đâu, chỉ là rất muốn rất muốn gặp gỡ người đó. Jungyeonie cô biết không, thì ra khi gặp được người mình yêu, thú vị hơn là được ăn lẩu ngày đông, ăn kem ngày hè. Người đó, từ lần đầu tiên tôi gặp đã tỏa ra ánh sáng soi rọi tâm hồn tôi rồi..."
Cả câu tâm tình vừa rồi Momo nói, Jungyeon chỉ nghe vào tai hai câu, "Tôi có yêu một người" và "Jungyeonie"
Momo ít khi gọi cô như vậy trừ khi những lần cùng nhau làm chuyện thân mật tuy nhiên vài năm trở lại đây số lần họ quan hệ chỉ vỏn vẹn trên mười đầu ngón tay, thành ra khi nghe người kia gọi, Jungyeon như người lạc đường đường lâu đã quên cả tên họ, ngơ ngác với từ ngữ xa lạ vậy đan xen là chút vui sướng khi được tìm ra.
Rồi, tôi có yêu một người, lại làm Jungyeon trầm mặc, giận dữ từ nơi nào kéo về, vốn dĩ cô nghĩ rằng, Hirai Momo bao năm qua theo cô không rời dĩ nhiên bởi vì đã phải lòng Jungyeon cô, vậy mà, hóa ra cô nhầm.
Jungyeon nào biết, bản thân từ khi chào đời đến nay chính là lần đầu tiên chìm vào tâm tình ghen ghét.
"Xong rồi, đêm nay cô sẽ ngủ rất ngon"
Momo ngước lên, bắt gặp ánh nhìn như muốn giết người của Jungyeon làm cô cứng người, khi nãy có phải cô không nên hỏi Jungyeon về vấn đề riêng tư kia.
Tuy Momo không nói, nhưng thật sâu trong lòng, Momo có phần sợ Jungyeon.
"Tôi đi đổ chậu nước"
Momo vừa đứng lên liền bị Jungyeon kéo xuống ghế sopha, hai chân Momo như nhũn ra vì ngồi xổm quá lâu nên không phản ứng kịp với con người như bốc hỏa kia.
"Yêu người kia như vậy, sao lại theo tôi từng ấy năm. Tình yêu của cô, là vậy sao?"
Không nghĩ ngợi gì, Jungyeon cúi đầu hôn mạnh vào đôi môi vừa hé mở của Momo, nụ hôn như chiếm đoạt lại mang vẻ áp chế, ba phần nhu hòa bảy phần tấn công y như tính cách của Jungyeon.
"Mina..."
Giữa nụ hôn, Jungyeon vô thức bật thốt ra cái tên làm hành động đáp trả của Momo bị bóp nát từ trong trứng. Hai người như vừa bị tạt vào nước lạnh, đẩy nhẹ Jungyeon ra, Momo nở nụ cười chua chát, ôm chậu rửa đi đổ, ôm cả tâm can bị nhào nhát gói ghém cất vào thân thể.
"Ngày mai, cứ đem tâm trạng này vào bộ phim. Khuya rồi, tôi về"
Khi Momo trở ra, Jungyeon đang ngồi ôm đầu, không biết đang suy nghĩ hay tự sám hối cho hành vi vừa rồi. Momo không muốn nghĩ nữa, trở về nhà trị thương cho bản thân là điều cấp thiết nhất.
Tuy nhiên Momo tự đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, khi cửa nhà Jungyeon vừa đóng, Momo đã trượt dài xuống, cắn môi khóc như một đứa trẻ, đau thương cứ vậy mà lan tràn, uất ức cứ vậy mà bộc phát.
Jungyeon khi nãy kích động làm Momo thầm vui mừng vì người kia đã biết ghen, biết hờn, vậy mà... Jungyeon chỉ xem cô là Mina. Nhân vật này vừa mới xuất hiện trong cuộc sống Jungyeon thôi đã đủ đánh bại Momo bên cô 7 năm trời.
Đằng sau cánh cửa, Jungyeon không ngừng đánh bản thân, ánh mắt lúc đóng cửa của Momo làm cô bị ám ảnh, dằn vặt, lẽ ra cô cần phải lý trí hơn, lẽ ra phải gọi tên Momo... Jungyeon không biết làm sao lại tự trách bản thân, Momo đâu có yêu cô vậy mà cô vì một người không yêu mình ngồi đây sám hối.
Jungyeon cô từ khi nào xem trọng sinh vật kia mất rồi.
~~~
Từ đêm đó, Momo không càn quấy đến phiền Jungyeon nữa cũng không tùy tiện liếc mắt đưa tình trên phim trường như những ngày đầu, Jungyeon không giải thích được tại sao lại thường lén nhìn người kia, thấy Momo xa lạ, ít nói ít cười trông như một người khác lại làm cô không có tâm tình.
Nhiều lần muốn gọi Momo đến nhưng lại thôi vì không biết tìm lý do gì vả lại cả đoàn đang chạy nước rút hoàn thành bộ phim. Cứ vậy mà từng ngày trôi qua, đến khi xảy ra một sự kiện làm Jungyeon buông bỏ mọi thứ, chủ động tìm người kia.
Momo mất tích!
Cả quản lý, đạo diễn đều không liên lạc được, mọi người lo lắng vì trước giờ Momo chưa từng như vậy.
"Không liên lạc được với cô ấy bao lâu rồi?"
"Từ hôm quay cảnh bị cô lạnh lùng từ chối tình cảm để trở lại với vị hôn phu đến giờ"
Jungyeon nghe vậy có chút chột dạ, cảnh đó vốn là Nayeon muốn quay lại tìm chứng cứ tố cáo gã kia, chứ nào phải từ chối tình cảm như anh quản lý nói. Tính ra, hôm nay là ngày thứ ba rồi.
"Báo cảnh sát chưa?"
"Sao báo cảnh sát được, phóng viên sẽ thêu dệt ra bao nhiêu là chuyện thị phi, công ty đã cho người đi tìm rồi, mà cũng lạ, Momo chỉ có mỗi Jihyo là bạn, vậy mà vẫn không nói đi đâu"
Jungyeon không nhận ra bản thân bắt đầu lo lắng, trán cô lúc này đã lấm tấm mồ hôi. Bảy năm, cô cùng Momo trải qua 7 năm không khi nào Momo để cô tìm không ra, Jungyeon từ lo lắng chuyển sang một cảm giác khác lạ, sợ hãi.
Trong lúc Jungyeon toan gọi cho Momo thì người kia chủ động gọi về cho anh quản lý. Không biết Momo nói gì mà cơ mặt anh giãn ra từ từ, sau đó thì vài lời động viên an ủi.
"Mẹ của Momo mất, ngày mai sẽ trở lại, mọi người đừng lo"
Anh quản lý nói ngắn gọn làm mọi người thở phào, tuy nhiên Jungyeon lại nhíu mày ngày càng chặt, bỗng nhiên lại muốn chạy đến bên cạnh người kia, tuy cô không giỏi an ủi người khác nhưng cô vẫn muốn ở cạnh, để Momo biết cô không chỉ một mình.
Vì Momo nghỉ phép đột ngột, nên những cảnh quay của cô đều bị đổi thành Jungyeon quay trước. Ôm cả thân người mệt mỏi, Jungyeon đích thân lái xe về quê Momo. Jungyeon nhớ là có nghe Momo lẩm nhẩm về quê cô ở đâu, đẹp thế nào.
Jungyeon đến nơi thì trời đã nhá nhem, tìm được nhà không khó vì người dân nơi này đều rất nhiệt tình chỉ dẫn. Cả căn phòng trắng đơn bạc bao trọn một Hirai Momo quỳ gối, thê lương. Khi cô ngước lên nhìn, Jungyeon thấy trong mắt Momo chứa đầy tia máu, có phần sưng đỏ, chứng tỏ đã bao lâu không ngủ cùng với việc khóc quá nhiều.
"Tôi đến rồi, tôi thay cô canh giữ, vào trong nghĩ ngơi chút đi"
Jungyeon quỳ gối cạnh bên, giọng cô nhẹ như ru ngủ cùng dỗ dành. Cô phát hiện, thà rằng Momo cứ như trước cùng cô phiền hà đối nghịch còn hơn là im ắng muộn sầu như hiện giờ.
"Tôi vốn định sau này sẽ tìm một hộ lý tốt hơn cho mẹ, sẽ đổi cho mẹ căn nhà rộng hơn, sẽ dành thật nhiều điều tốt cho bà vì tôi chỉ còn mỗi bà là thân nhân. Vậy mà khi tôi trở về, chỉ kịp nắm tay bà trước khi ra đi. Thật buồn cười, thật vô dụng, thật bất hiếu, phải không?"
Momo vừa nói, lệ vừa rơi, tuy vậy vẫn không có một tiếng nấc nghẹn nào, Jungyeon bắt đầu râm rang lo lắng, sợ Momo sẽ không trụ được thêm. Một Momo đơn bạc, yếu ớt như vậy, Jungyeon chưa từng biết, rồi phát giác, quen nhau 7 năm nhưng cô nào biết gì về Momo.
"Jungyeonie, hay là tôi giúp cô sinh một đứa con. Tôi hứa sẽ làm một người mẹ tốt, sẽ bảo bộc che chở cho đứa nhỏ, cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của cô sau này."
Momo nghe thấy giọng mình van nài, như là khàn đặc như là sắp phát điên, cô làm loạn nắm lấy tay Jungyeon thành khẩn, thề hứa đủ loại làm Jungyeon rối rắm, liều lĩnh ôm ghì lấy cô để cô bình tĩnh lạị, sau đó chính là Jungyeon mất bình tĩnh.
Momo nói sau này sẽ không phiền Jungyeon cô nữa.
Thái độ chắc nịch làm Jungyeon phiền lòng, phật ý.
"Làm ơn. Tôi không muốn đơn độc cả đời, không muốn lúc hấp hối cả người nắm tay tôi tiễn đưa cũng là người xa lạ,..."
Momo ngất ngư với ánh mắt mơ dại, hoang đường, Jungyeon càng lo sợ ra sức ôm lấy sinh vật bơ vơ kia, tâm tư rối loạn, có nên thành toàn cho Momo, đứa nhỏ có tốt như Momo nói, Jungyeon không thích trẻ con nhưng Momo lại có tâm tư hy vọng đến thế. Cô từng xem một chương trình thấy cảnh Momo cùng một cậu nhóc ngồi học hành, trông rất thân thiết, gắn bó.
Lúc mà Jungyeon đắn đo thì Momo đã thôi cuồng loạn, an lành nằm gọn trong lòng Jungyeon, dụi dụi tìm hơi ấm, thiết nghĩ bản thân sao lại ngốc nghếch, Momo chỉ là nói sảng trong cơn mê mà bản thân cô lại tin là thật, rồi tự đắn đo, dày vò tâm can.
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com