Chap 48: Một Người Bạn Cũ.
Ba năm sau.
-" Mama con muốn ăn kem!"
Một đứa nhỏ tầm hai tuổi rưỡi ngước gương mặt non nớt trắng như tuyết đang ửng hồng vì cái nắng gay gắt của Los Angeles lên, năm ngón tay nhỏ xíu mũm mĩm túm lấy gấu váy trắng tinh của một cô gái có mái tóc nâu dài tới thắt lưng, nổi bật giữa dòng người tóc vàng trên con đường Hollywood & Highland nổi tiếng của Mỹ. Cô gái một tay cầm ô một tay bế đứa bé cười dịu dàng với nó :
-" Bé Bánh ngoan, không được gọi mama, phải gọi là dì Hyun biết chưa?"
-" Đã biết, mama ăn kem! Ăn kem!"
Đứa nhỏ trong lòng cô gật gật đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cửa hàng kem trước mặt hai người sáng lấp lánh.
-" Đã nói không được gọi mama rồi mà!! Thôi được rồi, ăn kem thì ăn kem, đi bộ nãy giờ dì cũng hơi mệt."
Junghyun dở khóc dở cười thơm chóc một cái vào má đứa nhỏ, bế nó đi về phía tiệm kem.
Ba năm trôi qua, Junghyun đã về Mỹ được ba năm rồi. Ngày đó khi trở về nhà, cô chẳng thể suy nghĩ gì được nhiều, cô chỉ muốn rời khỏi căn hộ mình đang ở, cách xa BTS và Suga, cô không muốn và cũng không đủ can đảm để tiếp tục đối diện với họ. Vậy nên, cô nhanh chóng book vé máy bay rồi thu dọn hành lý chạy đến ký túc xá bệnh viện, chờ tới thời gian lên máy bay và xin nghỉ việc.
Cô vẫn còn nhớ như in cái cảm giác run rẩy khi đóng gói đồ đạc, đôi mắt nhòa nước, vẻ mặt như người chết điên cuồng thu dọn, điên cuồng chạy trốn của mình ngày đó. Giờ nghĩ lại không khỏi có chút nực cười, tại sao cô lại phải vội vàng chạy trốn như vậy nhỉ? Làm gì có ai đuổi theo cô đâu... Min Yoongi!? Nếu anh thực sự muốn đuổi theo, thì đã đuổi kịp khi cô vừa về đến tòa nhà rồi. Lúc đó cô thật ngu ngốc, cứ nghĩ bản thân vẫn là người được anh yêu thương nhất, cứ nghĩ bản thân vẫn còn chút giá trị để anh níu kéo, lại sợ mình sẽ mềm lòng khi thấy anh nên mới vội vàng chạy trốn như vậy.
Trong ba năm ấy, năm đầu tiên đối với cô thực sự là địa ngục. Mặc dù có ba mẹ và anh chị ở bên, Junghyun vẫn luôn cảm thấy trống trải. Mỗi khi nhắm mặt, hình ảnh của ai kia lại hiện về khiến cô không cách nào ngủ được. Mỗi ngày ra đường đều nghe thấy tên anh, nhìn thấy poster của anh trên khắp các biển quảng cáo lớn nhỏ. Về nhà lại thấy chị gái mở nhạc, xem video concert lại còn cả ngày không ngừng huyên thuyên về BTS khiến anh rể cô bất lực còn cô thì cười khổ, cô có muốn quên cũng không thể quên được anh.
Mỗi ngày đều đeo một mặt nạ tươi cười đi làm, rồi về nhà lại rơi vào trầm tư, nhiều đêm cô còn thức trắng, gối cũng đã ướt nhiều, cả người như một cái xác không hồn khiến ba mẹ và chị gái đều không ngừng lo lắng. Cho đến khi đứa nhỏ đó ra đời, con của chị gái và anh rể cô, đứa nhỏ chẳng biết có phải vì mẹ nó là một shipper cuồng nhiệt của Vkook, thường xuyên ngắm ảnh của hai người khi mang thai hay không mà càng lớn nó lại càng có nét giống Jungkook và V. Thằng bé có đôi mắt và cái miệng nhỏ nhắn của Jungkook, cái mũi cao cao và dược mặt sắc sảo của V. Chị gái cô nhìn thấy nó thì tràn ngập hạnh phúc, bất chấp tất cả, mặc kệ lời can ngăn của anh rể, quyết tâm đặt tên cho nó là Yeontan. Cô và ba mẹ không làm gì được, đành thở dài bất lực, ở cạnh an ủi anh rể cô suốt ròng rã mấy tháng trời.
Yeontan càng lớn càng đáng yêu, do lúc sinh thằng bé sức khỏe của chị cô không tốt, ba mẹ và anh rể cô phải thường xuyên ra vào bệnh viện chăm sóc nên việc chăm lo cho nó được chuyển sang cho cô. Có lẽ cũng vì thế mà thằng bé mới thân thiết với cô hơn hết thảy mọi người, tuy biết mẹ ruột là chị gái cô nhưng trừ những lúc ở nhà được mọi người sửa, những lúc ra ngoài nó đều gọi cô là mama. Ngày một ngày hai cô còn sửa, nhưng sửa mãi vẫn không được nên cô cũng mặc kệ, dù sao cũng nhờ thằng bé gọi như vậy đã giúp cô đuổi đi được không ít vệ tinh phiền phức xung quanh.
Chăm sóc một đứa nhỏ không phải là chuyện dễ dàng, có quá nhiều việc cần làm khi Junghyun chăm sóc Yeontan nên thời gian để cô một mình suy nghĩ linh tinh cũng ngày một ít đi. Thằng bé này lại đặc biệt dính người, chỉ cần đặt nó xuống giường một chút là nó khóc ré lên nên dường như tất cả thời gian của năm đầu tiên về Mỹ, cô đều dành cho Yeontan, lâu dần cô cũng không còn khóc thầm mỗi đêm hay cảm thấy trống trải cô đơn nữa.
Những năm tiếp theo, sức khỏe của chị Junghyun đã hoàn toàn hồi phục nên cô giao lại trọng trách chăm sóc đứa nhỏ cho mẹ của nó, còn cô thì vừa học lên phó giáo sư, vừa làm việc tại khoa tâm thần của bệnh viện Cedars- Sinai Medical Center, bệnh viện hàng đầu ở Los Angeles, đến bây giờ cô đã trở thành phó giáo sư, phó khoa tâm thần của bệnh viện rồi. Cuộc sống xem như cũng mỹ mãn hạnh phúc, không có điểm nào để phàn nàn cả.
- " Lee Junghyun?"
-" Vâng!"
Junghyun theo phản xạ quay lại nhìn người vừa mới gọi tên mình, trái tim cô bỗng đánh thịch một cái khi thấy gương mặt của người kia. Gương mặt mà cô chỉ được thấy trên sách báo tranh ảnh nay đột nhiên xuất hiện bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, dọa cô không khỏi tim đập chân run.
-" Park Jimin?"
-" Đúng là em rồi! Vậy mà anh còn tưởng mình nhìn nhầm chứ!"
Jimin mừng rỡ ôm lấy Junghyun nhưng chợt phát hiện đứa nhỏ trên tay cô. Anh ngây ngẩn cả người, đứng bần thần nhìn cô đầy hoang mang:
-" Đây là......?"
-" Mama, ăn kem!"
Yeontan thấy quán kem đã gần ngay trước mặt mà Junghyun lại dừng lại không đi tiếp nữa, thằng bé sốt ruột, bàn tay mũm mĩm đưa lên xoa xoa mặt cô thúc giục, vô tình lại giúp cô bình tĩnh hơn một chút, mỉm cười vỗ về đứa nhỏ:
-" Con chờ một chút nhé?"
-" Vâng!"
Yeontan ngoan ngoãn nép vào lòng Junghyun, đôi mắt to tròn lại bắt đầu chuyển hướng, dán lên gương mặt người đứng đối diện. Hình như nó thấy người này có chút quen quen?
-" Mama!?"
Jimin lặp lại danh xưng đứa nhỏ vừa gọi.
-" Em xin lỗi, hiện tại em phải đưa nhóc này đi ăn kem, có lẽ không thể nói chuyện với anh được rồi..."
Junghyun ngại ngùng nhìn Jimin, tìm cách bỏ chạy.
-" Không sao, anh cũng đang muốn ăn kem, chúng ta cùng đi nhé! Thời tiết ngoài này có chút nóng, để nhóc ấy chờ lâu cũng không hay."
Jimin thu lại bộ dạng ngạc nhiên ôn hòa cười, không chờ Junghyun trả lời đã đi thẳng vào quán kem sau lưng cô.
Anh không ngờ là lại có thể gặp được Lee Junghyun ở Los Angeles sau ba năm biệt tích, thế quái nào mà cô lại mang theo một đứa nhỏ luôn miệng gọi mình là mama được nhỉ? Không phải là ... con trai cô đấy chứ?
Ngày đó Junghyun đột nhiên biến mất, cả BTS gần như chao đảo vì cô. Mọi phương thức liên lạc đều bị cắt đứt, đến bệnh viện cũng chỉ nhận được một tin cô đã xin nghỉ, chẳng ai biết phải đi đâu tìm cô, cũng chẳng ai biết phải liên lạc với cô như thế nào. Cứ thế bỏ đi không một lời từ biệt, như thể cô chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của họ vậy.
-" Hai người muốn ăn gì?"
Jimin quay lại hỏi Junghyun và đứa nhỏ sau lưng mình.
-" Kem chocolate."
Cả hai đồng thanh, Junghyun cười gượng gạo khẽ xua tay:
-" Anh cứ gọi phần của anh, không cần gọi cho cả em và bé Bánh đâu."
-" Em đi chọn chỗ ngồi đi, anh gọi xong sẽ mang kem qua!"
Jimin trực tiếp ngó lơ lời Junghyun, nhanh chóng thanh toán và đợi lấy kem. Thật may là hiện tại quán cũng không đông, Jimin lại đội mũ và đeo khẩu trang nên dù có đứng đợi ở quầy bán cũng ít người để ý tới anh.
Junghyun không làm gì được đành bế Yeontan đi tìm chỗ ngồi, cô chọn một bàn ở góc khuất, hơi tối một chút để không bị ai chú ý đến.
-" Mama chú đó là ai á?"
Yeontan ngồi cạnh Junghyun ngây ngô hỏi, tuy nó thấy chú này rất quen nhưng có nghĩ thế nào nó cũng không nhớ ra được chú đó là ai.
-" Một người bạn cũ của dì."
Junghyun lấy khăn tay từ túi xách lau đi mấy giọt mồ hôi đang lăn dài hai bên thái dương của đứa nhỏ, trên gương mặt thoáng xuất hiện vài tia u buồn. "Đã ba năm rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com