Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19


"Cái thứ gì vậy, thực vật biến dị sao??" Mân Doãn Khởi nhíu mày, y vuốt lên những đường gân màu đen, cảm thấy đây dường như không đơn thuần là bị biến dị, Mân Doãn Khởi mập mờ cảm nhận được, trong thứ hoa kia chứa đựng một cỗ năng lượng khổng lồ, rốt cuộc cái thứ kì lạ này tại vì sao nó lại xuất hiện dưới gầm giường của Kim Tại Hưởng?

Mân Doãn Khởi cúi đầu tìm kiếm xem còn thứ gì khác không, sau đó lấy đồ chơi ném cho cún nhỏ, chính mình đem hoa xuống giao cho Kim Nam Tuấn.

"Cái gì thế này?" Kim Nam Tuấn lật qua lật lại cành hoa nát, hắn cũng cảm nhận được dòng năng lượng đang chảy trong những cánh hoa. "Wow, cái thứ này hấp thụ năng lượng từ đá sức mạnh sao?"

"Đá sức mạnh? Thực vật cũng có thể hấp thụ được sao?" Mân Doãn Khởi hỏi.

"Tôi không biết, chưa từng có ca nào, nhưng chưa chắc là không thể, đúng không? Cái người họ Hoàng gì gì đó lần trước không phải còn có thể ăn sao? Cảm giác rất giống như khi tiếp xúc với đá sức mạnh, hơn nữa còn thuộc hàng quý hiếm đi."

Mân Doãn Khởi gật đầu, Kim Nam Tuấn nói cũng có lý.

"Cậu lấy đâu ra cái thứ này vậy? Thật kì lạ đó."

"Trong phòng của Tại Hưởng." Mân Doãn Khởi nói. "Lúc đó tôi thấy Yeontan với Holly chơi đùa dưới gầm giường, khi lôi chúng nó ra thì phát hiện chúng nó đang gặm cái thứ này."

"Của lão Hưởng sao?"

"Không biết nữa, chưa thấy bao giờ." Trước đây y ở cùng Kim Tại Hưởng cũng chưa từng nhìn thấy, gã cũng không đề cập đến thứ gì kì lạ. Hoặc là do gã giấu hoặc là đã có ai đó để chúng vào đây. Mân Doãn Khởi hỏi: "Nó... dùng để làm gì vậy? Có hại hay có lợi gì không?"

"Tôi cũng không biết, bây giờ tôi sẽ thử nghiên cứu luôn, sau đó ngày mai khi qua bên căn hộ kia sẽ thử hỏi cậu ấy xem thế nào. Cậu thấy được không?"

"...ừ!" Mân Doãn Khởi nghe đến "căn hộ kia" liền không còn tâm trạng. Y hiện tại chính là vô cùng nhạy cảm với những từ này.

"Ừ, vậy cậu về nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi." Kim Nam Tuấn mím môi, hắn nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Mân Doãn Khởi, hắn vừa nói vừa chuẩn bị đồ để nghiên cứu.

Mân Doãn Khởi chào tạm biệt Kim Nam Tuấn rồi trở về từ phòng nghiên cứu của hắn. Mân Doãn Khởi ném toàn bộ cảm xúc ra sau đầu, y xốc đôi cún lên đặt vào lòng rồi ra sức vò bộ lông dày mượt của chúng.

Holly nhảy xuống giường, giương đôi mắt tròn xoe nhìn chủ của mình, rồi sấn lại gần ngậm một chân Yeontan kéo nó đi. Đôi cún vẫy đuôi dắt nhau ra một góc, Mân Doãn Khởi ngây ngốc nhìn chúng, y cư nhiên lại có ý nghĩ muốn trở thành bọn chúng, vô lo vô nghĩ, càng không bao giờ phải đau buồn vì thứ tình cảm một chiều.

Mân Doãn Khởi cắn cắn môi dưới, phân vân một chút rồi rốt cuộc y cũng quay lại phòng ngủ của mình, chính là bởi vì y không muốn ngủ trên giường của Tại Hưởng khi không có gã bên cạnh, có cảm giác vô cùng tủi thân.

Trở về phòng, Mân Doãn Khởi tắm rửa qua loa rồi đi ngủ. Từ sau khi Kim Tại Hưởng không trở về nữa tần suất gặp mộng của y cũng nhiều hơn, trước đây không như vậy, y mơ thấy Kim Tại Hưởng đột nhiên biến mất, có khi lại mơ thấy những gì xảy ra ở hiện tại chỉ là một giấc mộng của y, một giấc mộng đẹp. Hoá ra bản thân y đã có linh cảm xấu chẳng qua Mân Doãn Khởi ngốc nghếch vẫn luôn bỏ qua trực giác của chính mình.

Đêm nay Mân Doãn Khởi không còn mơ thấy những giấc mộng đó nữa, có lẽ là do y đã biết chuyện Kim Tại Hưởng, cho nên không cần những giấc mơ đó như những hồi chuông cảnh tỉnh nữa? Nhưng giấc ngủ của y vẫn không tròn, Mân Doãn Khởi thấp thỏm cả đêm tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần, chính là cảm giác bất an, cảm giác sợ hãi, thay vì sợ Kim Tại Hưởng lừa dối mình, y lại càng sợ cho đến ngày mai, khi đối mặt với gã, chính gã sẽ thừa nhận điều đó.

Mân Doãn Khởi bất giác bật cười, tự cảm thấy bản thân mình thật kì lạ, cư nhiên lại muốn Kim Tại Hưởng tiếp tục giả dối, để y tiếp tục sống trong mộng tưởng, tiếp tục ngộ nhận thứ tình cảm đơn phương này. Mân Doãn Khởi trước giờ vốn sợ hãi phải đối diện với sự thật.

Y nằm một lúc lâu nữa, mặc kệ cái đầu đau nhức và mí mắt nặng trĩu, Mân Doãn Khởi vẫn không tài nào ngủ tiếp. Cho đến hừng đông, ánh sáng mờ hắt qua khe rèm cửa sổ, Mân Doãn Khởi rời giường tiến vào nhà tắm.

Để dòng nước lạnh xối xuống từ trên đỉnh đầu, cơ thể y khẽ run lên trong chốc lát. Đứng tới khi cơ thể đủ tỉnh táo để tiếp tục một ngày mới, Mân Doãn Khởi cứ như vậy đem quần áo mặc vào, nước trên người và tóc thấm vào bộ đồ, khiến nó dính bết vào cơ thể càng thấy rõ y đã biến thành cái bộ dạng gì, gầy gò, xanh xao, thật sự khó coi.

Mân Doãn Khởi mở cửa sổ, một ngày nắng đẹp, nhiệt độ không quá thấp, nếu là bình thường y chắc hẳn sẽ cùng Kim Tại Hưởng ra ngoài chơi, thưởng thức một ngày cuối tuần đẹp trời. Hôm nay cũng như vậy, sẽ đi gặp Tại Hưởng, nhưng chính là không phải để vui chơi, cùng nhau gắn bó tình cảm hơn, thật sự không muốn đi một chút nào.

"Thời tiết dễ chịu thật! Đi thôi nào!" Kim Thạc Trấn gọi mọi người lên xe, hắn sẽ cầm lái.

Mọi người lần lượt ngồi vào xe, chỉ còn lại Mân Doãn Khởi, Tuấn Chung Quốc và Kim Nam Tuấn, trên xe chỉ còn thừa một chỗ trống, Kim Nam Tuấn nói:

"Quốc, cậu lên xe đi, anh với Doãn Khởi đi một xe nữa."

"Mọi người đi trước đi ạ, em đi cùng hai anh ấy cũng được, cho rộng chỗ." Tuấn Chung Quốc nói với đám người trong xe.

Đám Kim Thạc Trấn trợn mắt, để bọn họ đi chung một xe có vẻ không phải ý kiến hay ho gì cho lắm đâu. Nhưng không ai biết mở lời thế nào để tách họ ra. Kim Dung Tiên nhún vai nói nhỏ với đám người, "Kệ họ, đi thôi! Chỉ một đoạn đường thôi mà, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tuấn Chung Quốc, nhìn theo chiếc xe chạy xa dần, ngón trỏ theo thói quen sờ lên chóp mũi, bất giác liếc Mân Doãn Khởi một cái.

"Vậy chờ tôi đi lấy xe đã nhé!" Kim Nam Tuấn nói.

Mân Doãn Khởi cụp mắt nhìn xuống mũi giày, y không biết Tuấn Chung Quốc đang để ý mình, chỉ có cảm giác phi thường gượng gạo, càng có xúc động muốn trở lại phòng vùi đầu vào chăn tiếp tục trốn tránh hiện thực.

Kim Nam Tuấn đánh xe đến trước mặt bọn họ, Mân Doãn Khởi do dự một lát rồi mở cửa ngồi vào ghế trước, mặc dù y không để tâm tới Tuấn Chung Quốc thật, nhưng y cũng cảm thấy bọn họ nên tạo khoảng cách thích hợp thì hơn.

Kim Nam Tuấn khởi động xe hướng ra đường quốc lộ tiến vào trung tâm thành phố. Đi thêm một đoạn đường, Kim Nam Tuấn bất chợt quay sang hỏi:

"Doãn Khởi, hình như lần đó cậu bị tấn công ở đoạn đường này phải không?"

Mân Doãn Khởi vô thức liếc qua nóc một tiệm ăn nơi ả Emily từng ngồi đó xem trò tiêu khuyển phía dưới, sau y cười nhạt mắt nhìn phía trước, ừ một tiếng.

"Nhớ lại lúc đó tôi lại phát lạnh một phen."

"Ừ, may có chị Dung Tiên. À còn nữa, cái hôm qua, theo tôi nghiên cứu được thì đúng thật là nó hấp thụ năng lượng của đá sức mạnh, là đá đen." Kim Nam Tuấn lấy ra cái túi zip, bên trong là nhánh hoa hồng vàng đã nát, bị hoá đen quá nửa.

Mân Doãn Khởi đón lấy xem, gương mặt không thể hiện cảm xúc gì, khẽ cảm thán: "Bảo sao khi tôi tiếp xúc với nó liền cảm thấy toàn thân nặng nề. Thứ sức mạnh cường đại kia, làm sao nó hút vào được nhỉ?"

Tuấn Chung Quốc ngồi phía sau nghe đoạn hội thoại này của bọn họ liền chột dạ, hắn chồm người lên phía trước, vịn vào lưng ghế của Mân Doãn Khởi xem. Tuấn Chung Quốc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Mân Doãn Khởi theo bản năng quay ra phía sau, bất giác nhíu mày khi nhìn thấy nụ cười của Tuấn Chung Quốc, cứ có cái cảm giác kì lạ. Kim Nam Tuấn ngược lại không để ý đến biểu cảm của hắn, nói:

"Một thứ kì lạ, Doãn Khởi tìm thấy trong phòng của Tại Hưởng."

"Vậy nó có ảnh hưởng gì đến Hưởng không?"

"Anh cũng không biết, sao lại hỏi thế?"

Tuấn Chung Quốc trong một thoáng cảm thấy vô cùng lúng túng, song vẫn nặn ra được một lí do, hắn nói: "Nó hấp thụ sức mạnh của đá đen, em sợ nó gây hại cho Tại Hưởng."

"Ừ, muốn biết nó gây hại hay có lợi phải xem mục đích của người truyền cho nó năng lượng, cũng phải xem hệ dị năng của người đó."

"Tự dưng tôi cứ có cảm giác thật trùng hợp!" Mân Doãn Khởi cười nhạt.

"Sao lại thế?"

"Tôi có đọc qua về ý nghĩa của các loài hoa, có nơi cho rằng hoa hồng vàng đại diện cho sự chia ly, trùng hợp đúng lúc này Tại Hưởng lại... có khi nào chính nó khiến Tại Hưởng như vậy không nhỉ?"

"Sao? Không đâu, tình cảm của con người là thứ không thể bị dị năng chi phối." Kim Nam Tuấn nói.

"Đâu biết đâu được đúng không? Nhưng mà đừng để ý quá, tôi đùa thôi." Mân Doãn Khởi mỉm cười. Thực ra y cảm thấy nếu đúng là do thứ hoa kì lạ kia thì tốt rồi, chứng tỏ chuyện xảy ra thế này không phải là do y, cũng không phải trước đó Kim Tại Hưởng chỉ muốn trêu đùa tình cảm của y. Trong lòng Mân Doãn Khởi dường như bớt đi một tảng đá lớn.

Lời nói đùa của Mân Doãn Khởi kia dường như chỉ là vô tình mà lại khiến cho Tuấn Chung Quốc một phen toát mồ hôi hột. Quả nhiên chỉ những kẻ có tật thì mới giật mình, Kim Nam Tuấn thì không đặt nặng những lời ấy lắm.

Bỗng dưng Tuấn Chung Quốc có xúc cảm không muốn đi tiếp. Hắn sợ đến đó Kim Nam Tuấn sẽ đưa thứ hoa kia cho Kim Tại Hưởng. Với năng lực của gã, điều tra ra chân tướng không phải chuyện khó khăn gì. Quãng đường ấy trở nên ngắn hơn bao giờ hết, Tuấn Chung Quốc càng không mong muốn đi bao nhiêu thời gian dường như lại càng trôi nhanh hơn bấy nhiêu.

Mân Doãn Khởi thì ngược lại với hắn, sau câu nói đùa kia y vốn không còn căng thẳng như trước, biểu cảm cũng không còn nặng nề.

Tới nơi, đám Kim Thạc Trấn đã đứng đợi sẵn ở đại sảnh chung cư, khi Mân Doãn Khởi cùng Tuấn Chung Quốc bước vào, bọn họ đều cảm thấy một bầu không khí quỷ dị, chẳng lẽ chỉ một quãng đường mà tâm trạng của Mân Doãn Khởi với Tuấn Chung Quốc liền hoán đổi cho nhau?

Đám người chen nhau đi một cái thang máy, lên đến tầng bảy là căn hộ của Kim Tại Hưởng. Khi Kim Tại Hưởng ra mở cửa gã cũng có vẻ không bất ngờ lắm, mặc dù không ai báo trước rằng bọn họ sẽ đến vào hôm nay.

"Vào đi." Kim Tại Hưởng trên người vẫn mặc đồ ngủ, bây giờ vẫn sớm, có vẻ là gã vừa dậy.

"Không có trà bánh gì đâu, mấy người có ăn cơm trưa ở đây đúng không? Thế thì phải đi mua đồ nấu đi, sau đó tự mua trà tự pha với nhau uống, tôi ngủ tiếp đây." Kim Tại Hưởng xoa cổ, nói xong liền hướng tới phòng ngủ.

"Loại chủ nhà gì vậy chứ? Khách đến nhà xong rồi đi ngủ?! Khó ưa!" Kim Dung Tiên càu nhàu. "Kim Thạc Trấn, đi thôi, đi mua đồ."

Mân Doãn Khởi từ khi vào nhà đến giờ vẫn luôn im lặng, mặc dù đã cảm thấy ổn hơn nhưng trong lòng y hiện tại vẫn loạn thành một mớ. Sau đó liền chạy theo Kim Dung Tiên và Kim Thạc Trấn đi mua đồ.

Căn hộ của Kim Tại Hưởng rất rộng, nhưng tại sao y vẫn cảm thấy nó còn ngột ngạt hơn cả lúc đi lên ở trong thang máy.

Ji
090420

-------
Tôi quay trở lại rồi đây :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com