Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12: Ho Seok là đồ thừa cơ hội

- Ji Minie, tối nay ở lại cùng anh đi. _ Phả hơi thở nóng ấm vào tai nó, anh mỉm cười nhìn khuôn mặt Ji Min ngày càng chuyển hồng, hiện tại muốn đỏ hơn trái cà chua rồi.

- Hyung, anh lại nghĩ đến cái gì rồi?

- Có mà em nghĩ bậy, anh chỉ là không muốn rời em nửa bước thôi. _ Lại cười nham nhở một cái, anh vòng tay ôm eo nó.

- Không cần, chúng ta ngày nào cũng có thể gặp nhau. Anh không cần phải cứ bám dính lấy em như vậy!

- Đừng phũ với anh như vậy chứ. Ji Minie em trở nên ngạo kiều từ khi nào vậy? _ Ho Seok phụng phịu nhìn nó, tuy vậy lại vòng tay ôm chặt hơn.

- Em không hiểu anh đang nói gì. Với lại, nhà anh không có ai hết, em muốn về nhà em!

- Sớm muộn kiểu gì thì đây cũng sẽ là nhà của em thôi, Minie!

- Thôi đừng sến súa quá, em đói bụng! _ Thoát khỏi cái ôm chặt cứng của anh người yêu, Ji Min khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt thở.

- Bác quản gia đi mua gà rán xíu nữa sẽ về.

- Xíu nữa cái gì? Đã mười lăm phút rồi và tiệm gà nằm ngay đầu đường thôi! _ Ji Min khoanh tay ngồi trên ghế chỗ bàn làm việc của anh xoay tới xoay lui đến chóng mặt. - Mà làm sao lại một đống giấy tờ như vầy? Anh không có thư ký hay trợ lý gì sao?

- Em đang quan tâm đến anh đấy hả!? _ Tiếp tục nham nhở cười, ngồi trên giường ngoắc ngoắc tay với nó. - Đến đây đi!

Ho Seok ôn nhu nhìn đứa nhỏ của mình mang biểu tình dè chừng từ từ đi lại, ai biết được trong đầu anh hiện tại lại đang nghĩ đến chuyện gì rồi. Chỉ là, nên tranh thủ một chút lúc bác quản gia chưa về nhỉ!?

Ji Min cẩn thận quan sát biểu tình của người đối diện, có dự cảm không tốt. Cái bộ mặt ôn nhu hiếm có đó là như thế nào? Nếu phải lúc nó dỗi thì anh sẽ trưng ra bản mặt đó để dỗ dành, nhưng xem lại tình huống bây giờ đi. Tình huống này là cái mẹ gì đây? Ho Seok ở trên giường và ngoắc nó lại, khung cảnh có hơi chút mờ ám, rồi sao? Ji Min làm gì thèm để ý mấy cái đó đâu mới khổ chứ! Nhìn đi, Ho Seok như có như không khẽ nhếch môi, kiểu như con hổ đang đợi con mồi tự dâng lên miệng í. Thôi Ji Min à, chia buồn cùng em.

- Làm sao vậy? Nhanh nhanh đến đây đi!

- Hyung? ... Yaaa! Jung Ho Seok!!! Anh là đồ thừa cơ hội! Buông, em, ra!!!

Chuyện là, con hổ đói Jung Ho Seok chẳng thể đợi đến khi con mồi ngon lành Park Ji Min tự dâng tới, đã leo xuống giường chạy tới xốc nó lên và vác lên giường. Sau đó, chắc ai cũng tưởng tượng được vế sau rồi, họ nằm đè lên nhau chứ gì nữa. Mà chính xác hơn, là Ho Seok đè lên người Ji Min, ôm chặt lấy nó, và rồi tranh thủ hôn hôn khắp mặt đứa nhỏ kia cộng với lợi dụng đưa tay sờ loạn lung tung hết lên.

- Cậu Ho Seok!? _ Tiếng gõ cửa vọng vào cắt ngang chuyện tốt của Ho Seok, anh nhăn trán nhìn ra cửa.

- Vâng, bác vào đi, cửa không khoá đâu. _ Dứt câu liền bị Ji Min một phát đạp lọt giường.

Ho Seok (giả bộ) buồn bã giương mắt ngập nước nhìn nó, sau đây là chuyên mục trao đổi ánh mắt từ hai bạn trẻ:

'Sao em đạp anh?'

'Ai bảo không khoá cửa mà đòi hôn người ta!'

'Hí hí, thế là vì em ngượng à?' *nhăn răng cười nham nhở*

*bước xuống đạp thêm một cái* 'Đồ thừa cơ hội!!! *trừng mắt đe doạ* Ăn xong tui đi về!!!'

*nhào tới ôm chân* Ji Minie, anh biết sai rồi~~

Bác quản gia nhìn một màn này của cậu chủ nhỏ nhà mình, không khỏi cảm thán nhìn qua phía Ji Min. Thì đó, chưa ai khiến cậu chủ nhỏ đẹp trai tài giỏi ngút trời của nhà Jung phải bày ra bộ dạng "thảm hại" như vậy đâu. Còn chưa kể đến việc anh để cho người ta đạp và còn bị đe doạ nữa. 'Cơ mà cậu chủ có máu M trong người à, bị đạp mà nhăn răng cười nham nhở thế kia?'

- Bác! _ Ho Seok lấy lại hình tượng phủi áo đứng lên, gọi bác quản gia một tiếng, sau đó nhận phần gà trong tay bác rồi cảm ơn.

- Bác Ahn, bác mua set gia đình ạ?

- Nếu hai người không thích thì để bác đi mua phần khác.

- À không ý cháu không phải vậy đâu, cháu muốn hỏi cho chắc thôi. Ji Minie nhà cháu ăn khoẻ lắm! Cảm ơn bác.

- Vậy hai người ngon miệng. _ Bác quản gia vừa khép cửa rời khỏi, gối ôm hình sâu Larva siêu bự bay vào đầu Ho Seok.

- Ji Minie, em lại bắt nạt anh. _ Ho Seok (lại) vờ phụng phịu.

- Dẹp bộ mặt đó đi! Còn nữa, ai là Ji Minie của anh chứ???

- Không đúng hả? Chỉ cần bố mẹ em đồng ý, em có chết cũng là của anh.

- Em không cần ai đồng ý. Em không gả cho anh đâu!!!

- Dạo này em đanh đá dữ hồn luôn í! Có phải lây bệnh của Jung Kook không?

- Gì cơ? Jung Kook đâu có đanh đá. _ Nó bĩu môi.

- Trông thằng nhóc như vậy thôi chứ nó đanh đá như gì. Là một con thỏ đầy toan tính. _ Anh cũng bĩu môi. - Thôi lại đây ăn với anh.

Ji Min nhìn phần gà to oạch đầy ụ những đùi gà và đùi gà, bụng không khỏi kêu gào đòi ăn. Cả hai nhanh chóng chìm vào im lặng mà tập trung ăn. Ho Seok nhìn lên người thương đang ăn ngon lành ngay trước mắt, tự nhủ bảo mình phải cố bồi bổ cho Ji Min thật nhiều. Làm sao mà ăn khoẻ như này mà lại nhẹ cân vậy không biết?

- Ji Minie, nước sốt dính ra cả khoé môi em rồi kìa! _ Cười ôn nhu vì độ đáng yêu của người thương, Ho Seok nhìn thấy nó dùng khăn giấy quẹt qua mấy cái. Vết nước sốt không những không sạch mà còn lem luốc hơn.

Bật cười thành tiếng nhìn nó, lại nhận được cái lườm của người kia, anh chồm người qua hôn lên khoé môi Ji Min, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch vết sốt quanh miệng nó. Sau đó lại giả bộ thản nhiên quay về chỗ cũ tiếp tục ăn gà. Mặc cho ngực trái đang nhộn nhạo rối loạn hết cả lên và ánh mắt ngạc nhiên từ nó.

Ji Min ngây ngốc hết hai phút, sau đó trợn mắt nhìn anh, rốt cuộc cũng phun ra một câu:

- Jung Ho Seok, anh là cái đồ thừa cơ hội siêu siêu biến thái!

- Hì, đừng mắng anh nữa mà! Còn không phải tại em quá đáng yêu.

- Em, em rất đẹp trai rất nam tính đó! Đáng yêu cái gì!? _ Ji Min phồng hai má trừng anh.

- Được rồi, được rồi! Em ăn tiếp đi, để lát nữa sẽ hết ngon. _ Cực kỳ cưng chiều xoa xoa đầu Ji Min, Ho Seok lại cầm lên một cái đùi gà đưa cho nó.

- Ya, tay anh nãy giờ cầm đùi gà~ _ Nó bĩu môi.

- Làm gì có! Hyung cầm đùi gà tay trái mà. Em có thể ngưng ngược đãi người yêu em được không? _ Lại bày ra một bộ uỷ khuất.

- Anh làm em ăn mất ngon! Còn nữa, dẹp bộ mặt .... (thấy gớm đó đi!) - Chưa mắng hết câu đã bị người kia dùng môi chặn lại rồi. Mặt Ji Min đỏ bừng, nóng hổi, lần này là vì ngượng đó nha.

- Ji Minie, em là đáng yêu nhất luôn í!

- Miệng mồm toàn là mỡ không mà đi hôn người ta! _ Ji Min lầm bầm, đầu cúi gục xuống tiếp tục ăn gà. Con người mặt dày đối diện chỉ biết ngây ngốc cười vì hành động đáng yêu ngút trời của nó.

- Ăn xong đừng về nha, Ji Minie.

- Không biết đâu!

Ho Seok lần nữa nở nụ cười vươn tay xoa đầu đứa nhỏ trước mặt. Là anh quá may mắn hay Ji Min nó thật sự là một món quà tuyệt nhất mà ông trời gửi xuống cho anh đây? Không cần biết nhỉ, anh chỉ biết, ngay bây giờ, sau này, cho đến khi chết đi và mãi mãi, Park Ji Min sẽ luôn là của Jung Ho Seok.

--- End chap ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com