Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Ngăn trở

Trịnh Tú Nghiên cởi bỏ y sam, ngâm mình trong nước, nhìn dấu răng nhợt nhạt trên cánh tay, trong lòng khẽ động, lập tức lại thấy phiền muộn. Nàng có tài cán gì có thể vì Duẫn nhi mà bảo vệ cho thân thể này trong sạch đây?

Thanh âm Bế Nguyệt vang lên ở ngoài cửa: "Thiếu nãi nãi, phu nhân cho mời người đi qua một chuyến."

Trịnh Tú Nghiên lại khẽ rùng mình, chuyện rời nhà trốn đi quả nhiên còn chưa kết thúc, chỉ không biết là mẹ chồng nàng có nhìn ra manh mối gì giữa nàng và Duẫn nhi không? Liền vội vàng tắm rửa xong xuôi, đổi hảo y phục rồi đi tới chỗ Từ Liễu Thanh.

Từ Liễu Thanh đang ngồi trong đình, đợi Trịnh Tú Nghiên tiến lại liền đón nàng ngồi xuống, lại để Tu Hoa cùng Bế Nguyệt thối lui.

Trịnh Tú Nghiên thấy chỉ có nàng cùng Từ Liễu Thanh hai người, lại ở lương đình yên tĩnh này, liền biết Từ Liễu Thanh có chuyện riêng tư muốn nói với mình, không muốn để người ngoài biết.

Từ Liễu Thanh nhìn Trịnh Tú Nghiên, cũng không biết làm sao có thể mở miệng. Tuy rằng sự thật đã ở ngay trước mắt, nhưng nàng vẫn hy vọng mình đã đoán sai, bởi vì thực quá bất khả tư nghị, sao có thể có khả năng đó được?

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, lại chậm chạp không nghe được Từ Liễu Thanh hỏi gì, đành phải ngẩng lên, chạm phải ánh mắt như hiểu rõ hết thảy của nàng, tim bỗng nhảy dựng, đầu lại cúi thấp xuống, ngón tay nắm mở bất an.

Từ Liễu Thanh chăm chú nhìn Trịnh Tú Nghiên trong chốc lát, đứng dậy đi xuống thềm đá.

Trịnh Tú Nghiên vội vàng đứng lên theo sau.

Từ Liễu Thanh chỉ vào tán hoa đào, nói: "Ban ngày Vân La đứng ở chỗ này, trước mặt ta mà ngầm trào phúng 'Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai', nếu đổi lại là Tú Nghiên thì sẽ đáp lại nàng như thế nào?"

Trịnh Tú Nghiên đương nhiên có thể hiểu được ý tứ những lời này của Vân La, đây không phải là ngầm trào phúng, mà chính là chỉ trích nàng "hồng hạnh xuất tường", giờ Từ Liễu Thanh mượn lời Vân La, tới hỏi nàng việc này có thực hay không. Ý niệm chợt lóe trong đầu, không biết nên thừa nhận hay nên phủ nhận.

Từ Liễu Thanh thấy nàng không trả lời, cũng không muốn bức nàng, lại nói: "Vân La là thiên kim của Bát Vương gia, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, khó tránh khỏi kiêu căng ngạo mạn, giờ lại hoài thai cốt nhục Lâm gia chúng ta, thịnh khí chèn ép người khác cũng là điều dễ hiểu, cho nên những lời chói tai khó nghe này vị tất đã có ý định nhắm vào con, vậy nên Tú Nghiên không nên để trong lòng."

Trịnh Tú Nghiên đáp ứng: "Vâng."

Từ Liễu Thanh nói: "Ta đương nhiên cũng sẽ không tin lời nàng." Đột nhiên chuyển hướng: "Nhưng ta thật sự lại muốn biết, rốt cuộc Tú Nghiên trốn đi là vì cái gì?"

Trịnh Tú Nghiên mặt lộ vẻ chần chờ, gian nan mở miệng: "Con..."

Từ Liễu Thanh ngắt lời nàng: "Không cần dùng lí do của Duẫn nhi mà nói với ta cho có lệ, lời Duẫn nhi nói một chữ cũng không đáng tin, cũng chỉ có thể qua mặt cha nàng mà thôi."

Trịnh Tú Nghiên vốn không định tìm cớ khác, nhưng lời nói thật thì bảo nàng làm sao có thể nói ra miệng? Người trước mặt này dù sao cũng là mẹ chồng nàng. Cắn cắn môi dưới, vẫn là một chữ cũng không nói nên lời.

Từ Liễu Thanh nhìn nàng, nhãn thần càng ngày càng thâm trầm, Trịnh Tú Nghiên càng không nói được nguyên do, lại càng chứng thật ý nghĩ của mình là đúng, bằng không sao lại khó mở miệng đến vậy? Không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi: "Tú Nghiên rời nhà là vì Hạo nhi, hay bởi vì Duẫn nhi?"

Trịnh Tú Nghiên nghe nàng hỏi thế, kinh hoảng đến vẻ mặt tái nhợt. Quả nhiên Từ Liễu Thanh đã nhìn ra. Tuy rằng kinh hồn chưa bình tĩnh lại, nhưng cũng không giấu diễm nữa, thản nhiên nói: "Bởi vì Duẫn nhi."

Từ Liễu Thanh đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng đến khi chính miệng Trịnh Tú Nghiên thừa nhận, nhất thời vẫn không thể tiếp thụ nổi. Một người là nữ nhi nàng, một người là con dâu nàng, lại cũng là cô tẩu, còn đều là nữ nhân, sao lại có thể? Nhìn Trịnh Tú Nghiên, cũng không biết phải nói tiếp thế nào.

Người bên ngoài không thể chấp nhận, huống chi là mẹ chồng nàng. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Từ Liễu Thanh, cũng là nằm trong dự kiến của Trịnh Tú Nghiên. Trước kia che che dấu dấu, lòng luôn phấp phỏng âu lo, giờ nói ra, ngược lại còn thoải mái hơn rất nhiều. Hoặc là sống hoặc là chết, tổng so với sống không bằng chết vẫn tốt hơn, lòng ngổn ngang nhức nhối, nói: "Trong lòng Tú Nghiên đã có Duẫn nhi, nên vô luận thế nào cũng không thể cùng phu quân đồng phòng, cho nên mới trốn khỏi phủ."

Từ Liễu Thanh hỏi: "Thế còn Duẫn nhi?" Kỳ thật không cần hỏi, ai còn có thể thấu hiểu nữ nhi mình hơn người làm mẫu thân đây? Từ bộ dáng Duẫn nhi khắp nơi che chở Tú Nghiên mà xem, chỉ sợ tình cảm càng sâu đậm hơn, có thể nói việc rời nhà trốn đi cũng chính là chủ ý của nàng.

"Duẫn nhi...tâm ý của Duẫn nhi, Tú Nghiên hiểu được, chính là..." Trịnh Tú Nghiên chần chừ một chút mới nói: "Duẫn nhi là Quận chúa, hơn nữa còn nhỏ tuổi, hôm nay tâm nàng hướng về ta, ngay mai lại không biết được, cho nên Tú Nghiên cũng không xa cầu gì với nàng, nếu một ngày kia Duẫn nhi tìm được ý trung nhân, Tú Nghiên cũng chỉ biết chúc phúc cho nàng, tuyệt đối không can thiệp." Tuy rằng trong lòng rất muốn cùng nàng trọn kiếp bên nhau, nhưng nào có dễ dàng như vậy? Hơn nữa Duẫn nhi cùng Lí Vi Tu có "tam chưởng chi ước", ngày Lí Vi Tu công thành danh toại, nói không chừng cũng chính là ngày Duẫn nhi xuất giá.

Từ Liễu Thanh thở dài, nói: "Thật sự là nghiệt duyên a! Ngày đó thành thân, nếu Hạo nhi không cố ý té gãy chân, Duẫn nhi như thế nào lại thay ca ca đón dâu, vậy lại càng sẽ không có việc hôm nay. Hạo nhi hắn không chiếm được trái tim con, cũng là gieo gió gặt gão, nhưng ta mặc kệ con cùng Duẫn nhi là tình cảm gì, đều phải dừng lại ở đây. Con thủy chung là thê tử Hạo nhi, là đại tẩu Duẫn nhi, quan hệ cấm kỵ như vậy nếu truyền đi, mặt mũi Lâm gia còn để đâu được nữa? Đối với con hay Duẫn nhi cũng đều không tốt." Dừng một chút, nắm tay Trịnh Tú Nghiên, ôn nhu nói: "Tú Nghiên, so với Vân La, ta càng vừa ý con làm con dâu hơn, ta sẽ không ép buộc con lập tức cùng Hạo nhi một chỗ, nhưng trái tim con nhất định phải từ trên người Duẫn nhi thu hồi lại. Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, tuy Hạo nhi hắn có chút tùy hứng, nhưng mà tuyệt đối là một người có thể phó thác chuyện chung thân. Ngày sau hắn kế thừa tước vị Lâm Vương, con chính là Lâm Vương phi. Bây giờ đặt ở trước mặt có hai con đường, một cái là đường rộng thênh thang vinh hoa phú quý, cả đời không lo, một cái là đường mòn đầy bụi gai, căn bản không có tương lai. Con là một hài tử thông minh, hẳn là biết nên lựa chọn thế nào."

Quả nhiên là kết cục như vậy, Trịnh Tú Nghiên trong lòng buồn bã, mi mắt khẽ cụp, nhẹ giọng nói: "Tú Nghiên biết nên làm thế nào, chỉ sợ Duẫn nhi nàng...nhất thời không chấp nhận được."

Từ Liễu Thanh đương nhiên biết cá tính nữ nhi, nếu để cho nàng biết, sợ là sẽ làm loạn lên khiến người trong thiên hạ đều biết rõ. Trầm ngâm một lát, nói: "Sáng mai ta sẽ đưa Duẫn nhi đến Kim Lăng, để cho nàng ở đó một vài ngày, chờ đến khi tình cảm phai nhạt một chút thì sẽ để con nói với nàng. Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là con chấp nhận Hạo nhi, Duẫn nhi tự nhiên sẽ chết tâm."

Trịnh Tú Nghiên lắc lắc đầu: "Thỉnh nương cho Tú Nghiên một chút thời gian."

Từ Liễu Thanh thở dài một hơi, vỗ vỗ tay nàng: "Lâm gia chúng ta nợ con nhiều lắm, về sau sẽ khiến Hạo nhi chậm rãi bồi thường cho con đi."

***

Bế Nguyệt đứng đợi phía xa, chờ thật lâu, cuối cùng cũng thấy Trịnh Tú Nghiên đi tời, vội vàng tiến đến nghênh đón, chỉ thấy nàng một bộ thất hồn lạc phách, ngay cả đi đường cũng có chút không xong, liền vội vàng đỡ lấy nàng: "Thiếu nãi nãi, người không sao chứ?"

Trịnh Tú Nghiên lắc đầu: "Không có việc gì." Nghĩ tới ngày mai Lâm Tử Nhan đi Kim Lăng, chỉ sợ mấy ngày tới sẽ không gặp được, liền nhân tiện nói: "Cùng ta đi qua xem Duẫn nhi một chút."

Đi vào sân liền nhìn thấy Lạc Nhạn từ trong phòng Lâm Duẫn Nhi đi ra.

Bế Nguyệt hỏi: "Tiểu thư đã ngủ chưa?"

Lạc Nhạn kinh ngạc nói: "Sao hai người lại đến đây? Tiểu thư vừa ngủ rồi, có muốn ta đánh thức nàng không?"

Trịnh Tú Nghiên nói: "Không cần." Đứng lặng ở bên cửa sổ một hồi lâu rồi mới mang theo Bế Nguyệt trở về phòng.

***

Bế Nguyệt trải giường xong, thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn ngồi không nhúc nhích trước bàn trang điểm, như thể bị hóa đá vậy, trong lòng lo lắng, đi qua hỏi: "Thiếu nãi nãi, người thật sự không sao chứ?"

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu, thế này Bế Nguyệt mới nhìn thấy hai mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt đẫm lệ, sợ hãi vội vàng cầm lấy chiếc khăn tay, lau đi nước mắt giúp nàng, hỏi: "Có phải phu nhân nói gì đó với thiếu nãi nãi không? Là về tiểu thư?"

Không nghe thì thôi, vừa nghe thế lệ rơi càng nhiều. Trịnh Tú Nghiên trực tiếp vòng tay ôm lấy thắt lưng Bế Nguyệt, tựa vào người nàng, thất thanh òa khóc.

Bế Nguyệt mơ hồ đoán được nguyên nhân, thấy nàng thương tâm như thế, cũng chảy nước mắt theo.

Chủ tớ khóc đến nửa đêm, trước khi đi ngủ, Trịnh Tú Nghiên nói: "Ngày mai nhớ canh chừng kỹ, nếu Duẫn nhi tới tìm ra, nói ta đã xuất phủ."

Bế Nguyệt đáp ứng rồi, lúc này mới hầu hạ Trịnh Tú Nghiên đi ngủ, ngẫm lại thấy không đúng, lại chạy đến phòng Lạc Nhạn, đem nàng từ trong mộng đánh thức.

Lạc Nhạn còn buồn ngủ, thấy Bế Nguyệt, nghĩ mình còn nằm mơ, liền đưa tay nhéo nhéo má nàng một cái, nói: "Ngươi cái đồ nha đầu chết tiệt kia, lại tới nữa."

Bế Nguyệt nghe mà lấy làm lạ, đập nhẹ tay nàng, nghi hoặc hỏi: "Cái gì mà lại tới nữa?"

Lạc Nhạn bị tay nàng đánh đau, lập tức tỉnh, chỉ thấy Bế Nguyệt ngồi bên giường mình, không phải nằm mơ, mặt hơi hơi đỏ lên, cả giận nói: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi chạy tới phòng ta làm gì?"

Bế Nguyệt lập tức không còn lời nào để nói, thông cảm cho nàng mới tỉnh dậy, cũng không cùng nàng nói lời vô nghĩa, liền nói thẳng mục đích: "Thiếu nãi nãi cùng tiểu thư tựa hồ gặp phải phiền toái."

"Sao có khả năng được? Buổi tối ta đều ở bên tiểu thư, tâm tình nàng rất tốt, cùng Tử Y cô nương vừa nói vừa cười, ngươi không thấy được bộ dáng lúc nàng nhắc tới thiếu nãi nãi đâu, kia kêu một tiếng thực ngọt ngào." Lạc Nhạn nói xong còn run rẩy, nghĩ tới lời Lâm Duẫn Nhi nói, xương cốt lại thấy ngứa ngáy.

Bế Nguyệt nói: "Nhưng thiếu nãi nãi lại khóc cả một buổi tối."

Lạc Nhạn sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

Bế Nguyệt đáp: "Phu nhân gọi thiếu nãi nãi đi, nói chuyện một buổi, thiếu nãi nãi trở về liền khóc không ra hình dạng gì, ta đoán là có liên quan tới tiểu thư. Lần trước nàng cãi nhau với tiểu thư cũng không khóc dữ đến vậy, còn nói với ta, nếu ngày mai tiểu thư tới tìm nàng thì nói nàng đã xuất phủ."

Lạc Nhạn nâng hai má, nhíu mày nói: "Thế này thì thực kì quái."

Bế Nguyệt cũng mang vẻ mặt ưu tư: "Hai người vừa trở về, hy vọng không xảy ra chuyện gì thì tốt."

Trước kia Bế Nguyệt đi theo Từ Liễu Thanh, chưa bao giờ ở sau lưng người khác mà nói gì, từ sau khi theo Trịnh Tú Nghiên, cùng với việc rắc rối của các nàng, lại bị Lạc Nhạn khiến cho ngày càng bát quái*, còn không tự nhận ra, kì thực cũng là quan tâm hai người mà thôi.

(*bát quái: nhiều chuyện)

***

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Duẫn Nhi còn chưa tỉnh ngủ đã bị Từ Liễu Thanh dựng dậy từ trên giường, bắt nàng thu thập này nọ đi đến thăm ngoại công* ở Kim Lăng.

(*ngoại công:ông ngoại)

Lâm Duẫn Nhi vẫn còn rất buồn ngủ, mơ hồ hỏi: "Con vừa mới trở về, vì sao phải đi đến chỗ ngoại công?"

Từ Liễu Thanh nói: "Ngoại công nhớ con, biết con rời nhà trốn đi, lo lắng cho con nên mới muốn con đến để người nhìn xem, trấn an tâm lão nhân gia."

Lạc Nhạn bưng nước tới, Lâm Duẫn Nhi rửa mặt, rốt cục thanh tỉnh, đầu óc vừa chuyển, nghĩ ra một chủ ý, vui vẻ nói: "Tốt, tẩu tẩu gả lại đây lâu như vậy mà ngoại công còn chưa gặp qua, con liền đi cùng tẩu tẩu."

Từ Liễu Thanh giúp Lạc Nhạn thu thập hành lý cho Lâm Duẫn Nhi, một bên xếp y phục, một bên nói: "Không được, một mình con đi thôi, Tú Nghiên còn có việc khác. Về sau có rảnh sẽ cùng ca ca con đi bái phỏng ngoại công."

Lâm Duẫn Nhi chu miệng, không tình nguyện nói: "Vậy được rồi, một mình ta đi vậy, bất quá đi nhanh về nhanh, hai người không cần xếp nhiều y phục vậy đâu."

Từ Liễu Thanh đem hành lí đã được xếp gọn nhét vào lòng nàng, thuận tay cốc nàng một cái: "Khó có được dịp đi, ở lại cùng ngoại công vài ngày, ngoại công thực sự rất thương con." Lại nói với Lạc Nhạn: "Ngươi đi cùng tiểu thư đi."

Lạc Nhạn vâng lời, trở về phòng đơn giản thu thập một vài kiện y phục.

Lâm Duẫn Nhi đương nhiên muốn nói một tiếng với Trịnh Tú Nghiên, tới cửa gặp được Bế Nguyệt, nàng nói thiếu nãi nãi đã xuất phủ. Trong lòng buồn bực, tẩu tẩu thực sự có chuyện trọng yếu sao? Từ Liễu Thanh lại ở bên cạnh thúc giục, đành phải nói với Bế Nguyệt: "Chờ tẩu tẩu trở về rồi nói cho nàng, ta đi Kim Lăng, hai ngày nữa sẽ trở lại."

Bế Nguyệt đem nguyên lời chuyển cho Trịnh Tú Nghiên,Trịnh Tú Nghiên không nói một câu, chỉ ngẩn người. Bế Nguyệt lo lắng tiểu thư không ở đây, không có người bồi nàng nói chuyện, buồn đến hỏng mất, lại chợt thấy Tử Y từ ngoài đi vào.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: