Chap 12
“Cạch” tiếng mở cửa làm Ji Yeon giật mình, cô quay ra…
“Jung Ga Eun, em đã khỏe rồi à”
“Vâng, ông trời vẫn chưa muốn tôi chết, sao, chị bị “chị dâu” tôi bỏ đói một ngày à” Ga Eun khoanh tay trước ngực nhìn Ji Yeon, một ánh mắt khác xa với một năm về trước…
“Chị không biết em đến đây với mục đích gì, nhưng em đừng có như vậy nữa, chị đã đau đầu vì anh trai em và cả Hwa Young lắm rồi”
“Tất cả là do chị gây ra, chị tự chuốc lấy, nhớ lại một năm về trước, tôi bị Lee Joon oppa đá chỉ vì chị là tôi tức điên lên rồi, chị biết tại sao tôi tự tử mà không chết không, thực ra đó chỉ là một màn kịch để oppa chia tay với chị thôi, tôi cũng tưởng là mình chết rồi, nhưng cái số tôi nó may vậy đấy”
“Hóa ra oppa chia tay với chị không phải là do ghen sao” Ji Yeon mở to mắt nhìn Ga Eun, trái tim cô nhỏ máu, không phải vì oppa, mà là Ga Eun, từ một cô bé hiền dịu, thật không ngờ lại có ngày cô bé đó đến tát thẳng một gáo nước lạnh vào mặt Ji Yeon…cô nói tiếp
“Không phải em đã nói lời chia tay trước sao, cái cớ nào mà em nói chị cướp oppa của em chứ”
“À quên, tôi vừa thấy Jun Hyung oppa đi ra ngoài kia, có vẻ như oppa cũng đã siêu vẹo chị rồi nhỉ,. Cái gì của tôi chị cũng cướp, chị quá lắm rồi đấy”
“Em cũng biết Jun Hyung sao”
“Vì Jun Hyung mà tôi đã chia tay với oppa đấy, nhưng Jun Hyung yêu tôi chưa đến một tuần đã bỏ, tôi muốn quay lại với oppa nhưng oppa lại có chị rồi, ông trời bất công quá mức, chị sẽ phải trả giá cho những gì chị đã gây ra”
“Em muốn làm gì chị”
“Không, tôi chẳng làm gì chị cả, tôi chỉ đang lo lắng cho bạn chị thôi, ví dụ một cái tên nhé: Hyo Sung”
“Hả, em định làm gì cậu ấy” Ji Yeon mở to mắt, Kim Tae Hoon là anh trai của nó, chắc chắn hắn đã hành động rồi, trời ơi, sao mọi chuyện lại rối tung lên thế này chứ
“Tôi không biết ông anh nuôi của tôi sẽ làm cái gì, nhưng cứ chờ xem nhé” Ga Eun nhếch mép cười đểu, khuôn mặt trong sáng trước đây giờ hiện lên hai chữ “hận thù”, giấc mơ của nó chỉ là giành lại những gì đã mất thôi sao, thật quá ích kỉ…
---------------------------------------
Hyo Sung tỉnh dậy giữa một khung cảnh lạ hoắc, đây là nhà kho chứa đầy xi măng và vôi vữa, nó bẩn đến kinh người, hai tay bị trói chặt vào thành ghế, Hyo Sung cảm thấy thật nặng nề.
“Tỉnh rồi hả” tiếng nói của Kim Tae Hoon cất lên, Hyo Sung nhìn hắn, cô cố cựa quậy…
Kim Tae Hoon tiến đến gần cô, hắn đưa tay lên nâng chiếc cằm nhỏ xinh, hắn muốn nhìn cô ở cự li gần,“Khuôn mặt này…” Kim Tae Hoon sững sờ, hắn nhìn cô, từng dòng kí ức về đứa em gái ruột của hắn sống lại, mọi thứ như mới hôm qua…
-----------Flash-back-------------
“Anh à, đến bao giờ chúng ta mới tìm được ba mẹ đây, em đói quá, em muốn về cô nhi viện”
“Sắp thấy rồi, bố mẹ chúng ta giàu có lắm, chắc chắn sẽ đón chúng ta về một nơi rất đẹp, chúng ta sẽ ăn thật nhiều đồ ngon, thôi, em ăn tạm bánh mỳ đi cho đỡ đói nhé”
“Vâng, lúc đó em sẽ mua kẹo bông cho anh ăn suốt ngày nhé”
“Ừhm”
Hai đứa trẻ ngồi đó, con bé ngấu nghiến ăn, Tae Hoon đâu có biết rằng, đây là lần cuối cùng anh còn nói chuyện với nó…
“Em mệt quá, em ngủ trước nha”
“Đừng nằm ngủ vậy em, như vậy sẽ lạnh lắm đó”
Nó không trả lời, toàn thân lạnh ngắt, mái tóc nâu của nó khẽ rơi chạm xuống đất, đó là lúc nó về với thượng đế
…
“Ai cứu em cháu với, nó bị đậu mùa từ mấy ngày nay rồi, cứu em cháu với, em cháu sắp chết rồi” giọng nó lạc đi trong không khí, nước mắt nó rơi xuống mặt Kim Na Mi,…giấc mơ kẹo bông của hai anh em không còn nữa, ba mẹ cũng chẳng thấy đâu, nỗi bất hạnh, tang tóc bao trùm lên cảnh vật, nếu hai đứa nó không rời khỏi cô nhi viện, thì có lẽ em nó vẫn còn sống…
----End-Flash-back----
Nước mắt Tae Hoon rơi xuống khuôn mặt của Hyo Sung, cô rất giồng em hắn, trái tim hắn nhói đau, hắn là một người anh tốt nhất trên thế giới này, dù đối với em ruột hay em nuôi, hắn vẫn tốt như vậy, dù được nhận nuôi trong một gia đình giàu có, hắn vẫn không thấy hạnh phúc, nỗi đau mất em đã hằn sâu trong tâm trí hắn, nhắc nhở hắn phải sống tốt hơn với Jung Ga Eun, cô em không có cùng dòng máu…
“Thả tôi ra” Hyo Sung với đôi mắt xoáy sâu nhìn hắn, hắn không kìm được nước mắt. Tuy rất sợ nhưng Hyo Sung cũng cảm thấy được hắn có một điều gì đó khổ tâm, nhưng cô không tin có kì tích…
“Thả nó ra” Kim Tae Hoon bảo lũ đàn em và họ răm rắp làm theo những gì hắn nói, chưa hết kinh ngạc, Hyo Sung lại nghe thấy một câu nói khác
“Đưa nó về tận nhà nhé, cẩn thận một chút”
------------------------
“Alô, Hyo Sung, cậu có làm sao không” tiếng Ji Yeon từ đầu dây bên kia hết sức lo lắng
“Không sao, thật lạ lùng là hắn lại thả mình ngay lúc đó” Hyo Sung trả lời
“Ui, không sao là may rùi, cậu lần sau cẩn thận nhé”
“Ừhm”
Hyo Sung vẫn không tin được rằng hắn lại thả cô ra nhanh như vậy, nó có điểm gì đặc biệt sao, chẳng có gì cả…
----------------------
“Trời ạ, sao anh lại thả Hyo Sung ra chứ, thật là, em chán anh quá” Ga Eun tức giận nhìn Kim Tae Hoon, anh không nói gì…
“Anh xin lỗi, Hyo Sung rất giống em anh nên anh…”
“Thôi bỏ đi, để thưa thưa thời gian em nghĩ tiếp cách, em không thể để yên cho bà chị ấy được”
Jung Ga Eun quay gót về phòng, anh nhìn cô em gái, mọi thứ cô yêu cầu anh sẽ làm, vì anh là anh trai cô, nhưng động đến người nào giống em ruột anh, anh không thể nào làm được…
-------------------------------
KiKwang bước vào nhà và đi thẳng lên phòng trước sự có mặt của những người trong gia đình. Mặt của ông Lee xám lại, ông hét lên:
“Con không thể chào chúng ta một tiếng được sao?”
KiKwang đứng khựng lại, nhìn vào người đàn bà trông trẻ hơn ông Lee rất nhiều, lạnh lùng nói:
“Có ai đáng để nói câu đó đâu chứ”
Người đàn bà kia cau mày, nhăn mặt
“Con không chào thì thôi, dù sao cũng phải dùng kính ngữ chứ”
“Tôi có cần nói những điều đấy với chị không” KiKwang đá đểu khiến ông Lee tức điên người, ông đứng lên và…
“BỐP” Một cú đánh trời giáng từ bàn tay ông Lee, KiKwang ôm mặt tức giận
“Lên lầu thu dọn đồ đạc, biến khỏi đây ngay lập tức” Ông Lee chỉ thẳng vào mặt KiKwang, máu trong người ông sôi lên sùng sục
“Được thôi, tôi sẽ đi, tôi cũng chán cái nhà này lắm rồi” Nói rồi anh chạy thẳng lên lầu thu dọn đồ đạc, xách mấy cái vali vào cốp xe, anh phóng thẳng xe đi mà không nói lời nào
…
“Alô, Ji Eun à, anh có thể đến nhà em ở được không”
“Trời ạ, anh không thấy bất tiện với bố mẹ em sao, dù sao bố anh cũng là anh ruột của bố em, anh bất mãn với bố anh thì làm sao bố em chứa anh được chứ, anh đến nhà Jun Hyung tạm đi”
“Thôi, anh sẽ ở nhờ nhà Hyo Sung vậy…tút…tút…tút”
…
“Hyo Sung à, tớ ở nhờ nhà cậu nhé”
“Sao vậy, bất mãn với bố à”
“Ừhm ông ý đuổi tớ ra khỏi nhà rồi, cậu cho tớ ở đây nhé” KiKwang gãi đầu cười tươi, trong lúc thảm hại thế này mà anh vẫn cười được với cô, anh thật là khác biệt. Hyo Sung dẫn anh lên phòng ngủ của khách và…
“Cả phòng này bây giờ sẽ là của cậu” cô cười với anh, một nụ cười híp tịt mắt đúng với con người cô, một trái tim thật là ấm áp…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com