Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Bà Yong đã trở về công ty sau khi nhận được một cú điện thoại lúc 10h đêm, chỉ còn hai anh em KiKwang ở đó, bước chân Ji Eun ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Jun Hyung, khuôn mặt cô tỏ rõ sự phờ phạc…

“Ji Yeon… cậu đừng chết, đừng bỏ tôi mà đi… Ji Yeon… Ji Yeon” Khuôn mặt của anh lấm tấm những giọt mồ hôi, mắt anh choàng tỉnh, lại là ác mộng, những cơn ác mộng đã cuốn lấy anh mấy chục phút không thôi, lần nào nhắm mắt vào cũng vậy, hình ảnh Ji Yeon từ từ xa anh trong vô thức, đầu anh đau nhói, một cảm giác tê buốt cứ quấn lấy toàn cơ thể, cô đã hứng chọn mọi thứ cho anh, máu của cô cũng đã hòa với nước mắt, nếu cô không tỉnh lại, anh sẽ đau đớn đến suốt đời…

“Lại gặp ác mộng nữa à” Tiếng nói của Ji Eun lôi anh trở về với thực tại, nhắm mắt và thở dốc, anh quay chiếc đầu của mình sang bên trái, toàn thân vẫn ê ẩm những cơn đau dài…

“Cậu vẫn ở đây sao”

“Ừh, mình ở đây để trông nom các cậu đấy, vui mừng chưa nào” Ji Eun cố tỏ ra vui vẻ gượng cười nhìn anh, cả cặp mắt của cô đã sưng húp giờ lại ngấn lên những giọt lệ dài,...

“Ji Eun này, hôm nay tớ đã tỏ tình với Ji Yeon rồi đấy, có vẻ như cậu ấy rất đỗi hạnh phúc thì phải” Anh mỉm cuời nhìn qua ô cửa sổ, từng đoạn kí ức rụng rời giờ đan xen vào nhau, gắn chặt với nhau như một chiếc dây thừng kéo anh qua ô cửa kính đó, bên ngoài kia, nơi tận cùng của thế giới, phía bên kia chân đồi… hạnh phúc sẽ tồn tại ở nơi đó

--------------------------------

“CỘP, Cộp” KiKwang đã cố bước đi nhẹ nhàng nhưng sàn nhà cứ phản lại anh bằng những tiếng động to và rõ, 12h đêm, trong tiếng nấc nghẹn ngào của cô bạn, anh định lướt ngang quá căn phòng đó, nhưng anh không thể làm như vậy…cánh tay anh mở chốt cửa phòng cô, đôi môi anh nhìn Hyo Sung trong đêm tối, cái đêm lạnh lẽo nhất cuộc đời,…

“Cậu chưa ngủ sao, khóc nhiều mắt sẽ sưng húp lên đấy”

Hyo Sung không nói gì, đây là lần đầu tiên cô không trả lời câu hỏi của anh, một cảm giác lạnh gáy khi cô nghĩ tới những người bạn của mình, anh cô,… làm sao có thể đối mặt với hiện tại được chứ…

“Đừng khóc nữa, dù sao cậu cũng đâu có lỗi, tất cả lỗi lầm thuộc về anh ta cơ mà” KiKwang đi dần đến chỗ Hyo Sung, ngồi xuống, và nói, ánh mắt cô nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ lại chảy dài trên má, long lanh, long lanh trong đêm tối như những vì sao lung linh huyền ảo, đêm nay không có sao, ánh mắt của cô sẽ là những ánh sao tuyệt vời thắp sáng bầu trời đêm, những bông tuyết sẽ làm nhiệm vụ đó…

“Ui, lạnh quá, cậu phải đi ngủ đi chứ” KiKwang vươn vai lên và ngáp một cái rõ dài, cánh tay thì với lấy cái chăn bông rồi trùm kín người Hyo Sung, cả người cô ấm áp lạ thường, mắt mở to nhìn anh, cô khẽ mỉm cười…

“Vậy là cậu cười rồi nhé, tớ thích cậu như thế này hơn, thôi, tớ về phòng đây, ngủ ngon nhé, đồ ngốc ạ” Anh cười tít mắt, một nụ cười đầy mê hoặc, đối với Hyo Sung, nụ cười đó là tất cả, nhưng nếu trong đêm tối, với thứ ánh sáng le lắt này, liệu có chăng nụ cười đó còn nhìn thấy được?!?!...

---------------------------------------

Vòm trời vẫn cao và xanh như thế, ngoài khung cửa nhỏ kia, vạn vật đang phát triển chậm lại, mới đầu đông mà những bông tuyết đã rơi dày càng trở nên trắng xóa, những chiếc cây đang run lên vì lạnh, con đường ngát cánh hoa bay giờ phảng phất một nỗi buồn vô hạn, mọi thứ của thế giới đều không thuộc về anh…

“Lee Joon oppa, oppa đang làm gì vậy” tiếng gọi với của Ga Eun đưa anh về thực tại, anh nhìn cô, mọi thứ cứ diễn ra như vậy…

“Sao oppa không nói gì, oppa quên em rồi sao” Vẫn tiếng nói quen thuộc đó, nhưng anh không cảm thấy vui khi gặp cô tẹo nào, cánh tay anh đưa lên cao và…

“Chát…”

… Ga Eun sững lại, tay cô đưa lên chiếc má đang ửng hồng và đau nhói, ánh mắt cô mở to, cô nhìn thẳng vào hiện thực phía trước,…

“Oppa làm gì vậy hả”

“Tôi khinh bỉ cô, đồ đáng ghét, bao năm nay cô sống dưới cái lốt dễ thương đấy, cô không thấy ghê tởm chính bản thân mình à” Một giọng nói chua chát vang lên, tiếng chuông nhà thờ réo lên inh ỏi, từng tiếng chuông ngân dài và cứ thế, cứ thế cho đến khi nó thật sự chấm dứt, tiếng Ga Eun mới bắt đầu vào nhịp

“Xin lỗi chứ, tôi làm sai gì àh”

“Không làm gì sai trái sao, thế chuyện tối qua cũng là chơi thôi hả” Lee Joon không giữ nổi bình tĩnh, chiếc xe cứu thương thoáng qua trong tâm trí anh, từng đoạn kí ức chắp vá về buổi tối hôm qua dần hiện ra trước mắt, trong vô thức, anh đã hiểu ra mọi chuyện,…

“Nói thẳng nhé, oppa, cảm ơn anh đã cứu sống tôi trong vụ tôi cắt tay tự tử nhé, không ngờ mọi thứ dễ lừa người đến vậy, cái thứ máu trên tay tôi lúc đó anh biết là của ai không, là của anh trai tôi đấy” Ga Eun nhoẻn miệng cười, sự độc ác của cô đã lấn sang tất cả… Cái thứ máu loãng sệt đó, cái thứ máu đã đưa cô ta đến bệnh viện, đã giúp cô ta hả hê với những gì mình có, thực chất là của Kim Tae Hoon sao…

----------------flash-back-----------------

“Anh àh, anh có thể giúp em một việc được không”

“Có việc nào anh không giúp em chứ, nói đi, cô nhóc nhõng nhẽo”

“Anh giúp em việc này này…”

...

“A” một dòng máu tươi từ bàn tay của Kim Tae Hoon chảy xuống bồn tắm, nó được pha lẫn với nước và cánh tay của Jung Ga Eun, với cánh tay đau đớn đó, hắn run run cầm chiếc điện thoại của Ga Eun lên và nhắn một dòng chữ khá ngắn đúng với sức lực của hắn…

“Lee Joon oppa, vĩnh biệt”

Anh đã hứa trước linh hồn của em,..​

…mãi sống tốt với cô em gái mới​

Anh sẽ giúp cô ta​

Từng điều kiện, từng việc làm sai trái​

Nhưng đôi lúc anh không hiểu…​

Tại sao anh lại khổ thế này…​

-----------End-Flash-back------------

“Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao lúc đó hắn cứ khăng khăng đòi đưa cô đến bệnh viện, tất cả chỉ là màn kịch do cô sắp đặt ra để che mắt tôi sao, tay cô đâu có bị thương, cô có còn nhân tính nữa không hả, hắn ta là anh trai cô đấy, vì thứ tình yêu rẻ tiền của cô đối với tôi sao, đồ ác độc” Lee Joon nhìn cô, những bông tuyết khiến anh rợn tóc gáy, đôi mắt anh bắt đầu long lanh, sự ích kỉ khiến trái tim anh ngột thở…

“Anh ta đâu phải là anh ruột của tôi, tôi chỉ coi anh ta là một đứa bị bỏ rơi, không hơn không kém” Ga Eun cười lớn, một nụ cười xé nát ruột gan, xé tan tất cả… đôi chân đáng ghê tởm đó bước lên taxi, đi thẳng một mạch đến công ty J.G, nơi đang hỗn loạn với giá cổ phiếu thấp đến kịch sàn…

“Ba gọi con đến đây có chuyện gì ạ” Ga Eun nhanh nhảu bước vào phòng của ba và mẹ, cô ta đâu biết rằng, công ty của bố mẹ cô ta đang đứng trước bờ vực thẳm, và cô… chính cô là người gây ra thảm họa đó…

“Hai đứa tụi mày đã làm cái gì với cậu ấm nhà họ Yong, bọn mày có biết bố mẹ tụi mày đang khốn khổ thế nào không hả” tiếng khóc nức của bà Jung khiến Tae Hoon nghẹn lòng, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh đã bị ông bố nuôi lên tiếng đánh đuổi…

“Biến ngay ra khỏi nhà tao, thằng con hỗn xược, mày khuân được cái gì thì khuân, mang hết tiền tiết kiệm của mày ra ngoài sống cũng được, tao không có một đứa con nuôi chỉ toàn gây ra chuyện như mày, biến ngay đi cho khuất mắt tao”

“Được thôi, con sẽ đi, kể từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa”

Mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo quay,​

cảm giác nặng trĩu của anh đã vơi đi một nửa,​

Anh sẽ trả lại em thế giới,​

Thế giới thật sự của đời anh…​

----------------------------------

Từng bông tuyết nặng trĩu tuôn rơi, từng giọt máu chảy xuống đường truyền thẳng vào tay Yo Seob, đôi môi

anh tái nhợt nhìn Ji Eun, cô đang tựa mặt xuống giường và đi vào giấc ngủ, cả ngày hôm qua, khi mọi vật đã chìm hẳn vào màn đêm cũng là lúc cô thức để trông nom những người bạn của mình. Tình bạn,… một thứ tình cảm thiêng liêng và vô giá, giữa những sợi dây rối không thể nào tháo gỡ, nhiều lúc ai đó muốn làm rối nó thêm, nhưng cánh tay của chúa lại đan nó lại...

Khóe mắt anh bỗng nhiên cay xè, bàn tay anh khẽ chạm lên mái tóc nâu đen của cô, một cảm giác gần gũi đến lạ, cô rất giống với Ji Yeon, từ làn da cho đến mái tóc, kể cả lúc ăn dâu tây cho đến lúc ngủ và điều đó khiến mắt anh thêm cay…

Lee Ji Eun- một thiên thần tái thế…

Mùi hoa oải hương đã sặc nức căn phòng của Ji Yeon nhưng cô không thể cảm nhận nó, chiếc ống thở vẫn gán chặt vào mũi cô và mắt cô cứ nhắm nghiền như vậy,… cứ thế, cứ thế cho đến 3 tuần sau, khi tình trạng của Jun Hyung và Yo Seob hoàn toàn bình phục, mọi thứ trở lại quĩ đạo quay, cô mới bắt đầu mở mắt…

Ánh sáng, thứ ánh sáng của mặt trời làm mắt cô nheo lại, tai cô nghe thấy những niềm vui sướng tràn ngập xung quanh, họ nhìn Ji Yeon, cô nhìn lại họ, một cảm giác xa lạ đến kinh hoàng, trong vô thức tiếng nói của cô như xé tan ruột gan từng người

“Yo Seob, bốn người này là ai vậy???”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com