Chap 17
“Mất trí nhớ tạm thời”
Ji Yeon cứ ngồi nghĩ mông lung về dòng chữ đó, tay cô ôm chặt tờ danh sách lớp, mọi thứ cứ ngỡ trở về con số 0…
“Jun…Jun, cái gì Jun ấy nhở” Ji Yeon vò đầu bứt tai, có một cảm giác rất ức chế đằng sau cái tên này mà cô không tài nào nhớ ra được. Tim cô đập mạnh hơn, mồ hôi chảy xuống từ sống lưng bắt đầu nhễ nhại… đánh vào đầu một cái, ánh mắt Ji Yeon bỗng trở nên thẫn thờ…
“Mình chẳng nhớ gì thật sao?... Thôi kệ, cứ học thuộc lòng tên bọn họ cho Yo Seob vui lòng vậy”, cô thở dài rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Ngoài trời, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi, nhìn nó, người cô bắt đầu thấy ớn lạnh, một dòng kí ức lóe lên trong đầu cô …thoáng qua và mờ nhạt…
“Ji Yeon à, tôi lạnh quá”
“Tôi cũng vậy”
…
“Cậu đừng ngủ nhé, nếu chúng ta ngủ, có thể chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa”
“Tôi sẽ cố, những nếu tôi không mở mắt được nữa thì sao…”
Jun Hyung lại ngắm nhìn tuyết rơi, những suy nghĩ về cái đêm ấy hiện về bên anh, nó đang ngồi cạnh anh nhưng sao anh không với tới, không ôm lấy nó được… Sự đời thật khó đoán, lúc đó anh cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất thế gian, nhưng khi Ji Yeon tỉnh lại anh mới nhận ra rằng… mình chẳng còn là gì trong tâm trí cô ấy cả…
Jun Hyung nằm vật xuống giường và đưa tay ra sau gáy. Đôi mắt anh nhắm nghiền mệt mỏi, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi…
--------------------------------
Trước cổng nhà Hyo Sung, một cặp mắt đen láy đang hướng lên ánh đèn của cửa sổ, trong đầu hắn hiện lên những suy nghĩ mông lung, những suy nghĩ về em gái hắn…
Căn nhà này là nhà của ba mẹ mình sao?!…
Con bé sống ở đây có cô đơn không nhỉ?!…
Đã bao nhiều lần rồi trong đầu hắn hiện lên hai chữ “em gái”, chẳng nhẽ bản thân hắn còn chẳng bằng một góc nào của từ “em gái” đó sao…
Đôi lúc Thượng đế không hiểu sao mình lại sinh ra một tên khờ như hắn; một tên độc ác, đáng sợ và cũng… đáng thương nhất trên đời…
Giữa làn tuyết dày đặc trắng xóa, với chiếc áo khoác đã rách hơn phân nửa, hàm răng của hắn cứ lập cập va vào nhau… tiếng động đó tuy khó nghe nhưng cũng đủ khiến hắn ấm áp thêm một chút…Hắn ngồi dựa vào một cái ghế đá ở công viên, từng hình ảnh về cái ngày xưa ấy hiện về trước mắt. Chẳng biết tự bao giờ hắn cảm thấy trân trọng một mẩu bánh mỳ của ngày xưa giống như cô bé bán diêm trân trọng từng que diêm đã cháy rồi vậy…
Lạnh…Tay hắn khẽ xoa xoa vào nhau, hơi thở của hắn lẫn với từng màn khói bay nghi ngút của những xe bán cá viên chiên bên vệ đường… Nuốt ực nước bọt để nó trôi tuột xuống cổ họng, khóe mắt hắn bắt đầu cay cay…
-------------Flash-Back--------------
“Sau này dù có khổ thế nào thì em vẫn mãi là em gái của anh chứ?”
“Tất nhiên rồi, chúng ta là anh em tốt mà”
---
“Đồ xấu xa, sao anh có thể là anh tôi được chứ, anh đã làm bạn tôi ra sao, anh còn có lương tâm không hả”
…
“ĐỪNG GỌI TÔI BẰNG CÁI TÊN ĐÓ”
…
“Tôi đã nghĩ anh không phải là anh tôi, tôi cứ nuôi cái ý nghĩ đó mãi, anh biết tại sao không hả…hức…tôi ghét
anh bây giờ…, đừng bao giờ nhận tôi là em nữa, tôi không muốn có một người anh ghê tởm như anh”
…
“Tôi căm thù anh, cái ngày tôi thoát khỏi cái chết trong gang tấc,… anh đã đi đâu hả, bỏ tôi đi 13 năm để rồi bây giờ thế này đây,… anh không cảm thấy gì sao… anh yêu em gái đến thế sao, vậy hãy trở về với cô em giả tạo của anh đi… con bé Ga Eun ấy, hai anh em các người thật đáng ghê tởm… nếu bạn tôi họ có mệnh hệ gì… tôi sẽ không để yên cho anh đâu…Kim Tae Hoon…anh hãy giữ lấy cái tên đó đi, đồ đáng ghét”
----------End-Flash-Back---------
Nước mắt hắn lại chảy… thêm một buổi tối nữa hắn nhịn đói, đống tiền hắn mang theo không đủ để thuê nổi một căn ổ chuột…khẽ gác đầu lên chiếc túi sách đựng một chút quần áo, hắn khẽ đi vào giấc ngủ…
…
“Trời lạnh thế này mà cậu vẫn ăn được kem sao, cậu không sợ bị viêm họng hả” Yo Seob khẽ nhăn mặt nhìn Ji Eun, có vẻ như hai người họ đang đi đúng đến hướng có cái con người đó, mắt mở to nhìn chiếc ghế đá gần với bồn hoa. Ji Eun phớt lờ lời Yo Seob…
“Yah, cậu có nghe thấy cái gì không hả, Lee Ji Eun” Yo Seob cứ lững thững đi theo Ji Eun, bước chân cô cứ chậm rãi đi về hướng đó, cô ngồi xuống bên cạnh Tae Hoon, cầm lấy cánh tay hắn…lạnh ngắt…
“Yo Seob này, Tae Hoon là anh ruột của Hyo Sung đấy”
Ánh mắt Yo Seob thoáng buồn, Kim Tae Hoon một thời tung hoành ngang dọc giờ đây bị gói gọn khoảng sống trong một công viên chật chội với mái ngói là bầu trời đêm. Chắc hẳn hắn đã nghĩ lại tất cả, những việc làm độc ác của mình, nhưng chưa ai đoán đúng về con người thật của hắn, hắn rất tốt…Khi có một bàn tay khẽ lay người hắn, phản xạ đầu tiên của hắn là giật mạnh người về phía sau, mắt hắn mở to nhìn Ji Eun và Yo Seob…
“Kim Tae Hoon, chúng tôi sẽ giúp anh tìm nhà trọ nhưng đừng để ai biết việc này nhé, Hyo Sung sẽ không vui chút nào đâu”
“Sao hai người tốt bụng với tôi quá vậy, tôi không đáng để hai người giúp đỡ đâu”
“Không phải là cho không đâu, anh hãy trả tiền công cho chúng tôi bằng sự lương thiện nhé” Ji Eun và Yo Seob nhìn nhau rồi cười, những bông tuyết càng rơi nhiều thì tâm hồn họ càng trở nên ấm áp, trái tim họ sẽ mãi là lò sưởi cho những linh hồn cô quạnh quấn quanh bếp than hồng…
-------------------------------
Buổi sáng, cái thứ ánh sáng chết người kéo tất cả vào vòng quay của cuộc sống. Với Ji Yeon cũng vậy, dù buồn ngủ nhưng chiếc điện thoại của cô vẫn không buông tha cho cô chút nào…
“Ji Yeon xấu xí, Ji Yeon ngủ dậy muộn, tôi ghét Ji Yeon, tôi ghét bạn, Ji Yeon xấu xí…”
“Trời ạ, cái khỉ gì thế này?”
Bản nhạc chuông thật sự khủng khiếp, nó làm Ji Yeon đang say giấc nồng bỗng nhảy dựng lên tức giận. Tất nhiên, người chịu trận không ai khác là Yo Seob, cô cứ nghĩ Yo Seob là người cài bản nhạc chuông đó nhưng cô đâu có nhớ rằng chính KiKwang đã gợi ý cho cô cài cái đó để giúp cô không đi học muộn thêm nữa… Nó thật sự hiệu quả, Ji Yeon nghĩ thế…
Bước vội trên con đường gió tuyết vương đầy, Ji Yeon khẽ thở hổn hển và gấp gáp, có lẽ cô lại đi học muộn đơn giản chỉ vì cô không thể cầm lái ô tô được nữa. Bàn tay trái nhỏ nhắn của cô vẫn bị băng bông kín mít, nó vẫn đau và giờ nó hành cái chân của cô thêm rất nhiều…
Lại nhìn lên bức tường cao vời vợi của trường Byung Mun, Ji Yeon lắc đầu lia lịa rồi đi dần ra phía cổng chính… Bỗng có tiếng gọi của một người con trai khiến cô quay đầu lại, đó là KiKwang với nụ cười chết người…
“Muốn trèo qua đó không?, tôi sẽ giúp”
“Thật hả?, sao cậu biết tôi muốn trèo qua đó?, cậu cũng đi học muộn hả?”Ji Yeon đặt ra những câu hỏi liên tiếp khiến anh lại bất giác bật cười, khuôn mặt của cô, nó giống hệt như cô ngày đầu bước đến… vẫn vậy, cô vẫn là Ji Yeon ngờ nghệch ngày nào…
“Tôi với cậu gặp nhau đầu tiên là ở bức tường này đấy” KiKwang lại cười, anh cầm lấy cánh tay đang ôm khư khư chiếc cặp và cùng cô thức hiện một phi vụ tuyệt vời…
…
Cầm bản danh sách lớp trên tay và tiến vào chỗ ngồi, Ji Yeon ngạc nhiên khi thấy một đống giấy lộn ở trên bàn mình còn chủ nhân của nó thì biến đi đâu mất. Mở một tờ giấy ra, cô lại bất ngờ trước những từ ngữ trong đó…
“Cậu là một con người kì cục, dễ thương và dễ ghét…
Cậu đã dạy cho tôi tính không ích kỉ, là người đầu tiên tôi dám ngỏ lời yêu và là người gây
cho tôi nhiều cảm xúc nhất.
Nhớ đấy nhé, cậu là người đầu tiên thay đổi con người tôi, chạm xuống chân cậu xem,..
Cậu có nhìn thấy không, những vết sẹo đó”
Ji Yeon lấy tay kéo một phần của chiếc tất xuống, từng vệt loang ở đầu gối cô khiến đầu cô đau như búa bổ, nhức đầu quá… đau… từng vệt kí ức lại lóe lên như từng tia sét, nó loang lổ khiến cả bộ não của cô ngừng hoạt động…
“Ji Yeon à, tôi xin lỗi”
“Chỉ xin lỗi thôi sao, cậu không quan tâm đến ai khác ngoài Ji Eun được à, cậu có biết tôi
đau lắm không hả”
“Tôi xin lỗi, lúc đó, tôi không biết”
Mở thêm một tờ giấy nữa, đầu Ji Yeon lại bắt đầu đau, bây giờ lại là cảnh làm bánh, sao thế này, cô điên mất thôi…
“Thế này àh?, thế này đúng không”
“Không, tôi muốn vẽ cái khác lên cái bánh cơ”
“Vẽ kiểu gì, tôi phun sô cô la vào nhé”
“Này, ăn thử đi”
“Ngon lắm”
“Tôi làm mà lại”
“Công tôi đi nướng chứ, mà mặt cậu dính kem kìa”
“Đâu, tôi thấy gì đâu”
“Đùa một tý cũng tin sao, đúng là ngốc nghếch”
“Cậu lại thích chết rồi đấy”
Mồ hôi Ji Yeon toát ra như suối sau khi đọc gần xong những mẩu giấy đó, mẩu giấy cuối cùng được Jun Hyung chăm chút cẩn thận nhất, nó được đặt ở phía dưới ngăn bàn, mở nó ra, Ji Yeon cắn răng thật chặt, tim cô đau nhói, cả cái đầu như muốn nổ tung…
“Dù cậu có mất trí nhớ, dù cậu đã quên tôi nhưng cậu hãy nhớ…tôi mãi mãi…thích cậu…”
Đống giấy đó đủ để đầu Ji Yeon nạp thêm một lượng quá khứ khổng lồ, nhưng đó mới chỉ là những thứ mỏng manh và rời rạc…Cú đánh bằng ghế kìm hãm trí nhớ của cô, nếu cứ thế này, mọi thứ sẽ đi vào quên lãng…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com