CHAP 8 - [H] Nhẹ ^^!
Sau khi thoát ra, Jungkook mạnh mẽ ho khan, bởi vì thoáng cái bị nước cuốn trôi, cậu có điểm không thích ứng được ánh sáng. Vội khép mắt một lát, mở ra liền thấy chính giữa đại sảnh có một hố vuông rất lớn, nước từ nơi đó vẫn không ngừng tuôn ra. Cậu bây giờ đã hiểu, mình từ nơi nào bị nước cuốn đi, thế còn Kim Taehyung đâu? Cậu quay sang bên cạnh không có người, nhìn quanh một hồi mới thấy Taehyung nằm trong góc. Cậu đứng lên, vội vàng đi qua chỗ Taehyung. Quan sát thần sắc Taehyung, cậu quỳ xuống, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo. Một lát sau, Taehyung ho sặc sụa, nước trào ra không ít, anh từ từ tỉnh lại.
"Đây là nơi nào?" Taehyung nghi hoặc nhìn xung quanh hỏi.
"Chắc là đại sảnh tầng 1, vừa rồi chúng ta ở phía dưới tầng hầm, bị nước đẩy lên đây. Myungsoo chẳng phải đã nói, nếu chúng ta có thể sống sót, sẽ để chúng ta rời đi? Khả năng đây chính là chỗ hắn nói, lúc này lại không có một bóng người."
"A, nguyên lai là như vậy, em không sao chứ?" Taehyung ngồi xuống đỡ lấy hai vai Jungkook, xoay xét trái phải.
"Ha ha, anh nên chú trọng chính bản thân mình trước mới phải, tôi không sao." Jungkook thẹn thùng nói lý.
"Vừa rồi, em nghĩ thế nào?" Taehyung chợt nhớ tới, đối diện với Jungkook làm sáng tỏ chuyện dang dở ban nãy.
"Đương nhiên là...tôi cũng thích anh." Jungkook cúi đầu, mặt càng hồng nói.
Taehyung chứng kiến bộ dạng cậu lúc này, có điểm cảm thấy buồn cười. Đột nhiên nhận được câu trả lời như ý, làm anh sững sờ, nghĩ đến mà vui sướng cười không thôi. Thật không ngờ a, Taehyung lấy tay nâng nhẹ cằm dưới Jungkook, làm cậu đối diện với anh.
"Từ giờ trở đi, em chính là tình nhân kiêm cộng sự của anh, có nghi vấn gì không?" Taehyung thập phần hứng thú theo dõi gương mặt đỏ lựng của Jungkook.
"Không." Tiếp đó cậu mặt đỏ lợi hại ôm lấy Taehyung, cái đầu nhỏ chôn ở lồng ngực vững chãi của anh, bất luận Taehyung gọi như thế nào vẫn không ngẩng đầu lên, hơn nữa còn ôm thật chặt, Taehyung cũng chỉ có thể chịu đựng. Hai thân người ẩm ướt tả tơi tại một chỗ ôm nhau, thật sự không hề thoải mái.
Một lát sau, Jungkook ngẩng đầu lên nói: "Trước mau rời khỏi đây a, chân anh vẫn còn rất đau hả?"
"Ha ha, không có gì, đi thôi." Taehyung vừa muốn đứng lên, nhưng vì ngâm trong nước quá lâu, hơn nữa thân thể vốn mất nhiều máu nên đâm ra suy yếu, vừa mới đứng lên đã ngồi sụp xuống.
Jungkook khẩn trương nâng anh dậy: "Anh đừng cậy mạnh, để em đỡ anh." Nói xong cũng đem cánh tay Taehyung khoát lên vai cậu dìu lấy anh, hướng cửa đại sảnh đi đến.
Myungsoo đứng ở tầng 10, qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, hai thân ảnh dắt díu nhau ra ngoài, đoạn quay sang Hắc y nhân bên cạnh nhắc nhở:
"Thật không ngờ..Phác Thụy Quân, anh xem, chúng ta gặp được đối thủ xứng tầm rồi đấy!" Theo hướng tổng cục Myungsoo chỉ, Hắc y nhân được gọi đến mắt thấy hai người bên dưới, có điểm không thể tin được thốt lên:
"Bọn họ thông qua hết thảy?" Hắc y nhân vẻ mặt không dám tin nhìn Myungsoo còn hắn chỉ mỉm cười nhẹ.
"Đúng, tòa nhà này được xây nên để phục vụ cuộc thi tuyển đặc nhiệm quốc tế tinh nhuệ, bình thường trong quá trình xét duyệt chết rất nhiều người, nhưng bọn họ chỉ với hai tiếng đã vượt qua tất cả. Kể cả tôi lần đầu tiên gặp phải, củng mất ba tiếng đồng hồ, tôi nhớ rõ cậu là ba tiếng rưỡi, đúng chứ?!"
"Vâng, chúng ta thật sự sẽ cùng người như vậy làm đối thủ?" Thụy Quân hỏi như thể muốn xác nhận rõ ràng.
"Vậy thì có sao, có gì không tốt, chúng ta đã lâu không giáp mặt đối thủ ngang tầm, không phải sao, Phác cảnh quan?"
Phác Thụy Quân cũng lộ ra tiếu dung, nói:
"Vậy nhất định rất thú vị." Myungsoo cùng Thụy Quân phóng tầm mắt về hai bóng lưng bên dưới đang dần biến mất trong bóng đêm.
Taehyung cùng Jungkook đi ở trên đường phố, bây giờ là rạng sáng 4 giờ, trên phố hiện không có người nào, cả xe cũng không có. Xe của anh chắc hẳn bị bọn Myungsoo phát hiện đem đi điều tra nơi ẩn nấp rồi.
"Để anh gọi cho Jimin, nói hắn tới đón chúng ta." Taehyung thấy Jungkook cũng rất mệt mỏi, vừa rồi xác thực tiêu hao không ít thể lực. Jungkook đỡ Taehyung đi đến bên buồng điện thoại, anh quay số, đầu dây bên kia sau rất nhanh liền nhấc máy.
"Jimin, tôi cùng Jungkook ở tại phố xx đường yy, tới đón bọn tôi, bọn tôi đều bị thương."
"Đã biết, tôi rất nhanh sẽ qua đó."
Gác lại điện thoại. Jungkook vịn Taehyung ngồi xuống một góc đường, kín đáo chờ Jimin.
10 phút sau, Jimin có mặt, chứng kiến bọn họ một thân chật vật, cau mày hỏi: "Như thế nào lại thành ra như vậy?"
Taehyung thấy Jimin từ trên xe bước đến bên bọn họ, mệt nhọc nói: "Trước hộ tống chúng tôi trở lại khách sạn, từ từ tôi sẽ nói cho anh biết, bởi vì xảy ra nhiều chuyện phức tạp, nhất thời không nói rõ."
Jimin cũng không còn hỏi lại, giúp Jungkook đem Taehyung đặt lên ghế sau. Jungkook ngồi đằng sau cùng Taehyung, Jimin tức tốc lái xe trở về khách sạn.
Vừa vào đến căn phòng 01 lầu hai của hai người, đã thấy Jin tìm xong bác sỹ chờ bọn họ, Jimin nói với Jin : "Nhanh, trước hết để bác sỹ chữa trị cho bọn họ."
Jin cũng không nói gì thêm, nhường lại sô pha, để Jungkook cùng Taehyung ngồi lên, bác sỹ rất nhanh bắt đầu trị vết thương ở chân, vết rách ở cổ tay cho Taehyung. Bác sỹ Trương y thuật rất cao minh, một hồi đã cột chắc băng vải, dặn dò vài tiếng rồi quay sang trị liệu cho Jungkook. Jungkook không bị ngoại thương quá nặng, nhưng xương sườn bị gẫy hai cái, còn mặt lại có vết sưng tím bầm, mu bàn tay bị xây xát da, Nghệ Hưng cũng tỷ mẫn cột băng vải cho cậu.
"Đêm mai tôi lại đến khám và đưa thuốc, giờ xin cáo từ." Sau khi nói xong, Jin dứng dậy tiễn bác sỹ Trương đi.
"Tôi xem hai người cũng mệt mỏi rồi, cứ về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, mọi việc lúc này giao cho tôi cùng Jin." Jimin hào hiệp nói.
"Cám ơn anh."
Sau đó Taehyung cùng Jungkook cất bước về phòng ngủ, nhưng là đi vô cùng chậm, Jungkook dứt khoát lại nâng đỡ anh. Jimin an vị trên ghế sô pha chờ Jin trở về cùng y thương lượng, hắn không rõ người nào có thể làm cho Taehyung đả thương thành như vậy. Jungkook thì hắn không biết, dù sao không có tiếp xúc qua, thực không biết trình độ cậu tới đâu, còn Kim Taehyung thì hắn biết rất rõ, anh ta khắp người đều bị thương, người nọ nhất định rất lợi hại.
Một hồi sau Jin trở lại, Jimin liền đem phán đoán của mình nói cho Jin, Jin cũng lâm vào trầm mặc.
Trong phòng ngủ, hai người lau lau thân thể rồi thay áo choàng ngủ sạch sẽ, Jungkook giữ Taehyung ngồi ở bên giường, đi trải lại giường chiếu. Taehyung nhìn Jungkook bận rộn, có điểm không đành lòng, cậu và anh đều đồng dạng bị thương, sao có thể để cậu chịu cực một mình được. Nghĩ vậy anh liền duỗi tay, kéo cậu đến bên người ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn Jungkook.
"Đám khốn kiếp kia, dám đánh mặt em, lần sau để anh gặp được, anh nhất định giết hết cả nhà hắn." Jungkook vươn tay bắt lấy bàn tay Taehyung đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu.
"Em không sao, anh cũng nên nghỉ ngơi nhanh đi, trước phải dưỡng thương thật tốt, mới có thể đi giết bọn chúng." Jungkook nhìn vào mắt Taehyung, bắt gặp vô vàng ôn nhu trong đó, bất giác lại đỏ mặt. Taehyung nhìn khuôn mặt khả ái dễ thẹn, nhịn không được buông giọng trêu chọc.
"Em thật thích đỏ mặt a." Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt thanh tú chậm rãi dời xuống cổ cậu, theo động tác của Taehyung, Jungkook cũng buông tay anh ra, tùy ý để anh di chuyển bên dưới.
Taehyung chăm chú nhìn Jungkook xấu hổ nhắm nghiền hai mắt, yêu thương lại dâng đầy, anh đem áo ngủ Jungkook từ từ cởi ra. Vì vừa rồi thay băng vải, Jungkook chỉ cài hờ đai áo ngủ, nên vừa chạm nhẹ, đã thuận thế trút bỏ hết lớp quần áo. Taehyung bấy giờ nhìn đến tầng băng vải khắp cơ thể cậu, rất đau lòng hôn lên băng vải trên ngực cậu. Jungkook rõ ràng cảm nhận được động tác ý vị của Taehyung, khẽ đưa tay ôm đầu anh lại gần, Taehyung một đường hôn từ ngực cậu lên đến tận cổ, Jungkook cũng giải khai quần áo Taehyung. Mặc dù Jungkook thuận lòng cho anh, nhưng Taehyung không quên ngoài phòng khách còn hai người, anh một mực chỉ ở trên cổ cậu liếm mút thỏa thích, lưu lại từng vệt hôn ngân đỏ hồng. Jungkook dưới sự kích thích mới lạ phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
"Ân a~."
Taehyung nghe thấy, ngẩng đầu hôn lên đôi môi anh đào của Jungkook, càng hôn càng kịch liệt. Đem cậu ngã xuống giường lớn, bàn tay anh lần mò đến quần cậu chẳng mấy chốc đã cỡi ra, Jungkook cũng làm điều tương tự với Taehyung, bọn họ toàn thân chỉ còn lại quần trong. Jungkook muốn để bàn tay tiến vào quần trong của Taehyung, anh bắt được tay cậu, nhìn về phía cậu, mặt cậu lúc này vì sắc tình mà tràn đầy hồng nhuận, Taehyung biết không thể làm tới được, dù sao bọn họ cũng đang bị thương, anh chỉ muốn lưu lại trên người Jungkook ấn ký của riêng anh là đủ rồi.
"Yên lặng ngủ, được không?" Nhận ra Taehyung giữ lấy tay của mình, Jungkook đành phải gật đầu đáp ứng.
"Được rồi." Tuy trong lòng có chút luyến tiếc nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đắp chăn lên, Taehyung ôm lấy Jungkook, Jungkook cũng ôm chặt lấy Taehyung, hai người cứ như vậy chìm sâu vào giấc ngủ.
END CHAP 8
VOTE CHO AU VỚI NHA ^^...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com