Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 7

ngocdung1603
Tặng cho thím vì đã ủng hộ tôi.😙

Taehyung không thể chịu được nóng bỏng của ngọn lửa quái dị dập không tắt kia mà ngất đi. Hắn oán hận nhìn 2 con người ngoài kia như oan hồn không tan rồi gục xuống.

- Game over_ Jimin giơ ngón tay cái ra trỏ xuống khinh bỉ.

Jimin bước vào phòng VIP, lấy ra một lọ nước màu trong suốt xịt vào đống lửa đang cháy hừng hừng chổ sofa và bàn rượu. Ngọn lữa hừng hực dần vơi đi rồi từ từ tắt. Căn phòng tràn đầy khói trắng nhưng xung quanh căn phòng như chưa từng bị cháy. Jungkook bước vào nắm lấy áo Kim Taehyung lôi hắn dậy kéo đi. Park Jimin quái dị hơn mặc Jungkook lôi Taehyung. Y lại cầm một lọ khác màu xanh nhạt xịt xung quanh căn phòng. Jung Hoseok bị trói nhưng quan sát được hết toàn bộ việc làm của hai vị quái vật này mà lạnh cả sống lưng. Một kẻ thì ra tay tàn độc với chủ nhân, một kẻ thì cứ rãi những dung dịch quái dị. Thế mà 2 người đó lại chung một đội đúng là hại nhân loại mà. Khi nghĩ về ngọn lửa kì lạ lúc nảy làm Hoseok không khỏi tò mò. Lửa cháy như nuốt chửng con mồi nhưng lại không thêu đốt được gì hết. Thật quái dị, hắn cũng thầm thán phục cái kẻ tạo ra loại lửa kinh như vậy. Đúng là hai kẻ không thể đụng đến.

Khi Jimin tẩu tán hiện trường, dự tính rút lui mặc đám người còn ngất xỉu trong kia. Nhưng gặp thấy mặt tên Hoseok kia y lại tràn lửa giận. Dám nói y lùn y cao tới 1m73 lận đó. Lùn cái beep. Bước tới Jung Hoseok. Y thẳng chân đá thật mạnh và liên tiếp vào Jung Hoseok.

- Tên công tử chết tiệt! Dám bảo ta đây lùn hả. Lùn nè.

- Ư...ư

Hoseok bị bịt miệng chỉ có thể ư a trong miệng chịu đòn của Jimin.

- Này thì ư.. a cho chừa. Tên nhóc như ngươi lớn hơn ta bao nhiêu tuổi mà gọi nhóc... nhóc này!

Jimin vẫn cứ đánh và chửi

- Nhớ mặt ta nhé! Park Jimin! Từ đây đừng để ta gặp mặt ngươi.

Jimin lấy trong túi áo ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ. Giật miếng bịt miệng của Hoseok ra Jimin cười gian ép hắn uống.

- Này! Cậu cho tôi uống cái gì đó! Tôi không uống!

- Cậu nghĩ không uống là được à. Uống vô cho tôi

Jimin ép miệng Hoseok cho thuốc vào. Hoseok bị ép không tày nào phản kháng được thế là nuốt vào.

- Ưc.. cậu cho tôi uống cái gì vậy?

- Thật ra là thuốc mới chế của tôi! Có lẽ cậu sẽ phải bị nổi ngứa ba ngày. À mà.. không có thuốc giải đâu. Nhưng chỉ cần cậu chịu được 3 ngày nó sẽ từ từ hết thoi. Bye

Jimin để lại một nụ hôn gió và cười khoái trá. Rồi rời đi nhưng vẫn cố đảo lại nhắc nhở.

- Tôi quên mất không nói với cậu. Đêm nay hãy ở đây với các nàng say ngủ kia đi. Vì sẽ chẳng ai đến cứu cậu đâu. Tôi sẽ nói với chủ bar dùm cậu là ngày mai sẽ cho người tới giúp... Còn đêm nay hãy tận hưởng đi. Haha

Jimin bước ra ngoài khóa cửa phòng Vip mặc cho Hoseok khóc không ra nước mắt. Hôm nay có lẽ ra đường không xem ngày hay sao nên mới gặp xui xẻo như này. Tức thật,

-Park Jimin hãy đợi đó

--------------------------
Jungkook để Kim Taehyung còn mê mang chưa tỉnh phía sau xe, bản thân thì bình thản lái xe. Ô tô chạy về phía biệt thự nằm gần chân núi. Jungkook lái xe vào sân biệt thự. Lôi Taehyung từ trong xe vào biệt thự, bên trong hệ thống cảm ứng đèn cửa tự mở như đón chủ nhân vào trong. Thả Taehyung xuống sofa bản thân mình tự đi lấy cốc nước uống mặc hắn nằm đó.

Còn phần Taehyung, sau khi bị đám lửa làm cho mù mờ lí trí bất tỉnh nhân sự. Hắn đi đến bị như vậy cũng do hắn quá cứng đầu. Nhưng với Jeon Jungkook cứng thì cũng sẽ nát như cát. Cậu ra tay vô tình khiến người ta khiếp đảm.

Sáng hôm sau, cái con người tên Kim Taehyung còn an vị trên chiếc sofa còn đang yên giấc. Ào... một thau nước có pha đá đổ đầy lên cái con người ngáy ngủ kia.

-Á... lạnh quá.. cái quái gì vậy?

Kim Taehyung co người ngồi dậy ôm mình run lập cập.

- Thức dậy!

Taehyung nhìn cái con người có khuôn mặt băng sơn làm hắn dần nhớ chuyện tối qua.

- Cậu dám ám sát tôi...a_ hắn đập bàn quát nhưng tay hắn chẳng có chút sức lực gì mấy cái quái gì đây.

- Đó không phải là ám sát, tôi chỉ cưỡng chế cậu thôi.

- Cậu làm cái quái gì tôi vậy. Sao tay chân của tôi không có chút sức nào đây.

- Đây là tác dụng của việc cậu uống rượu quá nhiều và hít quá nhiều khói từ lửa tối qua. Nên cồn trong rượu tác dụng với khói sinh tác dụng phụ.

- Gì mà khói với cồn có tác dụng phụ. Cậu lừa tôi à.

- Tôi quên nói cậu biết loại lửa hôm qua không phải là lửa bình thướng. Nó là loại lửa đặc biệt bạn tôi chế ra.... nên cậu mới không chết cháy mà chỉ bị suy yếu thể lực thoi.

- Cái gì chứ?

- Thật ra tôi có cách nhanh hơn như đập cậu một phát rồi mang về. Nhưng cậu dường như cậu vẫn không chừa nên tôi quyết định dùng đến thứ khác. Cậu sẽ bị suy giảm thể lực khoảng 3 4 ngày sẽ khỏi thôi. Nên không... cần lo lắng....

- ...Hiện tại cậu sẽ ở đây với tôi, khoảng một tuần để rèn luyện học tập.

- Ai cho cậu quyền quyết định, đây là đâu chứ. Sao chỉ có mình cậu vậy?

- Với tư cách là quản gia đặc biệt đã kí hợp đồng với gia đình cậu với thời gian một năm. Công việc của tôi là phụ trách việc sinh hoạt hằng ngày, gia sư khiêm quản lí đời sống hư hỏng của cậu.

- Tôi có quyền dùng vũ lực để cưỡng chế sự bất cần của cậu miễn không làm hỏng cái mạng của cậu.

- Cậu là quản gia đặc biệt gì hay không thì cũng thuộc phận tôi tớ. Thế mà thái độ của cậu đối với tôi như vậy đó hả.

- Xin thưa, cấp phận của tôi không phải đầy tớ của cậu. Ở đây quyền của tôi là có được tương tự như người giám hộ của cậu vì cha cậu đã giao cậu cho tôi rồi. Cho nên, việc làm người hầu của cậu tôi không có phận sự phải làm.

- Gì chứ, lão cha tôi tính từ bỏ tôi luôn chứ gì? Mà cậu hình như vẫn đang đi học. Giám hộ gì chứ.

- Thực tế, cậu vẫn là thiếu gia họ Kim. Tôi chỉ có trách nhiệm quản giáo cậu. À mà hình như tôi đã nói với cậu rồi. Tôi.... 23 tuổi không phải cậu nhóc 18 tuổi.

- Thế cái làm gì cậu lại đi học với tôi.

- Đây cũng là một phần của quá trình quản giáo. Bởi vì cậu quá
" chăm học và nề nếp" Thành tích học tập của cậu như xuất sắc luôn nhất từ dưới đếm lên, nên tôi phải theo cậu đến trường ấy chứ.

- Hư loại quản giáo gì mà biến thái tới nổi theo chân tôi đến trường. Đầu óc cậu có vấn đề à?

Jungkook nhìn hắn liếc xéo:

- Nếu cậu ngoan ngoãn hợp tác thì tôi cần gì phải dùng biện pháp này. Có ngày hôm nay là do cậu chuốt lấy..

Jungkook nói rồi mặc kệ hắn đi vào bếp nấu mặc kệ hắn mặt đen như đáy nồi.

- Này, anh lại muốn làm gì nữa?

- Nấu bữa sáng, chẳng lẽ chết đói à?

Taehyung nhìn cậu bắt đầu xử lí nguyên liệu trong bếp làm thức ăn. Kim thiếu gia chúng ta vô cùng hiếu kì xem cái tên mặt băng làm được gì. Lê tấm thân mệt nhọc của mình vào bếp. Taehyung tựa mình vào chiếc tủ cao trong bếp nhìn con người đang thái rau một cách nhuần nhuyễn.

Hơi nước từ nồi súp tỏa ra xung quanh cậu cùng với nắng nhẹ tạo cho không khí của căn bếp trở nên ấm áp lạ thường. Tâm trạng của Taehyung cũng trở nên thoải mái hơn. Lê thân đến chiếc bàn ăn hắn ngồi xuống nhìn cậu làm.

Jungkook đang gọt cà rốt thấy hắn vào cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ nhẹ nhàng nói:

- Nếu cậu muốn ăn sáng thì hãy biết phụ giúp người khác đi. Ở đây không ai hầu cậu đâu. Muốn ăn thì phải lăn vào bếp.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com