Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Chap 15

Jiyeon ngồi đợi Minhyuk cấp cứu bên trong, nó ngồi đây nhưng tâm hồn còn để quên ở buổi tiệc khi nảy, nó lo đến mức kg thể ngồi yên được nữa..

- Jiyeon - Minhyuk đi ra với cánh tay trái bị băng kín

- Bác sĩ nói sao anh? - nó đứng dậy

- Kg có gì nghiêm trọng, em kg phải lo đâu.

- Lúc nảy xảy ra chuyện gì? có người hành hung cậu à? - Soyeon hỏi, chính cũng là sự tò mò của mấy mợ kia

- Dù kg nhìn được rõ, nhưng hình như có ai đó định tấn công Jiyeon, tôi chỉ bảo vệ em ấy theo bản năng thôi.

- Liệu có liên quan đến chuyện lần trước kg?

- Xem ra kg phải trùng hợp đâu, có người định hại em thật rồi Jiyeon à, kg đùa được đâu.

Ai nấy nhìn nhau lo lắng, còn nó kg bận tâm đến chuyện có bị hãm hại hay kg? mà đang bận lòng đến một người khác mất rồi..

- Em xin lỗi, em phải đi một lúc.

Nó mặc cho ai cũng lo lắng cho mình, quay lưng bỏ đi tìm kiếm người mà nó đang nghĩ đến, Minhyuk nhìn theo, tuy kg nói ra nhưng chẳng phải quá rõ là nó đang lo cho Myungsoo hay sao?

Chạy đến nhà hàng thì kg còn một bóng người, những vết máu còn sót lại vẫn chưa được lau sạch, máu của Minhyuk và còn..nó ngưng mắt lại nơi vệt máu nhỏ giọt dưới sàn, vị trí này? Myungsoo, nó chạy theo những giọt máu đó đến bên ngoài, đến một con hẻm, nơi máu đọng lại nhiều nhất, kg có ai ở đây cả..nước mắt lúc này đã trực trào trên khóe mi nó,một cơn gió nhẹ thổi qua, giọt nước tinh khiết đó rơi xuống, cố kìm lại nhưng kg thể, nó nên đi tìm anh chứ kg phải đứng đây khóc thế này...

- Myungsoo đã về Dorm chưa ạ? - nó gọi cho Sunggyu

- " Vẫn chưa, em chưa tìm được cậu ấy nữa sao? anh tưởng hai người ở bên nhau rồi chứ?"

- Nae, anh ấy có về anh gọi em ngay được kg? cám ơn anh...

Cúp máy, kg về Dorm, hay là bị thương nên đến bệnh viện rồi..

- Oppa! Mình.. - chưa kịp nói hết câu thì đã nhận được điện thoại, số điện thoại này kg phải anh gọi nó khi nảy đây sao? nó bắt máy mà như sắp khóc đến nơi

- Alo! Anh đang ở đâu? - nó khẩn trương

- "Còn em, em đang ở đâu? Chẳng phải anh bảo em ở yên đó hay sao? anh quay lại thì em đi đâu mất rồi vậy hả?" - lại là cái giọng đùa cợt này

- Tôi hỏi anh đang ở đâu cơ mà, còn kg chịu trả lời - nó tức giận

- " Anh về nhà mình rồi, sao vậy? mới đây đã nhớ anh rồi sao?"

- Anh ở yên đó.

Nó cúp máy, chiếc xe đột nhiên quay lại và vút đi với tốc độ chóng mặt, Jiyeon lúc này đan tay chặt vào nhau, cảm giác thấp thỏm này nó thật sự kg thích một chút nào...

Mở cửa nhà, Jiyeon chậm rãi thăm dò bước vào, đó chính là Myungsoo, đang ngồi à kg là nằm trên sofa mới đúng, biểu cảm ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy nó..

- Phạt em thế nào đây? Em đã kg đợi anh - có lẽ là thật rồi

- Vậy còn anh? Anh đã chạy đi đâu? - nó cũng giận kg kém

- Anh đuổi theo người đó, nhưng chạy chậm quá cho nên..vụt mất rồi - nhún vai

- Đuổi theo? Anh nghĩ mình là cảnh sát đấy à, ai lại kg biết tự lượng sức mình như anh vậy chứ?

- Em sao vậy? anh phải được khen chứ sao lại bị mắng hả? - anh cười ngạc nhiên, giờ phút này còn cười cho được

- Anh..chỉ giỏi làm người khác khó chịu thôi - khó chịu ở đâu vậy Nô

- Anh cũng khó chịu lắm, mà lí do khiến anh khó chịu lại chính là em, em nói cứ như mình kg tội tình gì hết vậy sao?

- Tôi làm gì?

- Thân mật với tên Minhyuk đó, em thậm chí còn quên mất anh là chồng mình cơ mà, lúc cúp điện, kg có em bên cạnh em biết anh đã lo lắng thế nào kg? lúc em gặp nguy hiểm có biết anh như phát điên hay kg hả? vậy mà người bên em lại là hắn, anh sắp điên lên vì ghen rồi đấy - vẻ mặt này đúng là sắp điên thiệt

- Chẳng phải anh bỏ tôi một mình ở buổi tiệc hay sao? nếu kg có Minhyuk oppa.....

- Minhyuk oppa, thân thiết quá nhỉ? Thật là... - sắp lên tăng xông

- Dù sao anh ấy cũng cứu tôi, còn có người chỉ giỏi nói miệng thôi - cố ý đá xéo anh

- Em..đừng nghĩ anh yêu em thì muốn nói sao cũng được nha - khom người xuống nhìn nó thật gần

- ....... - chớp mắt, nó quen bị hù vầy rồi nên chả thấy có gì phải sợ hết

- Nói thật đi, kg nhìn thấy anh có phải em rất lo kg? chồng mình bỗng dưng mất tích, em cuống cuồng lên rồi chứ gì? - cười đầy tự tin

- Anh mơ đấy à, tôi mà thèm... - liếc nhìn anh một cái, nó mới phát hiện gì đó đúng kg? dưới cổ anh một vết màu đỏ? Nó quên đi mất nó đang đi tìm chủ nhân của những giọt máu kia cơ mà...

- Sao đây? Mất hồn luôn rồi hả? - vẫn còn phởn cho được..

- Anh..ở đâu? - kg nói được một câu trọn vẹn, khóe mắt lại đỏ gay

- Cái gì? em làm anh sợ đấy - khẽ cười

- Bị thương ở đâu? Bị thương thì phải đi bệnh viện chứ? máu chảy nhiều lắm anh có biết kg hả? - nó nhíu mày

- Kg nghiêm trọng tới mức đi viện đâu, anh chỉ... - đưa tay lên định cho nó xem gì đó

- Đồ ngốc, đã nói anh tự chăm sóc bản thân mình đi mà, máu ở đâu ra vậy? - nó bắt đầu kiểm tra khắp cơ thể anh, vạch cả áo anh lên xem, xoay vòng quanh, Myungsoo nhìn giống như bị cảnh sát kiểm tra người, nhưng môi chỉ nở nụ cười khó hiểu,chắc tại Jiyeon đang đụng chạm anh đấy mà, ôi biến thái quá đi..

- Muốn lợi dụng anh thì cứ nói, kg cần kiếm cớ như vậy đâu? - cười nham hiểm

- Kg có... - nó thất thần

- Anh chỉ bị thương ở tay thôi, em đâu cần lo lắng đến vậy - vẫn cười

- Nhưng..máu..

- Chắc là của kẻ xấu kia, em có cần tìm người đó rồi kiểm tra luôn kg?

Nó nhẹ nhõm một cách kì lạ, chuyện chưa có gì chắc chắn mà nó đã rối cả lên, nó thật sự kg biết mình lo cho Myungsoo đến vậy, cho đến khi chuyện hôm nay xảy ra, đúng là con người này càng ngày càng lấn sâu vào tim nó mà nó kg hay kg biết mất rồi...

- Anh xin lỗi, vì đã kg bên cạnh em, vì làm em lo lắng, chỉ lần này thôi anh đảm bảo kg có lần sau đâu - lại hứa với hẹn

- Có tin được kg? - nó ngờ vực

- Em kg thấy anh bị báo ứng rồi sao? mới bỏ mặc em có chút xíu mà anh thành ra thế này rồi, anh sợ rồi - đưa tay mình lên mè nheo

- Được rồi về thôi - như vừa bỏ xuống được tảng đá hàng trăm kilogram trên lưng

- Sao lại về? phải ngủ ở đây chứ? - giữ nó lại

- Ghi hình xong rồi, sao tôi phải ngủ ở đây ?- nó lại là chính nó thôi

- Cũng khuya rồi, vợ chồng thì ngủ chung có sao đâu, em định bỏ một người bị thương tật ở đây một mình sao?

- Anh kg về Dorm à? còn nữa cái đó gọi là thương tật gì chứ?

- Bàn tay phải anh bây giờ kg hoạt động bình thường được, kg thương tật thì là gì? hơn nữa ở đây có mùi hương của vợ mà, ngủ ở đây sẽ ngon hơn - cười toe toét

- Anh thích thì cứ ngủ một mình đi - chẳng thèm bận tâm

- Anh kg làm gì em đâu mà, còn có mấy tiếng nữa là trời sáng rồi, có mấy tiếng đồng hồ mà em cũng tính toán với chồng mình nữa sao?

- Kg phải vấn đề là tính toán hay kg? mà là sao tôi phải thân mật với anh, giờ đâu phải thời gian ghi hình?

- Sao phải phân biệt rạch ròi như vậy? anh đối xử với em trước và sau máy quay có gì khác nhau đâu, còn em thì lại...

- Nam nữ ngủ chung với nhau, anh nghĩ đó là chuyện bình thường lắm hay sao? - nó nhướn mày

- Vợ chồng mà kg ngủ chung, đó mới là kg bình thường đấy - nhếch môi

- Vậy thì sau khi kết thúc chương trình thì sao? có phải mọi thứ quay lại điểm bắt đầu, kết thúc cuộc hôn nhân kg thật này, tôi kg thể kg bận tâm đến một ngày nào đó tất cả sẽ chấm hết, với anh thì có lẽ kg sao, nhưng với tôi thì khác, tôi phải chừa cho mình một con đường lui chứ...

- Đó là lí do em cố ý phớt lờ tình cảm của anh sao? Bởi vì em lo rằng nếu có tình cảm với anh thì sau này kết thúc em sẽ đau đúng kg? Từ giờ kg cần phải như vậy nữa, em và anh kg bao giờ kết thúc, mình sẽ sống cùng nhau đến già, cho đến khi tắt thở thì thôi...

- Lại nữa rồi, có gì mà anh kg nói được kg vậy?

- Ngay từ đầu anh đã nói với em, WGM chỉ là để chúng ta gặp nhau, còn bên nhau hay kg quyền quyết định nằm trong tay anh....

- Anh tưởng mình là thánh chắc? - sao lại có người nói chuyện kg ngượng miệng vậy nhở

- Gì? anh nói sự thật thôi mà - cười

- Tình cảm anh thế nào tôi kg cần biết, ít ra thì tôi phải giữ một khoảng cách nhất định với anh, kg thể để thật giả lẫn lộn được.

- Anh sẽ đợi, đợi đến ngày em thừa nhận tình cảm của mình, sẳn đây anh muốn khẳng định lần cuối kg gì có thể ngăn anh ngừng yêu em, anh rất nghiêm túc đấy - ánh mắt thì thì chắc là nghiêm túc thật

- Tôi về đây - vôi quay lưng, có lẽ nó đã hiểu quá rõ con tim mình, chỉ vì lí trí chưa dám thừa nhận thôi

- Kg hôn tạm biệt anh sao? - nói với theo nó.

Myungsoo ngồi xuống sofa rồi xem lại vết thương của mình, khác với con người đùa cợt với nó khi nảy, giờ anh đang lo lắng kg biết chuyện lần này do ai gây ra, kg bằng chứng? liệu có phải là Naeun kg?

Trên đường về Dorm, cố gắng kg để mình lụy vào Myungsoo, kiềm nén cảm xúc bản thân, để rồi hôm nay nó mới nhận ra và chắc chắn rằng Myungsoo đã là một phần của cuộc đời nó, thật kg ngờ, nó bị anh đánh bại rồi...

....

- Vụ đêm qua lên báo rồi này, lớn chuyện thật rồi - Dongwoo xem tin tức

- Chắc hẳn đã có kế hoạch từ trước, đèn đâu thể tự nhiên mà tắt như vậy được? - Sungyeol ra vẻ thám tử

- Minhyuk vì Jiyeon mà bị thương, xem ra Myungsoo đau khổ rồi đây - Sunggyu cười hiểm ác

- Myungsoo cũng bị thương mà, nhưng hình như nhẹ hơn, hai anh hùng cứu một mỹ nhân, nitizen còn tổ chức bình chọn nữa này - Dongwoo vẫn dán mắt vào điện thoại

- Bình chọn cái gì chứ? Myungsoo là chồng Jiyeon, tất nhiên phải chọn chồng mình rồi, có vậy cũng bình với chọn - Sungjong cũng hăng hái bình luận

- Người ta đo độ đẹp đôi với lại hợp nhau đấy, Minhyuk hyung cũng khá ổn mà - Woohyun thiểu não phát biểu

- Để Myungsoo nghe được cậu ta sẽ giết cậu đấy, nhỏ nhỏ cái mồm lại đi - Sungyeol đề phòng nguy hiểm

- Cậu ta đi rồi, có nhà đâu mà lo - Sungjong chẳng sợ sệt gì hết

- Cậu ta đi đâu? Kg phải lại đi tìm Jiyeon nữa rồi đó chứ? - Woohyun nhắc đến Jiyeon lại nhớ đến Hyomin, đúng là vô tâm kg quan tâm đến anh gì hết, còn mấy ngày nữa là người ta đi World tour rồi mà..

- Ai mà biết - cả đám nhún vai, Myungsoo cứ tung tích bất định, mà thường kg thấy mặt mũi thì khẳng định ở chổ Jiyeon rồi, khỏi bàn khỏi cãi nữa...

....

- Nhà hàng có Camera mà, chẳng lẽ kg có manh mối nào sao? - Myungsoo ngồi đối diện Sulli

- Em cũng đã xem qua, ngoài khách mời ra thì chẳng thấy ai khả nghi hết, em nghĩ là người chờ sẳn bên ngoài rồi lẻn vào khi mất điện, kg thể ghi hình được - Sulli giải thích cặn kẽ

- Bây giờ báo giới đã làm ầm lên rồi, sau một thời gian chắc cũng sẽ ổn, mới khai trương đã xảy ra chuyện như vậy, em có bị ảnh hưởng gì kg?

- Em kg sao, có khi nhờ vậy mà họ biết đến nhà hàng em nhiều hơn, nghĩ tích cực thì cũng là may mắn đó chứ - cười tươi, Sulli đúng là lạc quan kg ai bằng

- Nếu điều tra được gì, em báo cho anh biết ngay được chứ?

- Được thôi, nhưng anh phải hứa là kg được manh động đâu đấy.

- Anh vốn rất điềm tĩnh mà - cười nhạt

- Có liên quan đến sự an toàn của Jiyeon, em đang sợ anh đánh mất chính mình đấy - cũng cười

- Em yên tâm, anh biết cân nhắc mà, thôi anh về nha, em làm việc đi - anh toan đứng dậy

- À quên, tay anh kg nghiêm trọng chứ? - lúc này mới thấy vết thương ở lòng bàn tay Myungsoo

- Vết thương nhỏ thôi, rảnh anh đến nha.

Myungsoo cười chào rồi rời đi nhanh chóng, hôm nay đến đây kg điều tra được gì, riêng Sulli lại có biểu hiện bất an, hẳn là đang có gì đó khó nói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com