Chương 1:
Seoul những ngày gần đây đang tiến vào giữa mùa thu. Thời tiết không mấy tốt, mưa phùn với gió suốt thôi. Mọi người xung quanh đều nhanh chóng chạy về nhà để tránh cái lạnh. Cảnh vật có chút lộn xộn vì gió và vì dòng người đông đúc.
Ngay lúc này, Bae Joohyun an nhàn ngồi ăn mỳ trong cửa hàng 24/24 húp nước xì xụp liên tục. Giữa lúc thời tiết lạnh lẽo thế này, ăn mỳ là một lựa chọn hết sức lý tưởng. Nhưng ăn kèm với kimchi và một chai nước ép dùng chung để tráng miệng thì quả là tuyệt vời. Cô vui vẻ tận hưởng thời gian vui vẻ này trong vài phút, sau đó lại buồn ủ dột.
Đêm nay cô phải ở đâu đây?
Bae Joohyun - 26 tuổi, tốt nghiệp đại học K ở Daegu, chuyên ngành thiết kế đồ họa. Vì gia đình gây khó dễ cho cô nên Joohyun xách hành lý bỏ lên Seoul không lời từ biệt. Hiện tại, cô đang ở trong tầng lớp vô sản, không nghề nghiệp, không nhà cửa. Lúc đi, cô chỉ còn ít tiền tiết kiệm từ việc đi làm thêm ở một quán cà phê. Vì vậy lựa chọn ăn ở cửa hàng 24/24 đều là có lý do. Cô lại không thể khách sạn vì khách sạn ở Seoul khá đắt đỏ.
Vừa nốc ngụm nước, vừa vò đầu bứt tóc, hình ảnh này của cô cũng gây chút chú ý không ít với những người khách khác trong cửa hàng. Cô đang phân vân giữa việc cắm rễ ở cửa hàng qua sáng mai rồi đi tìm việc hay là đi tìm nhà ngay lập tức. Nghĩ tới nghĩ lui, Bae Joohyun vẫn không quyết định được cái gì ra trò. Cô cứ thở dài rồi lại thẩn thơ nhìn dòng xe qua lại.
Nếu cắm rễ ở cửa hàng người ta qua đêm thì có kỳ lạ quá không nhỉ?
Nghĩ lại vẫn không thể làm chuyện mất mặt như vậy được, Joohyun quyết định xách vali đi ra khỏi cửa hàng. Cô có một niềm tin mãnh liệt rằng sẽ có một căn nhà mà cô có thể thuê với giá rẻ, sạch sẽ thoáng mát chứ không phải những căn xập xệ mà cô từng tham khảo trên mạng.
Nhìn sơ qua những nơi cô đến thì căn nhà nào cũng ổn phết. Nhưng, giá thuê nhà khá cao. Hiện tại trong túi cô không còn quá nhiều tiền. Cô còn chưa tìm được việc làm, không thể đổ hết tiền vào việc thuê nhà ở.
Bae Joohyun đã đi hết con phố này qua con phố khác nhưng vẫn không thể tìm được nơi nào thích hợp. Trời cũng đã chập tối nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề nhà cửa. Cô bắt đầu chán nản và mỏi mệt, dừng lại ngồi ở trạm xe bus.
Hay là quay về nhà?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Joohyun trực tiếp dùng tay véo má mình một cái thật đau. Cô đang suy nghĩ gì thế này? Bây giờ mà trở về thì có phải mất mặt quá không? Đường đường xách vali bỏ đi không với ai cả, đổi luôn cả số di dộng, rồi lại đột ngột quay về vì bế tắc túng thiếu. Bae Joohyun này dù thiếu tiền nhưng chút mặt mũi này vẫn còn dùng được, không thể làm chuyện mất thể diện như vậy được.
Nhưng, phải đi đâu tìm nhà bây giờ?
Chống cằm suy nghĩ một hồi, cô giật nảy mình lên vì bị muỗi cắn. Chết tiệt! Đang là lúc nào rồi mà mấy con muỗi cũng không tha cho cô. Bae Joohyun xoay đầu lại nhìn vết đốt bị muỗi cắn ngay trên vai, miệng chửi rủa bọn muỗi không ngừng. Thật là xui xẻo!
Ơ! Đằng kia viết gì ấy nhỉ?
Nhà cho thuê giá chỉ 150000won 1 tháng?
Bae Joohyun hoài nghi nhìn tờ giấy quảng cáo viết nghệch ngoạc bằng tay chẳng ngay hàng thẳng lối gì cả. Nhưng hình chụp là một căn nhà khá sạch sẽ và gọn gàng rất đúng với ý cô. Tuy vẫn còn hoài nghi về nơi này nhưng Joohyun vẫn đánh liều gỡ giấy quảng cáo trên cột điện xuống. Cô lôi điện thoại ra gọi vào số trên tờ giấy. Nhưng tổng đài lại thông báo không thể liên lạc được.
Đối với một mối hời thế này, Bae Joohyun có chút không tin tưởng được. Nhưng mà địa chỉ căn nhà này ở mặt tiền, không thể nào lừa đảo bắt cóc có thể làm việc mà không sợ bị phát hiện. Vì vậy, cô đánh liều tìm địa chỉ căn nhà này trên bản đồ.
Địa chỉ nhà trên tờ quảng cáo là một con phố khá yên tĩnh. Gần đây có trường học, có chợ lại có cả những hàng quán vô cùng hấp dẫn. Đặc biệt hơn là có cửa hàng 24/24 yêu thích của cô nữa. Vị trí nhà thế này khá phù hợp với yêu cầu của cô vì thế không có lý do nào mà Bae Joohyun không thử đến hỏi han.
Lúc đến được địa chỉ trên tờ quảng cáo, Bae Joohyun mới giật mình nhìn lại hình trên tờ quảng cáo, rồi lại nhìn căn nhà trước mặt. Cô nháy mắt liên tục, nuốt nước bọt không ngừng.
Thật điên rồ! Đây là.. căn nhà đó sao?
Căn nhà này thực sự rất đẹp luôn ấy. Bao phủ bên ngoài là lớp sơn màu trắng tinh sạch sẽ, hoa với cỏ phủ đầy khoảng sân trước hiên. Căn nhà được ngăn cách bởi hàng rào sắt khá lộng lẫy. Ngay cả cửa cổng cũng rất là hoàng tráng. Đây chắc không phải lừa đảo thật đâu nhỉ?
Bae Joohyun lôi xềnh xệch chiếc vali đến trước cửa, thở một hơi thật dài sau đó bấm chuông. Cô mong rằng ngày đầu tiên đến Seoul không bị lên thời sự 24h cùng với tin bắt cóc hay buôn người gì đó. Nghĩ đến điều này, Joohyun vẫn có chút run sợ.
Nhưng mà, cô đã bấm chuông rồi đúng không? Tại sao không có ai ra mở cửa nhỉ? Bae Joohyun có chút xót ruột nhón chân lên nhìn với vào bên trong. Rõ ràng cửa bên ngoài không khóa, đèn trong nhà sáng trưng. Cô lấy hết can đảm nhấn chuông thêm lần nữa.
Sau một hồi đợi không được nữa, Bae Joohyun hắng giọng chuẩn bị cất tiếng gọi thì đột nhiên cửa mở ra. Đằng sau cánh cửa là một cô gái xinh đẹp, tóc ngắn ngang vai không đều giống như tự cắt. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Bae Joohyun. Vừa nãy vì cô chuẩn bị cất tiếng gọi thì cửa mở ra làm cô vẫn giữ nguyên trạng thái miệng mở rộng, mắt trợn tròn nhìn "chủ nhà".
"Chuyện gì?"
Cô gái trước mặt cau mày, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Bae Joohyun. Có vẻ như cô ta đang tắm thì bị Joohyun làm phiền, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt làm ướt một mảng vai. Joohyun nhìn cô gái trước mặt, bối rối gãi tai giải thích.
"Chào cô, tôi.. tôi thấy.. Cô cho thuê nhà đúng không?"
Dù có chút run run vì khí thế của người trước mặt áp bức Joohyun nhưng cô vẫn mạnh dạn hỏi. Căn nhà này nếu thực sự được cho thuê thì quá lợi cho kẻ đang túng thiếu như cô. Mong là chưa có ai đến trước tranh giành món hời này.
Son Seungwan nhìn cô gái trước mặt, quan sát một lượt từ trên xuống rồi lại lướt từ dưới lên. Hành động này gây thêm cho Bae Joohyun một chút bối rối không biết nhìn đi đâu.
Bae Joohyun diện một chiếc hoodie đen xì, mũ trùm lên đầu cùng với quần jean dài. Dù không bị cận nhưng cô vẫn đeo một cái kính mát để tránh bụi vì gió hôm nay rất lớn. Tay phải đang nắm lấy tay cầm của chiếc vali
Mang theo vali? Giọng nói cũng không phải người ở Seoul? Là người địa phương khác đến?
Cô cảm thấy hơi nực cười. Cho thuê nhà sao? Một mình cô ở chưa đủ phiền hay sao mà còn cho người thuê ở chung. Vả lại, tại sao cô gái này lại nghĩ là cô cho thuê nhà? Son Seungwan hơi khó chịu liếc nhìn cô gái trước mặt. Bây giờ lừa đảo cũng có thêm dạng thế này nữa à?
"Tôi không cho thuê. Tạm biệt!"
Son Seungwan chán nản, thờ ơ đáp lại, tay kéo cửa lại. Ngay lúc này, Bae Joohyun vì món hời trước mắt và cũng vì đêm nay không biết ở đâu mà liều mạng nắm lấy thành cửa kéo ngược lại. Đương nhiên cô không tránh khỏi bị kẹp đến đau điếng. Cô xuýt xoa thổi vù vù lên bàn tay ửng đỏ của mình. Hành động này của cô thật là liều lĩnh. Bàn tay của cô là quý báu, cô cần dùng đến để hành nghề nuôi bản thân đấy.
"Cô bị điên à?"
Vừa nãy vì tức giận mà Son Seungwan đóng cửa có hơi mạnh. Có lẽ lực đạo không nhỏ, vết thương của cô gái kia cũng đỏ và phồng rộp lên. Seungwan lại cau mày nhìn chăm chăm cô gái trước mặt.
"Rõ ràng cô ghi trên này cho thuê nhà sao lại bảo là không có? Nhìn đây này."
Bae Joohyun vẩy vẩy bàn tay bị sưng đỏ lên sau đó chìa tờ quảng cáo đến trước mặt Son Seungwan mếu máo giải thích. Cô chủ nhà này cũng thật là không có lương tâm. Đóng cửa mạnh như vậy, tay đau đến muốn chảy nước mắt.
Nhìn tờ quảng cáo xong, Son Seungwan lại ngước nhìn cô gái trước mặt. Ặc! Cô ta muốn tìm nhà đến độ muốn khóc đến nơi rồi. Không phải chứ? Seungwan lại nhìn cái vali màu đỏ mà cô ta mang tới, sau đó bực mình nghiến răng.
"Vào đi."
Mặt Seungwan bây giờ đen như đít nồi nhưng vẫn lịch sự chìa tay mời Joohyun vào nhà. Bae Joohyun như lấy lại được sức sống, mừng rỡ cuối gập người cám ơn Seungwan. Cô xách chiếc vali vào trong nhà theo sau lưng Seungwan, cười tít cả mắt. Son Seungwan đang đi đột nhiên quay người lại, lườm cô.
"Đóng cửa."
Tuy có chút giật mình nhưng Joohyun vẫn vui vẻ quay lại đóng cửa rồi tiếp tục kéo chiếc vali vào nhà.
Bên trong nhà, Son Seungwan cầm điện thoại, bấm một dãy số, mặt mày đen xì không vui vẻ lắm. Có vẻ đầu dây bên kia đã nối máy, giọng nữ nũng nịu trả lời.
Seungwan im lặng một hồi, gằn từng chữ từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống người ở đầu dây điện thoại.
"Kim! Ye! Rim!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com