Chap 26 _ CONFLICT
Mọi cố gắng trong việc đàm phán đều thất bại. Hashirama lẽ ra phải thấy thất vọng hơn mức anh đang thực sự cảm nhận được; tất nhiên, anh khó lòng phủ nhận sức ảnh hưởng riêng tư mà thử thách này tác động lên bản thân. Tất thảy những điều anh có thể nghĩ đến là, Toka xứng đáng có được một kết thúc tốt đẹp hơn. Anh từng nghĩ, có phần thơ ngây, rằng sẽ không bao giờ phải nhìn những người thương yêu, những điều trân quí bị vùi chôn nữa. Ảo mộng thuở thiếu thời về một ngôi làng mà mọi người đều được an toàn; nơi anh có thể bảo vệ họ. Kẻ thù từng là những gia tộc thù địch. Và giờ đã rộng ra thành những ngôi làng thù địch – những quốc gia thù địch, càng tiếp tục cuộc chiến bảo vệ hòa bình, cả thế giới dường như lại càng chống đối anh, và Hashirama không tài nào hiểu được lí do. Sao con người cứ phải chìm đắm vào thực tại rối rắm mà như đui mù trước phương cách giải quyết tất thảy những mâu thuẫn đang tồn tại trước mắt họ? Phải chăng mầm mống chiến tranh đã cắm rễ quá sâu, đến độ anh không tài nào nhổ được chúng ra?
"Đừng quá tự phụ. Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Đấng cứu thế à?" Madara cất lời chế giễu khi anh bày tỏ những quan ngại của mình với gã. Bên ngoài văng vẳng tiếng dế kêu, hòa cùng nhịp nổ lép bép rất khẽ của lửa trại. Hai người đang tại vị trong lều của Hashirama, gần biên giới giữa Hỏa quốc và Phong quốc. Tobirama canh chừng ngay bên ngoài, cùng cơ số quân lính từ các tộc khác – điểm lạc quan duy nhất Hashirama nhìn ra trong tình huống này là mọi người đều đồng lòng bảo vệ làng, bất kể họ tộc của mình. Tất nhiên chuyện không tin tưởng lẫn nhau vẫn gây chút trở ngại, nhưng việc đối đầu với kẻ thù chung đã gạt vấn đề ấy sang một bên.
"Tôi chỉ mong muốn hòa bình thôi." Hashirama chán nản đáp lời, ngồi đối diện Madara với hai tay bắt chéo trước ngực, ngọn nến nhỏ trước mặt họ là thứ duy nhất soi sáng cho căn lều.
"Mọi người đều mong muốn hòa bình. Suna cũng thế, ngoại trừ việc trong mắt họ, chúng ta là nguồn cơn của mọi xung đột. Ý ngươi thế nào?" Madara uể oải đáp, chống hai tay khẽ ngửa người ra sau.
"Tôi biết thế giới này chẳng tránh khỏi chiến tranh mãi được, tôi biết thế. Tôi giản đơn chỉ muốn nó không xảy ra trong thời đại của mình. Tôi muốn mọi thứ vẫn bình yên chừng nào tôi còn sống."
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi chết?"
"Chà chà, sẽ có người khác kế thừa ý chí của tôi thôi. Ít ra tôi hy vọng vậy."
"Lại chuyện này nữa sao?" Madara mỉa mai, bắn cho anh một tia nhìn đầy ngờ vực khiến người kia thở dài.
"Tôi hiểu cậu nhìn nhận thế nào về chuyện này, nhưng thử nghĩ xem – khi tôi chết, mọi người sẽ trả thù ai? Tạo hóa à?"
"Đấy là trong trường hợp ngươi chết vì nguyên nhân tự nhiên thôi."
"Sao cơ? Cậu nghĩ có người đủ mạnh để giết tôi sao?" Madara gằn giọng trước ngữ điệu vô lo của anh.
"Một ngày nào đó, thói ngạo mạn sẽ trở thành điểm yếu chết người, ngươi biết đấy."
"Nồi đồng chê ấm đun cơ đấy[*]" Hashirama ung dung đáp, nhếch mép trước cú lườm Madara vừa tia sang, đồng thời rướn người về phía trước.
"Ý ta là ngươi có thể bị giết bằng hàng tá cách khác nhau. Không nhất thiết phải là một trận đấu tay đôi quang minh chính đại đâu. Có thể là phục kích, hạ độc, phản bội, hoặc bị áp đảo về số lượng chẳng hạn –"
"Cứ cho là cậu đúng, và tôi sẽ chết yểu vì một trong mấy lí do vừa đề cập đến đi. Cậu sẽ trả thù, dù biết việc đó đi ngược với di nguyện của tôi?" Madara giữ im lặng một lúc, nhìn xuống ngọn lửa đang le lói sáng trên tim nến nhỏ đặt bên phải gã.
"Tất nhiên ta sẽ làm vậy." gã càu nhàu, chợt tránh nhìn vào mắt người kia. "Ta chẳng màng đến di nguyện của người đã khuất. Ta chỉ quan tâm đến..." gã nhỏ giọng, bắt chéo hai tay và nhìn chằm chằm xuống nền đất trước mặt. Hashirama đợi một lúc để người đối diện nói nốt câu, nhưng xem chừng gã không định làm thế, anh liền di chuyển đến ngồi ngay bên cạnh vì nhận ra Madara sắp nói điều gì đó khá nhạy cảm.
"Cậu chỉ quan tâm đến... điều gì?" anh tò mò gặng hỏi, cố giữ chất giọng nhẹ nhàng vì không muốn tạo cảm giác miễn cưỡng. Sự tế nhị mà trước đó Madara đã thể hiện bằng cách né tránh việc chạm mắt, giờ tiêu biến hẳn khi gã quay đầu đi hoàn toàn. "Thôi nào, giữa tri kỉ không tồn tại bí mật mà, phải không?"
"Ta... chỉ quan tâm đến khoảng trống ngươi để lại phía sau thôi."
Một khoảng lặng dài kéo theo khi Hashirama mở to mắt trân trối nhìn gã, Madara dán mắt vào ngọn nến, trong lúc chàng trai Senju đang cố phân tích những lời gã vừa thốt ra. Đoạn, anh âu yếm vòng hai tay quanh hông Madara, đặt một nụ hôn dịu dàng lên má gã.
"Lãng mạn khủng khiếp luôn nha ~" Anh trêu. "Cậu có thể thú nhận được bằng đó, vậy mà lại không thể nói yêu tôi sao?"
Madara lườm một cú tóe lửa, đẩy anh ra bằng cách đè một tay lên mặt Hashirama, khiến anh ngã lăn ra đất trong lúc gã đứng dậy.
"Ta về ngủ đây!" gã cáu kỉnh quát, lao ra khỏi lều trong khi Hashirama nằm dài ra đất, chớp mắt bối rối trước chuyện vừa xảy ra. Vài giây sau lúc Madara rời đi, Tobirama bước vào với một tiếng thở dài rất khẽ.
"Anh thích tự quay mình như dế phải không?" cậu nhăn nhó nhận xét khi ngồi xuống đối diện anh mình. "Lần này anh lại nói gì khiến gã giận nữa đây?" Hashirama day day sau gáy kèm theo một ánh nhìn bối rối.
"Chắc anh có phần hơi lãnh đạm trước chuyện này chăng?" anh vuột miệng thở dài, ngồi dậy lần nữa.
"Khéo lo. Gã sẽ trở lại sau một hai ngày dùng cây quạt chiến của mình trút giận lên mấy kẻ đáng thương ngoài chiến trường thôi."
"Chiến trường, huh?" Hashirama thì thầm, ngữ điệu lạnh lùng trong giọng nói khiến Tobirama đảo mắt.
"Anh không thấy tội lỗi vì khởi xướng trận chiến này, phải không?"
"Không hề." Hashirama cau mày đáp, lùa một tay vào tóc mình. "Thật ra anh còn cảm thấy hài lòng là đằng khác, chính điều này khiến anh bận tâm."
"Bọn chúng đã giết Toka. Hoàn toàn dễ hiểu khi mà anh –"
"Chú biết chuyện đó không phải nguyên nhân thực sự mà, Tobirama. Những tộc khác từng hạ sát biết bao bạn bè và thân hữu của anh vì cơ số lí do khác nhau, song anh chưa từng ôm lấy thù hận trước đây. Cho đến lúc này. Anh không tài nào hiểu ra điều chi đã đổi thay." Tobirama lặng đi trong giây lát, suy ngẫm về chuyện này. Cậu không mất nhiều thời gian để đi đến một kết luận.
"Anh nghĩ mọi người sẽ được an toàn một khi anh tạo dựng ngôi làng này. Nên khi chúng giết cô ấy, những hy vọng cũng theo đó mà tan vỡ, phải thế không? Anh không căm hận Suna; anh căm giận sự bất lực của chính mình, nhưng anh đang trút tất cả lên bọn chúng." Hashirama cân nhắc những lời lẽ của cậu trong vài giây ngắn ngủi, tự hỏi những lời này có hoàn toàn đúng không. Lẽ nào anh đã quá mỏi mệt vì phải thứ tha?
"Nghe có vẻ đúng đấy." anh đáp dù lòng vẫn ngờ vực, không còn tâm trạng ngẫm nghĩ thêm nữa. Cậu em trai đứng dậy, xem chừng muốn rời đi, dù vẫn chưa nói xong.
"Em biết dù em có bảo rằng anh không có lỗi với bất kì ai, anh chắc chắn cũng chẳng màng đến và tiếp tục dày vò bản thân. Nên, coi như vì em, ít ra cũng đừng quá tự trách, được chứ?"
Hashirama ngước nhìn cậu và gật đầu gượng gạo. Tobirama thoáng nhìn qua anh vài giây trước lúc rời đi. Rõ ràng là cậu chống chọi với cái chết của Toka tốt hơn Hashirama nhiều – đa phần người khác nhìn vào sẽ thấy vậy. Sự thật là Tobirama chỉ giỏi đè nén cảm xúc hơn thôi.
Hashirama mong rằng chuyện này không ảnh hưởng tiêu cực đến thằng bé trong trận chiến ngày mai. Chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ phải trả giá bằng tính mạng, và anh từng chứng kiến quá nhiều người thân bị giết rồi. Anh sẽ là một tên khốn nếu để em trai mình trở thành người tiếp theo trong danh sách ấy.
--- oOo ---
Quen thuộc đến đáng sợ. Dù anh chưa từng gặp qua những gương mặt này trước đây, tiếng thét của họ như tái hiện trước mắt anh một viễn cảnh quá khứ thật hãi hùng. Anh đã kinh qua bao lần như thế; khói lửa, máu tươi, thi hài, vô số thi hài, chất thành đống, bùng cháy. Mùi hôi thối lan tràn khắp nơi.
"Vẫn còn một tên." Madara liếc về phía Hashirama, dõi theo ánh nhìn của anh. Quả thật vẫn sót lại một người đang đứng lặng giữa hàng tá thi thể của đồng đội vây quanh. Phần lớn quân số của Suna đã dạt ra hai bên và bị tiêu diệt hoàn toàn bởi các đòn phối hợp giữa Hashirama và Madara. Vẫn còn nhiều trận chiến nhỏ rải rác đó đây, nhưng nhìn toàn cục thế trận, Konoha đã áp đảo trên diện rộng.
"Nhìn hắn không thương tích gì. Hắn vừa tham chiến sao?" Madara nhận xét khi quan sát tổng thể đối thủ mới của họ. Một thanh niên trẻ, cao ráo, với mái tóc xoăn sẫm màu và ánh nhìn mãnh liệt nơi đôi mắt hổ phách, tay cầm một thanh kiếm đen – nhuộm trong máu, hẳn rồi. Vài người phe họ đang vây quanh kẻ mới đến, không ngần ngại tấn công cậu ta.
Điều gì đó rất lạ vừa diễn ra. Shinobi đến từ Suna giương thanh kiếm của mình, vung một vòng, và trước lúc các shinobi của Konoha kịp phản ứng, lưỡi kiếm tán ra thành một chuỗi đen với lưỡi liềm kèm theo, giữ cậu ta ngoài tầm với và đốn hạ những kẻ tấn công vô cùng hiệu quả. Từ khoảng cách này, Hashirama khó lòng xác định lưỡi kiếm được làm từ kim khí nào, nhưng anh dám chắc đó là một loại Huyết kế giới hạn. Anh nhìn sang Madara và tức thì nhận ra tia sáng vừa lóe lên trong mắt gã.
"Madara –"
"Đừng có ngáng đường. Ta sẽ chăm sóc tên đó." Hashirama thở dài trong lúc gã bước tới, ra lệnh cho những người khác lui lại, và tiếp cận shinobi từ Suna. Madara không hề trông chờ sẽ tìm được một thử thách thú vị, dù gã ngờ rằng tên shinobi này sẽ cầm cự tối đa được vài phút.
Shinobi đến từ Suna liếc nhìn gã, nhưng tránh nhìn thẳng vào mắt. Ít ra cậu ta cũng có chút đầu óc, song vẫn chỉ là một thằng ngốc, vì dám đối đầu với gã và Hashirama mà vẫn nghĩ rằng sẽ thoát thân an toàn. Hoặc cậu ta không nghĩ sẽ sống sót trở về. Đây có thể là một nhiệm vụ tự sát với hy vọng kéo theo một trong hai người họ xuống mồ. Tuy nhiên, quyết định như thế vẫn quá sức ngu xuẩn.
"Ngươi hẳn phải có một nguyện vọng trước khi chết." Madara nhận xét khi rút lưỡi hái từ sau lưng, cẩn trọng quan sát thứ vũ khí bất thường của người kia.
"Ngươi nói phải. Ta có một nguyện vọng trước khi chết – dành cho ngươi!" shinobi đến từ Suna hét lên.
"Trong số những kẻ ngu ngốc từng dám lớn lối với ta khi bắt đầu trận chiến, ngươi là tên ngu ngốc nhất. Thậm chí còn vượt qua tên đần đó nữa. Ngươi nên thấy hãnh diện." Madara uể oải đáp, trỏ ngón cái qua vai, về phía Hashirama, kẻ chỉ phớt lờ và tiếp tục quan sát.
"Câm mồm đi!" shinobi đến từ Suna gào lên, vung vũ khí, dây xích và mọi thứ mình có về phía gã. Cậu ta rõ ràng đang thất vọng vì không được xem trọng. Madara nheo mắt khi chuẩn bị tránh, khi thứ vũ khí nọ tán ra thành nhiều lưỡi liềm đen dài – gã cuối cùng cũng nhận ra, chúng được làm từ thép. Gã lăn sang bên trái, ba lưỡi thép đầu đánh trượt và cắm xuống nền đất, dù một mảnh khác sượt qua vai và để lại vết cắt nhỏ. Hai mảnh nữa bị lưỡi hái của gã hất văng ra xa – đột ngột đổi hướng và bay thẳng về phía chủ nhân chúng. Cậu ta né kịp trong đường tơ kẽ tóc khi hai mảnh thép cắm phập xuống đất, nhận ra việc phòng thủ là vô ích.
"Hmph. Hóa ra là vậy sao?" Madara đáp có phần khó chịu. "Dùng từ tính của nam châm để điều khiển sắt à. Ngươi dễ lòi đuôi quá."
"Dù ngươi có phát hiện ra tuyệt kĩ của ta thì cũng chẳng sao cả! Sự thật không hề thay đổi rằng ta sẽ đánh bại ngươi!"
"... Ngươi làm ta cáu thật rồi đấy." Gã giương lưỡi hái, quyết định tấn công trực diện khi tiến thẳng về phía cậu ta, nhắm ngay cổ. Shinobi từ Suna điều khiển vũ khí của mình – những bụi sắt, giờ gã đã thấy rõ – thành một dòng chảy vững vàng nhằm ngăn đòn tấn công chết người của Madara. Không may cho cậu ta, Sharingan của Madara thừa sức phát hiện ra bất kì động thái nào của đối thủ chỉ trong khắc giây, và tùy cơ ứng biến. Gã chẳng mất nhiều thời gian để phá vỡ hàng phòng ngực của tên nhóc, giương lưỡi hái và vung một đường nhằm lấy đầu kẻ thù.
Cậu trai nọ hụp xuống trong tích tắc, nhưng một đòn tấn công khác theo sau, rạch một vết sâu hoắm trên vai trái, khiến cậu ta mất đà, ngã ngửa ra sau. Lúc này, Madara tận dụng thời cơ nhìn kĩ mặt cậu ta khi đang áp sát. Khá ngạc nhiên là Shinobi đến từ Suna còn rất trẻ; cùng lắm chỉ vừa bước qua giai đoạn thiếu niên, và hoàn toàn bị sai khiến – mù quáng – bởi những cảm xúc của cậu ta.
"Trẻ con không nên có mặt trên chiến trường." gã nói khẽ trước khi giương cao vũ khí của mình lần nữa và chuẩn bị kết liễu, tên nhóc giơ hai tay lên che chắn đầu. Vào khắc cuối, Madara nhận ra những bụi sắt đang hướng về phía gã bắn ra từ hai ống tay áo của cậu ta. Gã ắt đã trúng đòn nếu không kịp triệu hồi Susanoo che chắn, cản khóa đòn tấn công nọ. Đối thủ tận dụng thời cơ, bật dậy và lui ra giữ khoảng cách giữa họ.
"Đúng là 'cẩn tắc vô áy náy'." Madara liếc nhìn qua vai khi nghe thấy Tobirama vừa tham gia cùng họ. Dường như trận chiến của cậu cũng khá thành công, dù bả vai và chân trái xem chừng đang bị thương, được quấn băng khá cẩn thận.
"Giờ chẳng cần đến lời nhận xét ngớ ngẩn của ngươi đâu, Tobirama." Gã di mắt về chỗ cậu nhóc đang run rẩy và đầm đìa mồ hôi, rõ ràng đã nhận ra bản thân chẳng còn cơ hội nào. "Tên ngươi là gì, nhãi ranh?" Đứa trẻ gằn giọng với gã đầy ngờ vực.
"S-Saboten."
"Ngươi biết ta là ai chứ?"
"Tất nhiên là biết!" cậu nhóc giận dữ quát lên, ôm lấy bả vai đang bị trọng thương. Cánh tay trông như sắp đứt lìa.
"Vậy chắc ngươi cũng biết mình sắp chết." Madara đáp khi bắt đầu tiến về phía cậu, dù gã nhận ra một điều khá lạ: không chút sợ hãi nào lắng đọng trong mắt tên nhóc.
"Madara, khoan đã." Hashirama lên tiếng, khiến người con trai Uchiha dừng bước trong giây lát. "Tha mạng cho cậu ta. Dựa vào Huyết kế giới hạn đặc biệt đó, cậu ta có vẻ rất quan trọng với phe Suna. Giữ mạng cậu ta có lợi hơn là giết đi." Madara toan đáp thì Saboten bắt đầu phá ra cười, thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình.
"Tên nhóc này mất trí rồi sao?" Madara nghe Hikaku thì thầm, và gã cũng đang tự hỏi thế.
"Vô ích thôi! Ta thắng rồi!" Saboten đắc ý tuyên bố, chỉ vào vai Madara. "Tất cả những gì ta cần chỉ là một vết xướt nhỏ! Thói ngạo mạn chính là điểm yếu của ngươi, Uchiha Madara!"
"Bắt đầu nói sảng rồi phải không?" Tobirama tò mò thốt lời, không cảnh giác như anh trai cậu, cũng không giận dữ như Madara.
"Độc dược?! Tên nhãi –"
"Ngăn nó lại!"
Saboten đã định sẵn sẽ tự sát – cậu ta biết đằng nào mình cũng chết, nhưng giờ không thể để bị bắt. Họ chắc chắn sẽ làm mọi cách để lấy công thức giải độc. Độc dược của cậu là loại tự chế, và không ai khác biết cách hóa giải. Cậu luôn trộn bụi sắt của mình với độc dược, nên chỉ một vết xước là đủ tiễn mục tiêu sang thế giới bên kia.
Thế nhưng cậu đã không tính đến việc bị một kẻ dùng nhẫn thuật không-thời tiếp cận trong nháy mắt và đánh ngất ngay trước khi cậu kịp tự sát bằng chính bụi sắt của mình. Tobirama cho rằng đó là một trong những lợi thế của việc bị lu mờ trước sự hiện diện áp đảo của anh trai mình; hầu hết những shinobi thiếu kinh nghiệm thường không tìm hiểu kĩ về khả năng của cậu, để rồi lấy làm hối tiếc ngay sau đó. Cậu nhìn Madara, kẻ đang nổi đóa vì vướng phải một âm mưu quá sức tầm thường, dù lẽ ra gã nên đổ lỗi cho thói tự phụ của mình mới phải. Hikaku đã ở ngay bên cạnh khi Hashirama đến gần và hỏi xem gã ổn không.
Tuy vậy, tình thế này thật hoàn hảo với Tobirama. Sau khi hỏi cung xong, họ sẽ không cần đến Saboten nữa – khiến tên nhóc trở thành vật thử nghiệm phù hợp cho Edo Tensei. Cậu ngờ rằng việc dùng đứa trẻ này làm con tin nhằm chống lại Suna sẽ chẳng hiệu quả, trừ phi bên Suna yếu ớt thảm hại đến mức phải nhượng bộ để đổi lại một tên nhóc quá đỗi nông cạn và ngu ngốc. Dù có Huyết kế giới hạn hay không cũng thế thôi.
Hikaku bước đến chỗ cậu và tên nhóc đang nằm yên bất động trên nền đất, xốc nó lên vai, vì Tobirama không thể làm vậy với một bên vai bị thương.
"Cảm ơn anh." Cậu trai trẻ bất ngờ mở lời, khiến Tobirama nhướn mày ngạc nhiên.
"Vì sao chứ?"
"Tôi biết anh không ưa Madara. Nếu tên nhóc này định tự sát, tôi không nghĩ phe ta sẽ kịp thời tìm ra thuốc giải." Hikaku chân thành đáp, dù chất giọng u ám của cậu khiến Tobirama có chút buồn cười.
"Chỉ là phản ứng tức thời thôi. Đừng suy nghĩ sâu xa quá làm gì; tôi vẫn không ưa hắn ta đâu." Hikaku khẽ mỉm cười và di chuyển về hướng khác, đặt con tin xuống, đồng thời ra lệnh cho một nhóm người tộc mình coi sóc đứa trẻ, canh chừng nó cẩn thận.
Trong khi đó, Madara bắt đầu thấy hơi choáng váng.
"Ta có thể tự đi được!" gã quát lên mất kiên nhẫn khi Hashirama đỡ lấy cánh tay mình, đúng lúc gã có chút loạng choạng khi bước về phía đám thuộc hạ.
"Cậu vừa bị hạ độc đấy." Hashirama đáp lại với ánh nhìn tuyệt vọng.
"Ta sẽ..." không lâu sau, đầu gã bắt đầu đau, cơ thể nóng như thiêu đốt trong lúc mất hẳn khả năng giữ thăng bằng. Hashirama vội đỡ lấy trước khi gã chạm đất, cảm thấy bất lực cùng cực khi chẳng thể làm gì khác ngoài việc ôm lấy nhân tình của mình trong tay và nhìn gã bắt đầu thổ huyết. Tobirama bước đến chỗ hai người, rất nhiều shinobi khác đã bắt đầu tập trung quanh họ khi anh nhìn xuống dáng nét run rẩy và đẫm ướt mồ hôi của Madara.
"Xem ra chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
--- End chap 26 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com