Chap XVII: Forgive And Forget
WHEN EVERY DREAM IS A NIGHTMARE
CHAP XVII: Forgive And Forget
Mình thực sự muốn các bạn nghe bài Amazing Grace (mình có kèm link ở trên) khi đọc chap này.
Chân thành cảm ơn!
.
.
.
-Anh có nghĩ rằng tôi nên từ bỏ?-SungGyu lên tiếng.
-Tôi nghĩ vậy...-SungYeol nhún vai tỏ vẻ không chắc chắn.-Đó là quyết định của anh. Suy cho cùng thì nếu anh từ bỏ "gia đình" thì khoản tiền của tôi cũng sẽ mất theo thôi.
SungGyu không nói gì, chỉ thở dài.
-Giờ tôi mới hiểu cái cảm giác mệt mỏi khi cứ phải đuổi theo một thứ gì đó...
Nói xong, anh với tay lấy chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài.
-Ở lại nhé, SungYeol.
.
.
.
Anh đi lòng vòng trên đường, không có chủ đích. Anh chỉ muốn đầu óc mình được thanh thản một lúc. Anh đang chạy trốn... Khẽ nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, chợt nhận ra mình đang đứng trước một nhà thờ khá cổ kính với lối kiến trúc như ở Vatican. Anh chậm rãi bước vào.
Cứ cho là tìm cho mình một nơi nghỉ chân.
Ngay khi bước vào trong, anh đã thấy một đội thánh ca trong trang phục trắng đang tập luyện. Có vẻ như là cho một dịp gì đó rất quan trọng. Anh nhẹ nhàng tìm cho mình một góc khuất ít ai để ý rồi ngồi xuống.
Một giọng lirico soprano vang lên...
Bài Amazing Grace...
Ngay khi cô gái ấy cất giọng hát của mình, anh đã chìm vào một thế giới khác...
Amazing Grace...
How sweet the sound...
-SungJong à, đừng có chạy lung tung nữa...
-Mọi người cũng vậy mà...
-Nhưng mà...
-Haha... Thể lực anh yếu thì cứ ngồi đó đi nhé...
.
I once was lost...
But now I'm found
Was blind
But now I see...
-SungJong, sao không mở mắt ra?
-Anh chắc là mình còn sống ấy!
-Haha... Sao lại phải nhắm tịt mắt lại vậy...
-Em không muốn nhìn thấy một thế giới mà không có anh...
.
How precious did that grace appear
The hour I first believed...
-Em chỉ cần bước thêm một bước nữa, em sẽ không còn là em trai anh!
-Cảm ơn anh vì đã chăm sóc em. Em nhất định sẽ hạnh phúc.
.
Through many dangers, toils and snares
I have already come
Nốt cao được ngân lên, hoàn hảo...
-Tôi có thể kiếm bao nhiêu trong 1 tuần?
-1000USD.
.
'Tis grace has brought me safe thus far
Anh that grace will lead me home...
-Hãy nghe tôi đi... Không an toàn...
Ngay lúc đó, anh thức tỉnh khỏi dòng hồi tưởng của mình...
-Này, tôi có thể ngồi đây không?-Một ông lão đeo kính, trông có vẻ như là một thầy giáo.
-Ah...-Anh lơ đãng nhìn lên, không thể tin là toàn bộ dãy ghế phía trên đã được lấp kín. Anh cười nhẹ rồi tỏ ý kêu ông ta ngồi xuống.
-Cậu không sao chứ?
-Ah...-Anh cụp mắt.
-Xin lỗi nếu tôi tò mò.
-Không sao. Chỉ là cháu có một số chuyện rất khó... uhm... đưa ra quyết định.
-Có thể kể cho tôi nghe được không?
-Cháu thật sự không hiểu mình đang làm gì? Ban đầu cháu rất muốn làm một chuyện, nhưng rồi sau đấy lại không. Mọi người đều ngăn cháu lại... Cả trái tim của cháu cũng thế... Nhưng lý trí thì không cho phép.-Anh vô tư kể lại câu chuyện của mình với một người xa lạ anh mới quen chưa được 5 phút. Chỉ là anh tìm được sự chân thành từ cái cách ông ta nhìn anh.
-Là gì? Để tôi đoán... Trả thù chăng?-Ông ta nhíu mày.
-Sao...-Anh ngạc nhiên...
-Có rất nhiều bệnh nhân tìm tới tôi để hỏi về điều này...
-Vậy ông là...-Anh nghiêng đầu.
-Bác sĩ tâm lý Hwang YeonMin.-Ông bắt tay cậu.
-Vậy nếu tôi là bệnh nhân, ông sẽ cho tôi lời khuyên chứ.
-Thường thì tôi sẽ lấy 100USD một giờ, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt.... Tôi nghĩ cậu nên từ bỏ... Nếu nợ máu trả bằng máu thì cái vòng luẩn quẩn đó sẽ mải đeo bám cậu mà thôi. Nếu cậu từ bỏ bây giờ, cậu sẽ thấy ấm ức một phần nhưng đó là một cái giá quá rẻ cho cả một phần đời thanh thản sau này. Cậu có nghe tôi không, đó là quyết định của cậu.
Anh bật dậy, cúi chào rồi lao nhanh ra khỏi cửa nhà thờ. Để lại vị bác sĩ đang mỉm cười mãn nguyện.
.
.
.
-Gì đây?-MyungSoo ngước nhìn SungGyu.
-2 đoạn CCTV ghi lại cảnh tai nạn của SungJong, và tôi...-Anh xoáy mắt vào MyungSoo.
Hắn ta chết đứng.
-Anh đưa tôi làm gì?
-Người lái chiếc motor đó... Hoya? Còn nữa... Anh đứng yên nhìn em tôi bị tai nạn năm ấy...
Đáp lại chỉ là tiếng thở dốc của MyungSoo.
-Tôi đã nghĩ tới việc sẽ hủy hoại anh một cách tàn nhẫn thế nào... Nhưng tôi không thể... Cứ cho là tôi nhu nhược... Nhưng tôi nghĩ... Sự trừng phạt thích đáng nhất chính là để anh tự dày vò lương tâm mình từ đây cho tới lúc chết. Với một người như anh, tôi không biết điều đó có thể xảy ra hay không, nhưng thật sự tôi không thể tiếp tục nữa.
Anh đánh mắt sang nơi khác rồi tiếp tục.
-Hợp đồng giữa chúng ta, tôi có quyền đơn phương hủy bỏ. Tạm biệt.
Anh gập người cúi chào...
.
.
.
-Anh gọi tôi có chuyện gì vậy?-Hoya thở dốc khi chạy vào phòng.
RẮC...
MyungSoo nắm đầu Hoya đập xuống bàn một cách lạnh lùng và tàn nhẫn. Anh cúi xuống nhìn người vẫn còn đang mở trừng mắt nhìn anh rồi tự nhủ
"Mày đã để anh ấy biết..."
End chap XVII.
Chap sau là chap cuối rồi... Sẽ có nhiều chuyện xảy ra đây... *lại cười*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com