Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

100.

Chị có một bí mật, em muốn nghe không?

Cứ mỗi ngày ra đường, tôi lại cảm thấy thế gian này lại khoác lên mình một màu sắc khác.

Cũng chẳng biết là do tâm tình tôi thay đổi, hay đúng là do thành phố này đang thay đổi nữa.

Seoul vẫn tấp nập như thế, người qua người lại vội vã trên những con phố, mỗi người lại có những mối lo toan và nỗi niềm riêng.

Mặt trời vẫn chói chang như thế, nhưng những chiếc áo dạ và áo phao trên đường khiến tôi ý thức được rằng mùa đông đã chính thức đến rồi.

Dự báo thời tiết trên điện thoại nói nói rằng sang đầu tháng sẽ đón trận tuyết đầu tiên.

Bài hát trong điện thoại đang phát được nửa chừng, tôi hơi cau mày, xem lại tên bài hát một lần nữa rồi chuyển sang bài tiếp theo.

Bài tiếp theo lại là một bài mà tôi đã từng nghe rồi, vậy nên tôi lại chuyển bài tiếp.

"Em đang nghe danh sách đề cử năm nay à?"

Giọng Yoongi bất thình lình vang bên tai.

Tôi hoảng hồn, chỉ cần nghe thấy giọng anh thì nhịp tim của tôi sẽ đập theo cách không có quy luật nào cả.

"Đúng rồi, nhưng mà anh có cần hù em như thế không hả?"

Tôi quay đầu xuống, cau mày bất mãn, cố gắng duy trì lớp phòng vệ.

Yoongi ngồi yên vị, tay vẫn chống lên hàng ghế trước: "Sao nay lại yếu bóng vía thế?"

"Anh mới yếu ấy. Đừng có làm loạn nữa." Đảo tròn hai mắt xong, tôi quay đầu nhìn thẳng.

Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêng người sang trao đổi với lái xe, tôi nhận thấy ánh mắt quan sát dò xét của Jimin. Chờ chúng tôi nói chuyện xong, cậu mới gọi: "Ahn Hye à."

"Ơi?"

"Nay đội tóc giả hả?"

Tôi đưa tay lên sờ bộ tóc đen nhánh trên đầu: "Ừ, trông giống thật không? Trông tự nhiên không?"

"Lần sau chọn bộ không có mái đi nhé, cậu để mái không hợp lắm."

Tôi thở dài: "Nay vớ vội nên không có để ý. Nhưng mà thôi, vậy đi cho bớt gây chú ý."

"Ủa sao con bé phải đội tóc giả vậy?"

Yoongi thắc mắc.

Kỳ thật, tôi rất muốn chối bỏ cảm xúc của bản thân mình, nhưng khi nghe thấy anh hỏi như vậy, tôi cũng cảm thấy hơi buồn.

Mặc dù vậy, ngoài mặt tôi vẫn mạnh miệng: "Nếu anh muốn em giật spotlight của anh thì em lại tháo tóc giả ra vậy."

"À à," Cuối cùng anh cũng nhớ ra là có chuyện gì: "thôi đừng, bị chú ý tới mệt mỏi lắm, em cứ đội tóc giả tiếp đi."

Cũng chẳng biết là anh thật lòng lo cho tôi hay là anh có ý gì khác nữa.

Tới sân bay, tôi không mở cửa xuống xe. Yoongi và Jimin cũng không có thắc mắc gì, vậy nên chúng tôi cứ ngồi đó chờ trong vài phút.

Nhìn thấy tin nhắn của Sejin báo rằng có thể đi xuống rồi, tôi nhắn lại nhờ anh mở cửa xe cho hai người ngồi dưới, sau đó quay nửa người nhìn Yoongi và Jimin: "Sắp xuống rồi, hai người chuẩn bị đi, chúc chuyến bay an toàn nhé."

"Ủa em nói vậy là sao?" Anh thắc mắc: "Lần này em không đi à?"

Tôi cười, rũ mắt, rồi sau đó lại cảm thấy rằng bản thân đang làm lố: "Có chứ, nhưng mà có một vài việc đột xuất, nên là em sẽ bay chuyến khác. Muộn nhất là ngày mai em sẽ gặp mọi người."

Yoongi thở dài.

Tôi không rõ anh thở dài như vậy là vì điều gì.

"Nào, xốc lại tinh thần đi, cửa xe mở ngay bây giờ đấy."
______________

Vừa mới về công ty, việc đầu tiên tôi phải làm là đi họp.

Kỳ thật tôi cũng không bận gì, việc này là do tôi tự nhận làm chứ cũng không phải việc được phân công, lúc gật đầu với chị Kyung Ha tôi cũng hơi mơ màng, đến lúc bừng tỉnh lại thì cũng chẳng biết tại sao bản thân lại đồng ý nữa.

Công việc trong ngày xong xuôi cũng đã là tám rưỡi tối, tôi nhanh chóng thu dọn rồi rời khỏi công ty.

Giờ hẹn gặp đối phương là chín rưỡi, vậy nên tôi chỉ còn khoảng một tiếng để di chuyển.

Đi vào toà nhà thuộc quyền sở hữu của Komar ở Seoul, có khá nhiều người nhận ra tôi và cúi chào. Tôi cũng gật đầu coi như đáp lại, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp.

Có lẽ chị Haeyeon không công khai chuyện tôi rời khỏi tổ chức.

Tôi quét vân tay xác nhận thân phận, gọi thang máy đi lên tầng bốn.

Lên đến nơi, tôi đã nhìn thấy bác sĩ Hong và một y tá đã đang chờ sẵn.

"Chào Ms. Hye. Sẵn sàng rồi chứ?" Bà cười mỉm, đứng ngay bên cạnh bàn phẫu thuật.

"Sẵn sàng ngay từ lúc gọi cho bà." Tôi nói, đi ra khỏi thang máy, đặt túi xách xuống bộ ghế sofa bên cửa sổ.

"Đây sẽ chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi, đừng lo lắng. Thay mặt đội ngũ Franken và Cyborg, tôi cảm ơn Ms. Hye rất nhiều. Nhờ có cô mà con chip đã có phiên bản chính thức, dự kiến đầu tuần sau sẽ xuất xưởng lô hàng đầu tiên."

"Nhanh vậy sao?" Tôi khá ngạc nhiên: "Tên con chip là gì?"

"Như công dụng của nó, con chip được đặt tên là Limit."

Limit, giới hạn.

Ba năm trước, đội ngũ Franken và Cyborg bắt đầu dự án thiết kế một con chip có thể giới hạn giọng nói của con người: không thể la hét, không thể nói quá to và quá nhiều.

Nếu hét quá to, cổ họng rung lên quá mức, con chip cấy bên cạnh khối thanh quản sẽ tiếp nhận tất cả và nổ tung, kéo theo đó là hỏng toàn bộ khối thanh quản. Tôi không quá rõ  chi tiết hoạt động của con chip, nhưng đó là những nguyên lý của con chip mà tôi được phổ biến trước khi cấy con chip vào cổ.

Tôi là người đầu tiên thử nghiệm con chip, và cũng là người giữ con chip trong người lâu nhất.

"Sau khi tháo con chip ra khỏi cổ, việc đầu tiên cô làm là gì?"

Bác sĩ Hong kiểm tra lại đồ nghề một lần nữa, còn y tá hướng dẫn tôi vào phòng khử khuẩn, làm sạch cơ thể và thay sang một bộ đồ sạch sẽ hơn.

"Tôi ấy à? Đi luyện giọng lại, và tập hát."

Bộ đồ phẫu thuật mỏng tang, nhiệt độ trong phòng cũng khá lạnh, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu. Dù sao thì lát nữa cũng sẽ yêu cầu tiêm thuốc mê, nóng hay lạnh thì có quan trọng gì chứ.

"Vậy là cô đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi sao?" Bác sĩ Hong hỏi, đi đến phía bên kia của căn phòng để rửa tay.

"Cứ xem như là vậy đi."

"Tôi rất mừng khi nghe cô nói vậy. Mặc dù chỉ là lời đồn thổi, nhưng người ta vẫn hay nói rằng Ms. Hye có một giọng hát trời ban."

"Vậy sao?" Tôi ngồi lên bàn phẫu thuật, cong môi cười, đung đưa hai chân: "Không biết người ta đã nghe tôi hát ở đâu, bởi vì từ khi vào tổ chức và cấy chip cho tới giờ, tôi chưa từng hát một lần nào cả."

"Hy vọng là lời đồn sẽ trở thành sự thật. Ms. Hye nằm xuống đi, tôi bắt đầu ngay bây giờ đây." Bà nói, giơ hai tay lên, để y tá đeo găng tay vào cho mình.

Phía thang máy có tiếng động, cả ba người chúng tôi hướng mắt về hướng đó.

Tôi đoán được người sẽ bước ra là ai, vậy nên cũng không buồn quan tâm thêm, căn đúng lúc cửa thang máy mở ra rồi nói: "Chị tới sớm hơn em nghĩ đó."

"Đúng lúc đang kiểm tra những người ra vào tòa nhà trong một tháng vừa rồi." Chị Haeyeon nói, gật đầu với bác sĩ Hong thay cho lời chào: "Hôm nay tới đây làm gì vậy?"

"Tháo chip." Tôi trả lời, nằm xuống bàn phẫu thuật vừa cứng vừa lạnh: "Đến lúc em cần tháo chip ra rồi."

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của chị bây giờ, nhưng tôi đoán chị tôi sẽ rất ngạc nhiên, rồi sau đó chị sẽ hình dung ra lý do vì sao tôi lại quyết định như thế.

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài: "Đúng là không quản nổi em nữa, tùy em vậy."

Rồi chị quay sang nói với bác sĩ Hong: "Tính con bé thế nào bà biết rồi đấy, nhớ làm cẩn thận, và cứ gây mê cho con bé đi."

"Vâng thưa Ms. Hae."

Tôi hít một hơi thật sâu, và rồi thở ra nhẹ nhàng, kịp nhắm hai mắt lại truớc khi bác sĩ Hong bật đèn phẫu thuật lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com