Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

112.

Giữa hai buổi biểu diễn có một khoảng trống tương đối dài, nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ sẽ có thời gian rảnh rỗi.

Nhưng ít nhất thì lịch trình cũng sẽ không dày đặc hơn lúc chưa đi tour, thế là đủ sự an ủi rồi.

Buổi tối.

Mặc dù cảnh quay ở bàn ăn đã xong, nhưng bữa ăn vẫn chưa kế thúc. Xét thấy không còn lịch trình gì nữa và ngày mai họ cũng sẽ rời Chile, thế nên cả ba đại diện nghệ sĩ đều không thúc ép các chàng trai làm gì.

Ngược lại thì, Ahn Hye lại bị các thành viên kéo ngồi xuống ăn tối cùng.

Chủ đề nói chuyện từ lúc quay phim vẫn chưa thể dừng lại.

"Nhưng mà hồi đó anh bị tai nạn ở khu nào vậy? Sau đó anh đi về kiểu gì?" Jimin thắc mắc.

"Thì xe cứu thương đến chứ sao nữa?" Yoongi nhìn đứa em mình bằng nửa con mắt, rồi tựa vào lưng ghế: "Nhưng mà kể cũng lạ, hôm đó xe cứu thương đến cực kỳ nhanh, đã vậy đến lúc thanh toán viện phí anh không phải trả phí xe cứu thương. Cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy."

Là người đứng ngoài quan sát và nghe chuyện nãy giờ, Ahn Hye dường như đã ngờ ngợ chuyện gì đó, thế nhưng cô cần phải xác minh thêm.

Thế rồi cô bất ngờ lên tiếng: "Lúc anh bị tai nạn... Có phải gần chợ Gwangjang không? Con ngõ nhỏ rẽ ra đường cạnh sông?"

"Ừ, sao em biết?" Yoongi ngạc nhiên.

"Em là người gọi xe cứu thương."

Toàn bộ bàn ăn im phăng phắc.

"Anh không phải trả phí cho chuyến xe bởi vì đó là xe chuyên dùng cho công ty của chị họ em, người nhà ban lãnh đạo hoặc nhân viên công ty là người gọi thì phí sẽ thanh toán về công ty chứ không ở phía bệnh viện."

Hai quả bom Ahn Hye vừa quăng vào khiến Jimin kích động đến mức phải đánh cái bốp vào Namjoon đang ngồi bên cạnh.

Còn có duyên phận như thế này nữa ư?

Seokjin vỗ tay: "Ya... Đúng là định mệnh đấy. Yoongi nhớ công lao của con bé nhiều vào nhé, nếu không thì khi đó cánh tay của em đi luôn rồi."

Cô với lấy ly rượu trên bàn, cúi đầu uống.

Thật ra chuyện đó chỉ là một sự tình cờ. Lúc này cô sang Hàn được khoảng hơn một năm, hôm đó cô và chị Haeyeon đi chung một xe. Ngay khi thấy tai nạn xảy ra, phản ứng đầu tiên của cô là lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát và cứu thương, nhưng chưa kịp làm gì thì Kang Haeyeon đã lấy điện thoại trên tay cô, lưu loát bấm một dãy số rồi trả điện thoại về cho cô gọi.

Thế nên cũng có công lao thuộc về chị, nhưng vì người tốn cước điện thoại lại là cô, vả lại có nói cái tên Kang Haeyeon ra thì chắc cũng chỉ có mình Seokjin còn cảm thấy ngờ ngợ, do đó Ahn Hye không thêm chi tiết này vào.

Rồi như nghĩ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn anh: "Nhưng mà, vai của anh vẫn chưa hoàn toàn lành lặn đúng không?"

Nói một câu đơn giản vậy thôi mà tim cô cũng đập thình thịch, đúng là...

Cũng may mà vì cô đã uống rượu rồi nên còn lấy cớ lấp liếm cho hai gò má đang ửng hồng, nếu không thì Jimin lại có cái để chọc cô suốt ngày.

"Là rõ," Yoongi nói với giọng đương nhiên: "lúc đó làm gì có tiền để chữa. Với cả, tình trạng bây giờ chưa đủ nghiêm trọng để phải phẫu thuật."

Rồi anh thở dài: "Nhưng mà nhiều lúc cũng bất tiện, cứ thay đổi thời tiết thì lại đau."

"Cũng tiện mà hyung, khi nào đau vai thì anh nhớ báo tụi em, để tụi em còn biết đường mà cầm ô ra ngoài." Taehyung nói bằng tông giọng trêu chọc gợi đòn.

Mặc dù chưa gợi đòn thật, nhưng cậu chàng vẫn phải chịu sự đe dọa từ Yoongi bằng một cái nắm đấm dí ngay trước mặt.

Bữa cơm cùng với những con người này, chẳng mấy khi thiếu náo nhiệt.

Ahn Hye ăn xong thì về phòng vì còn một cuộc họp trực tuyến đang chờ. Vừa mới họp xong, đang định bụng nằm lên giường cho đỡ oải thì đột nhiên có tiếng chuông cửa.

Bấm tận hai lần thì chắc chắn không thể có quỷ nào trêu ở đây rồi.

"Ai thế ạ?"

"Anh nè." Giọng đã trầm rồi lại còn bị chặn lại bởi cửa gỗ, thế nhưng tất nhiên là cô có thể nhận ra.

Ahn Hye hơi mím môi.

Giờ này rồi anh còn đến phòng cô làm gì?

Đứng trước cửa, cô nhìn ra lỗ mắt mèo. Anh vẫn đang đứng đó, hình như đang cầm điện thoại để chuẩn bị gọi cho cô.

Không nghĩ nhiều nữa, Ahn Hye mở chốt cửa, kéo vào, nhưng chỉ thò đầu ra nhìn anh: "Muộn thế rồi anh còn tìm em làm gì thế? Có chuyện gì sao?"

Cô không phải thấp, thế nhưng với dáng đứng như thế này, cô chắc chắn phải ngước đầu lên nhìn anh.

Yoongi không phải là người dễ rung động, thế nhưng thấy Ahn Hye với đôi mắt sáng trong đang nhìn thẳng vào mình, đáy lòng anh dường như cũng đang có một chút náo động.

Rồi anh chợt nhớ ra mình đến đây để làm gì: "À, à thì, anh nghĩ mãi về chuyện em nói hồi tối... Cảm ơn em."

Cô tròn xoe mắt nhìn anh.

"Thì ngày xưa ấy..." Anh gãi đầu gãi tai: "Thật sự là nếu không phải lúc đó có em gọi thì chẳng biết anh sẽ phải nằm đó đến bao giờ, hay thậm chí là còn có thể ngồi dậy nữa hay không. Với cả, công sức em bỏ ra từ khi em vào làm đến giờ..."

Cô bật cười, tủm tỉm nhìn anh: "Chuyện ngày xưa, thì em nhận, nhưng mà bây giờ em và anh là đồng nghiệp, đó là nghĩa vụ mà em phải làm mà. Anh cảm ơn làm gì?"

Có lẽ bởi vì không quen biểu hiện cảm xúc trực tiếp, thế nên trông anh có vẻ xoắn xuýt.

Nhìn biểu cảm của anh mà cảm xúc trong lòng cô đang cực kỳ hỗn loạn, vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng yêu lại vừa kích động, nhưng lại phải rất kiềm chế để không khiến Yoongi cảm thấy bị bẽ mặt.

Rồi anh lườm cô: "Này, người ta cảm ơn em thì nhận đi, còn từ chối kiểu khiêm tốn như vậy nữa. Mấy người ở văn phòng công ty không ghét em à?"

"Này, họ sợ còn không hết ấy chứ." Ahn Hye phản pháo lại.

Nhưng mà, để chiều lòng ông tướng này, thì làm gì cô cũng chịu.

Có lẽ sau này ngẫm lại, cô sẽ bất ngờ với suy nghĩ bất chợt này của bản thân mình lắm đây.

Ahn Hye đẩy cánh cửa rộng ra để bản thân có thể đứng một cách thoải mái, sau đó gập người một cái, rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Dạ, cảm ơn Min Yoongi-ssi đã có lời khen dành cho em. Sau này chúng ta cùng cố gắng hơn nữa nhé."

Yoongi quay mặt sang chỗ khác, còn chính cô thì chẳng dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Và cả hai cùng bật cười.

Những quy tắc, ràng buộc và gánh nặng đặt trên vai họ từ trước đến giờ dường như biến mất trong khoảnh khắc này.

Cô nhìn lén Yoongi đang cười thoải mái, rồi tự thấy thỏa mãn.

Đúng thế.

Người mà mình thích đang thể hiện những cảm xúc chân thật nhất theo một cách thẳng thắn nhất với mình, và chỉ riêng mình thôi, thỏa mãn là đúng chứ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com