Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2.

Sân trường vào mùa đông luôn vắng người qua lại, cho đến khi tiếng trống trường vang lên, và buổi học thực sự kết thúc.

"Hạ ơi, đi ăn không?" Bước ra cổng trường, Hà Phương hỏi người bạn đang đi sóng vai với mình: "Ngõ bên trái cạnh cổng trường mới có thêm một quán chè hay sao ấy, tao chưa đi bao giờ nhưng con Uyên bảo là ngon lắm. Đi nhé?"

Hà Phương đã ngỡ rằng cô không hề để ý tới lời mình nói - bởi đôi mắt cứ nhìn về một phía cố định, nơi có một người xa lạ đứng bên cạnh chiếc ô tô đắt tiền.

Điều đó kéo theo sự chú ý của cả phụ huynh lẫn học sinh. Và trùng hợp, người đó dường như cũng đang nhìn cô.

Thu Hạ quay đầu với bạn mình, mỉm cười: "Thảo nó ra rồi kìa, đi ăn với nó nhé. Tao về nhà trước đã, tối còn đi học. Bye."

Cả hai vẫy tay chào nhau, Thu Hạ xoay gót chân sang phải và bước đi, để lại Hà Phương đứng nhìn, đôi mắt không khỏi đăm chiêu.

Bước càng xa đám đông tụ tập ở cổng trường, bước chân Thu Hạ càng chậm lại, rồi dừng hẳn.

Ven bên đường đối diện, vẫn là chiếc xe đắt tiền đó. Từ ghế lái, một người vệ sĩ bước ra, mở cửa cho cô với thái độ có phần cung kính.

Không nói không rằng, cô băng qua đường, ngồi vào trong xe mà không nói một lời.

"Bạo dạn đấy." Kyung Joo mở miệng. Vốn dĩ ông đã muốn ôm lấy Thu Hạ, nhưng vẻ vừa xa vừa gần một cách khó hiểu đó khiến ông không thể nào làm vậy.

"Tôi đã đợi ông rất lâu rồi, tôi còn nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ đến nữa cơ." Cô bình tĩnh nói, đôi mắt hướng ra cửa sổ.

"Nếu như bây giờ ông rảnh, tôi đưa ông đến một nơi."

Kyung Joo gật đầu với tài xế, và Thu Hạ toàn quyền chỉ dẫn hành trình.
____________

Nơi họ đến là nghĩa trang ở ngoại thành, tổng thời gian di chuyển mất nửa tiếng.

"Mẹ tôi nằm ở đây. Tôi vốn không muốn đưa ông tới nơi này, nhưng mẹ tôi cần phải biết... Và bà cũng sẽ muốn điều đó." Bước xuống xe, Thu Hạ bước đến và đứng trước hai ngôi mộ còn mới và xanh cỏ, giọng nói đều đều vang lên trong không gian rộng lớn hiu quạnh, càng khiến tâm trạng ông trở nên nặng nề.

Quay đầu lại, Thu Hạ gọi anh lái xe: "Này, mang tiền không?"

Lái xe đã đơ người khi cô gọi như vậy, nhưng cũng rất nhanh chóng móc ví ra cho cô.

"Đứng ở đây và đừng làm gì cả." Thu Hạ nói, sau đó rời đi. Rất nhanh chóng, cô quay trở lại với một bó hương, một bó hoa hồng và một chai nước.

Bước tới gần bia mộ, Thu Hạ vặt đi mấy ngọn cỏ loà xoà phía trước, mỉm cười.

Con chào mẹ.

Sau đó, Thu Hạ dùng nước rửa sạch chén nước, lọ hoa và bàn đá. Cắm hoa vào lọ, cô móc từ trong cặp ra một chiếc bật lửa, thắp ba nén hương rồi cắm lên bát hương, cuối cùng là phủi tay rồi đứng dậy.

"Ông xuống đây đi."

Và Kyung Joo nghe lời con gái của mình.

"Tôi thường xuyên tới nơi này với mẹ, nhưng ông là lần đầu tiên, vì thế nên... hãy làm những gì ông muốn đi. Chỉ là nói mình với mẹ tôi thôi, bố tôi không thích ông xuất hiện ở nơi này đâu." Ông ấy còn không biết ông là ai nữa kìa.

Thu Hạ lùi về sau, để lại khoảng không gian cho Kyung Joo.

Và việc đầu tiên ông làm, đó là quỳ xuống, lạy trước bia mộ của Trần An.

Người lái xe có vẻ sững sờ. Dường như đó là lần đầu tiên anh ta thấy một người cao cao tại thượng này có thể gục xuống, còn cô vẫn lặng thinh.

Cô không biết Kyung Joo nghĩ gì, nhưng đây chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở của cô: Ông ta đã từng có một người yêu ông ta thật lòng, và một cô con gái lưu lạc mười lăm năm.

Trong khi ông ta không hề hay biết gì.

"Trùng hợp thay, hôm nay cũng là ngày ta gặp mẹ con lần đầu tiên." Kyung Joo đứng lên, gập người chín mươi độ trước bia mộ, sau đó đứng thẳng người và nói với cô. Bóng lưng ông cô độc, dường như cô đã nhìn thấy điều này ở ai đó, nó thật quen thuộc...

Kyung Joo bước đến trước mặt cô, hỏi cô bằng tông giọng trầm ấm: "Con gái, ta nên gọi con là..."

"Ahn Hye. Hai từ này đọc rất giống với hai từ bắt đầu của an yên và hy vọng trong tiếng Việt. Hơn nữa..." Thu Hạ ngừng lại, cô ngước đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ông: "Tên của mẹ cũng ở trong đó."

"Vậy Ahn Hye, con có muốn nhận người này là cha của con không?"
______________

Kể từ sau chuyến đi Thái Lan, Thu Hạ luôn có gì đó kỳ lạ.

Là một người anh trai, đồng thời là người giám hộ hợp pháp của Thu Hạ, Nguyên Khánh không thể không để ý đến, mặc dù mớ hỗn độn xung quanh anh khiến anh bận tối mắt tối mũi.

Anh luôn cảm thấy, em gái anh rất giống người đang tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng trước khi đi xa.

Là người giấu cả nhà và cho Thu Hạ đi thử giọng, Nguyên Khánh nghĩ lý do đơn giản là vì em gái mình vượt qua vòng thi thử và trở thành thực tập sinh - và đó là cơ hội để Thu Hạ gặp lại cha đẻ của mình.

Trên thực tế, hai anh em họ là những người duy nhất biết sự thật về thân thế thực sự của Thu Hạ và họ đã lập một thỏa thuận: Sự thật này sẽ chỉ có cơ hội lộ ra nếu như Thu Hạ được debut và trở nên nổi tiếng. Còn không, vĩnh viễn sẽ chỉ có Nguyên Khánh là người thân của cô ở Việt Nam biết điều này.

Sau hôm đó, Thu Hạ trở về và không hé nửa lời về buổi hôm đó, thậm chí còn lờ đi. Người không nói, người không hỏi, nhưng Nguyên Khánh luôn lấn cấn trong lòng.

Vì anh luôn sợ rằng, Thu Hạ sẽ không còn là em gái anh bất cứ lúc nào.

Tối ngày hôm đó, anh về nhà khá muộn - có lẽ là mười giờ hơn hay mười một giờ gì đó. Đèn phòng em gái anh vẫn sáng đèn, thời gian căng thẳng nhất cũng đã vượt qua rồi, có lẽ nó đang ngồi hát hoặc đọc sách, và Nguyên Khánh quyết định về thẳng phòng của mình.

Không lâu sau đó, Thu Hạ chạy sang, với một bì thư trên tay.

Và mắt anh như mờ đi sau khi đọc dòng chữ in hoa ở ngoài phong bì...

HM ENTERTAINMENT.

"Vậy...Em sẽ đi?"

"Tất nhiên, cơ hội ngàn năm có một mà."

"Khi nào bay?"

"Cuối tuần này. Từ giờ đến lúc đó, mọi thủ tục sẽ do ông ta lo liệu toàn bộ."

"Nhưng chúng ta chưa..."

"Không cần lo, sáng mai sẽ có người gọi điện đến giống như một cuộc gọi xác nhận ấy, và đó sẽ là thời điểm thích hợp để nói ra."

"Anh đừng lo, em chỉ là thực tập sinh trên danh nghĩa thôi, việc học sẽ được ưu tiên lên hàng đầu. Trở thành thực tập sinh hay không là do em, nhưng mà có cái danh 'thực tập sinh của một trong những công ty giải trí hàng đầu của Hàn Quốc' nghe cũng thích phết."

"Nhưng mà... Mọi chuyện gấp gáp quá."

"Em biết... Em sẽ nhớ anh nhiều lắm đây. Và này?"

"Hửm?"

"Cho dù sau này có như thế nào, em vẫn sẽ là em gái hâm dở của anh thôi, được chứ?"

"Okay, deal."
_________________

Ahn Hye từ chối đổi quốc tịch hoàn toàn, vì thế nên cô có hai hộ chiếu, cùng với đó là hai thẻ căn cước: một cái mang tên Trần Thu Hạ, một cái mang tên Park Ahn Hye.

Sau khi đến Seoul, cô có một tháng để làm quen với mọi thứ xung quanh, nhưng cô chỉ dùng chưa đến một nửa quỹ thời gian đó. Rõ ràng Kyung Joo rất hài lòng với cô, thậm chí còn đưa cô tới buổi tổng kết cuối năm của Tập đoàn HM.

Và điều này đã dấy lên một hồi sóng gió trong giới.

Chủ tịch của Tập đoàn HM và Công ty Giải trí HM, Park Kyung Joo công khai người con gái thứ ba của mình, trong khi cô tiểu thư này đã mười sáu tuổi và chưa được bất kỳ ai trong giới nhắc đến, kể cả những người trong gia đình?

Chỉ cần động não một chút thôi sẽ hiểu ra, cô Park Ahn Hye này xuất thân từ đâu. Có điều, xem ra ông Park rất thích đứa con này, vẫn là không nên đi kiếm chuyện.

Ngồi một bên, Kim Seokjin nghe được toàn bộ những gì mà mọi người xung quanh đang bàn tán, đôi mắt bỗng hiện lên tia chán chường. Anh đang chạy đua với thời gian, bài tập thì chồng cả đống như bố mẹ anh vẫn kéo anh tới nơi này chỉ vì anh trai anh đang ở Mỹ, và bỏ mặc anh với một đám người không thân không quen này?

Thật là vô nhân tính, Seokjin nghĩ thầm.

Nhưng cho dù có bất mãn như thế nào, người ta vẫn chỉ thấy anh với sự điềm tĩnh và cuốn hút - bởi đơn giản là vì, anh đã được nuôi dạy như thế.

Bỗng nhiên anh có chút tò mò về cô gái mà họ đang bàn tán. Không biết đến với bữa tiệc, cô gái đó sẽ có phản ứng gì? Là kiêu căng hống hách, hay mềm yếu vô dụng?

"Thằng nhóc này, trốn mãi một góc được à? Ra đây ngay, bài phát biểu mở màn sắp bắt đầu rồi." Bố anh bỗng từ đâu xuất hiện, đập một cái vào lưng anh rồi kéo anh ra giữa đám đông.

Trên bục, bà Han Chung Hee, ông Park Kyung Joo đứng cạnh nhau, bên cạnh còn có một cô gái - có lẽ là nhỏ hơn anh vài tuổi, tóc búi củ tỏi và mặc bộ váy tay bồng màu đen, vừa có gì đó tươi trẻ, nhưng sắc đen tuyền tạo ra vẻ bề ngoài trầm ổn.

Xung quanh lại dấy lên một hồi xì xào nữa.

Người vợ chính thức của ông Kyung Joo - bà Kim Seolji và hai đứa con không hề xuất hiện.

Xem ra sự tình bên trong cũng không hề đơn giản.

Bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là tiếng nhạc, và bữa tiệc chính thức bắt đầu.
_____________

"Ahn Hye, qua nơi này với ta một lát." Kyung Joo bước lại nơi Ahn Hye đang đứng. Bên cạnh đó, bà Chung Hee vỗ vỗ vai cô gái, tỏ vẻ động viên.

Cô cúi đầu với bà nội, sau đó sóng vai với bố mình, bắt đầu đi chào hỏi với mọi người xung quanh.

Mà người đầu tiên mà họ hướng đến, là gia đình Go Kyung.

"Kyung Joo, chúc mừng nhé, năm qua làm ăn khấm khá quá." Thấy thế, ông liền chủ động bước lên, bắt tay với Kyung Joo. Seokjin và mẹ anh đứng ngay đằng sau, anh thì lén quan sát thật kỹ cô gái này, còn mẹ anh thì không kiêng dè gì mà đánh mắt về Ahn Hye và bố cô: "Đây là con gái anh hả? Xinh xắn quá."

Thấy vậy, Ahn Hye chủ động cúi chào: "Cháu chào cô, cháu là Ahn Hye ạ."

Mái tóc vì theo hành động của cô gái mà phất phơ, nụ cười tiêu chuẩn, cái cúi đầu cũng tiêu chuẩn, giọng nói cũng tiêu chuẩn...

Nhưng Seokjin vẫn cảm nhận được điều gì đó hơn thế.

Xem ra, không phải đứa con rơi con vãi nào cũng tầm thường và hạ đẳng, anh nghĩ anh cần thay đổi lại cái nhìn của mình về vấn đề này.

Seokjin vẫn chưa rời mắt đi, vì thế mà Ahn Hye quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với anh.

"Bố, chúng ta đi thôi, đang còn người chờ kìa." Cô giật giật áo khoác, và Kyung Joo gật đầu.

"Anh Kim, tôi xin phép đi trước."

Cả kinh.

Đó là cảm xúc của Seokjin khi ánh mắt đó nhìn anh.

Anh có một dự cảm, cuộc đời cô gái này sẽ không tầm thường như bao người khác.

Và hai từ 'người khác' đó còn bao gồm cả anh.








Giải thích đố vui có thưởng kỳ đầu tiên:

Xin chào mọi người, ở kì đầu tiên của đố vui có thưởng này, bạn @quynhthi-1810 là người đã có câu trả lời đúng cho câu hỏi "Người sử dụng ngôi tôi ở phần đầu tiên của 24. là ai trong BTS?", do đó xin được chúc mừng bạn 🥳.

Nếu như mọi người để ý kỹ, trong phần đầu của 24. có đoạn viết:

Có lẽ tôi sẽ ở nhà với bố mẹ, lâu lắm rồi bố tôi mới về đúng dịp tết,  nếu không gia đình tôi toàn phải chúc tết nhau qua video, nhận lì xì qua tài khoản ngân hàng và cách nhau tới bảy múi giờ.

Trên bản đồ thế giới, Seoul hay Hàn Quốc nói chung nằm ở múi giờ số chín. Trừ đi bảy múi giờ, chúng ta có múi giờ số hai, và Berlin - thủ đô của Đức nằm ở đó.

Trước đây, tuy mình không nhớ đích xác là ở chương trình hay sự kiện nào, nhưng Seokjin đã từng nói rằng công ty của bố anh ấy không ở Seoul mà ở Đức cơ. Do đó mình mới dựa vào câu nói này để viết ra phần đầu tiên với ngôi tôi - người kể chuyện là Kim Seokjin.

Vậy nên chốt lại, Kim Seokjin đẹp trai là đáp án chính xác. Phần đố vui có thưởng đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã tham gia và hẹn gặp lại vào thời gian sớm nhất! ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com