Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31.

Ở mỗi công ty giải trí, phòng hành chính dường như là phòng nhàn rỗi hơn tất cả - dĩ nhiên, cũng chỉ so sánh với các phòng ban khác.

Và hôm nay lại còn nhàn rỗi hơn.

Yeong Joo tắt màn hình máy tính và vươn vai: "Oa... Mệt quá."

Một người bên cạnh vỗ vỗ: "Thôi cũng hết giờ rồi mà, đi về nào."

"Hết giờ rồi á?" Cô nàng liếc nhìn đồng hồ: "Mới có bốn giờ mười lăm mà?"

Nói vậy, nhưng Yeong Joo vẫn soạn đồ, xách túi và đứng lên, chờ người bên cạnh sửa soạn rồi cùng đi ra.

"Không nghe tin à?"

"Tin gì?"

"Thì cái công ty JA đấy đấy. Trưởng phòng vừa mới liên lạc với bên kia. Họ đồng ý gặp mặt rồi, địa điểm là công ty chúng ta, ngay tối nay, thế nên cả công ty được tan làm sớm."

"Bên kia yêu cầu à? Chứ bình thường tối muộn vẫn còn các producer ở lại mà?"

"Ừ đúng rồi. Mà Chủ tịch của công ty đó lập dị lắm, chưa bao giờ lộ mặt trước giới truyền thông, số lần xuất hiện ở tổng bộ cũng rất ít, thậm chí chị còn nghe bảo có một số cổ đông của JA còn chưa bao giờ gặp mặt người đó. Trọng tâm làm ăn của JA trước đây cũng chỉ quanh quẩn ở Mỹ thôi, thế mà họ lại quay về đây đấy."

"Quay về?"

"Ừ, khởi điểm của JA là ở Seoul này mà."

Cuộc hội thoại bị gián đoạn vì họ phát hiện quản lý nữ duy nhất của nghệ sĩ nhà mình đến gần. Chào hỏi vài câu, hai người tiếp tục tán dóc, còn Ahn Hye vẫn bận bịu với cái điện thoại của mình.

"Thế thì kể ra JA cũng mạnh nhỉ. Em mới đọc một bảng thống kê ngày hôm qua, STR được định giá mấy triệu đô cơ mà."

"Em không biết à? JA là một tập đoàn, mà tập đoàn đó lại nắm giữ Ngân hàng đầu tư JA, trị giá lên đến hàng chục tỷ đô. Em thử nghĩ xem, vài triệu đô với họ có là gì?"

"Ôi mẹ ơi..."

"Nhưng đó không phải là vấn đề quá quan trọng, bởi chúng ta chỉ quan tâm đến việc họ sẽ làm gì với số trái phiếu kia thôi. Thế nên chú Bang mới muốn gặp quản lý hay gì đó từ phía bên kia, hiểu chưa?"

"Hiểu hiểu hiểu, có gì mà không hiểu..."

Hai cô nàng cứ liên tục tám chuyện như thế, cho tới tận khi vào thang máy và chầm chậm di chuyển.
______________

Đêm xuống, yên tĩnh.

Ngoài phòng làm việc của mình là studio với máy móc dây dợ thì Bang Shi Hyuk còn một phòng làm việc khác, với ghế bành, bàn gỗ, sofa tiếp khách và kệ lớn đựng những sách và hồ sơ.

Ông không mấy khi ngồi ở đây, bởi nó luôn tạo một cảm giác gì đó như gánh nặng.

Nhưng hôm nay, ông không còn lựa chọn nào khác.

Xung quanh đây thực sự rất tĩnh lặng. Thường ngày, ánh đèn sẽ sáng đến tận khuya, âm thanh của những loại nhạc cụ và âm thanh điện tử sẽ lọt ra đôi chút từ những phòng cách âm, cùng với tiếng cười đùa vô tư, thậm chí là cả tiếng miết giày trên sàn nhà của lũ trẻ vang vọng. Nhưng hôm nay, thậm chí đến tiếng của một con chuột kêu chít chít cũng không nghe thấy, và những căn phòng cũng chẳng có chút ánh sáng ấm áp nào.

Sự tĩnh lặng này giống như một cục than chì treo trên người ông, nặng nề và mệt mỏi.

"Chủ tịch, người của JA nói rằng năm phút nữa sẽ đến đây, vậy..."

"Không sao, chỉ cần mình tôi ở đây thôi, cô về trước đi."

Trưởng phòng hành chính nghe vậy liền cúi chào và khép cửa lại rời đi.
_____________

Một chiếc Maybach màu đen dừng lại ngay trước cửa ra vào. Nếu như là ban ngày, cảnh tượng này sẽ thu hút sự chú ý, có lẽ là cả toà nhà, nhưng trong màn đêm yên tĩnh này, ánh đèn pha mang lại cảm giác gì đó đơn độc.

"Boss, chúng ta tới nơi rồi."

Từ hàng ghế sau, cô gái mở miệng: "Tôi biết."

"Cô có thể không cần lên văn phòng." Câu nói của cô gái tiếp tục.

"Tôi nghĩ tôi nên đi cùng, dù sao tôi cũng là thư ký."

"Được thôi. Nếu như chỉ mình tôi vào, có lẽ họ sẽ không tin."

"Tôi hiểu điều đó." Nói, cô thư lý bước ra từ ghế phụ, mở cửa xe cho người ngồi đằng sau.

Bàn chân với mũi giày nhọn lộ ra, rồi vững vàng đáp xuống đất. Cô gái bước ra, đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu nhìn toà nhà.

Tối nay, Park Ahn Hye vào đây, với một tư cách khác hoàn toàn.

"Đi thôi, có lẽ họ đã đợi rất lâu rồi." Vuốt thẳng tà áo, cô nói, ánh mắt nhìn như xuyên qua cửa sổ của căn phòng sáng đèn duy nhất.

Có lẽ, mọi thứ đang bắt đầu thay đổi.
______________

"Cộc cộc cộc."

Ba tiếng gõ cửa vang lên. Yoon và Bang nhìn nhau, ánh mắt căng thẳng như chờ địch thủ đến.

"Mời vào."

Dẫn đầu là một cô gái, vẻ ngoài lão luyện và thành thục. Đằng sau là hai vệ sĩ cao lớn mặc vest, khuôn mặt nghiêm túc và có vài phần phải khiến người ta e dè.

Đội hình đủ khí thế, và choáng ngợp.

Bang Shi Hyuk đã đứng lên từ trước, tiến đến đối diện với cô gái: "Xin chào, tôi là Chủ tịch của Bighit, Bang Shi Hyuk."

Cameron khẽ cười "Lần đầu gặp mặt. Nhưng Chủ tịch của chúng tôi thì đã gặp mọi người rất nhiều lần rồi."

"Vậy cô là?" Yoon Seokjoon thắc mắc.

"Cameron là thư ký." Một giọng nói khác vang lên rành rọt: "Còn người mà bên các ông hẹn gặp, là tôi."

"Các anh có thể đi ra ngoài." Câu nói này là dành cho hai vệ sĩ.

Hai người bước ra và đóng chặt cửa, để lại thân ảnh mảnh mai của một cô gái.

Và đúng là quen thuộc thật.

Park Ahn Hye đứng đó, nụ cười treo trên miệng như có như không.
_____________

Lặng ngắt như tờ, và thật nghẹt thở.

Rõ ràng, không ai trong hai người có thể lường trước điều này. Ngoài mặt, hai người vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã đi ngược lại tất cả.

"Vô lý lắm đúng không ạ?" Park Ahn Hye khẽ cười: "Một đứa con gái hai mươi tuổi lại có thể điều hành cả một sản nghiệp tỷ đô, rồi bây giờ là tiến hành mua lại một công ty chẳng có biến chuyển hay liên quan gì tới lĩnh vực kinh doanh của JA. Có lẽ hai người cũng tò mò về điểm này đúng không?"

"Ngồi xuống đi." Chủ tịch lãnh đạm nói. Ahn Hye quay sang gật đầu với Cameron, một người thì ngồi xuống theo hai người đối diện, người còn lại vòng ra đằng sau và đứng cách một khoảng.

"Làm ơn hãy nói là cháu đang đùa." Bang Shi Hyuk nói, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt đánh giá cô một lượt.

Áo sơ mi, chân váy chữ A, tất tối màu áo khoác dạ dáng ngắn, cùng với một đôi giày gót nhọn màu đen. Trang điểm kỹ càng với màu son đỏ đậm, mái tóc được búi gọn gàng, một vài sợi tóc con rủ ở sau gáy và dọc bên tai, trông vừa sắc sảo mạnh mẽ, vừa nữ tính dịu dàng.

Người ngồi đối diện ông dường như khác hoàn toàn so với vị nữ quản lý nghệ sĩ thường ngày kia: bình thường, giản dị và tháo vát.

Ahn Hye bật cười: "Đây không phải là chuyện để đùa, thưa Chủ tịch. Liên quan tới tiền bạc thì chưa bao giờ là đùa giỡn cả."

Tối nay, cô không phải là nhân viên của Bighit, càng không phải là cô quản lý trẻ tuổi của một nhóm nhạc đang lên.

Tối nay, cô là người đứng đầu của cả một tập đoàn có quy mô lớn gấp nơi này hàng trăm lần, là nữ doanh nhân làm chủ cả một phương trong giới kinh doanh, là người khiến bất kỳ ai nghe thấy cụm từ "Ms. Hye" cũng phải kính nể.

Khuôn mặt hai người đối diện dường như thất vọng thêm vài phần.

Và mặc dù không đúng lúc, nhưng ông dường như nhớ đến một ngày, và có lẽ là cũng khá lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com