#2: phạm thiên
"Tôi không hiểu anh nói gì cả."
"Mày sẽ hiểu nhanh thôi."
Sanzu cười, rồi đột nhiên hắn giơ súng lên trần nhà, "đoàng!!" một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến tất cả những người trong nhà hàng giật bắn mình còn Sangi co rúm cả người.
Có tiếng hét chói tai vang lên.
Thằng điên này lại nổ súng ngay tại nhà hàng!!?
Khách hàng xung quanh bắt đầu hoản loạn, chạy vội ra khỏi nơi này, riêng Sangi, cô sợ đến mức nhũn cả chân.
Họng súng lại một lần nữa chĩa vào cô gái nhỏ.
"Tao nhắc lại một lần nữa, kêu thằng chủ mày ra đây."
Mẹ, thằng l này điên rồi!!
"Tôi không hiểu anh nói gì cả!!" Sangi sợ đến phát khóc nhưng cũng chẳng biết làm gì cả. "Anh điên rồi!"
"Điên sao?" Sanzu mở miệng cười lớn, hắn chợt hạ cây súng xuống nắm lấy cổ áo của chiếc váy xanh lam kia giật mạnh. "Con ả kia trước khi bỏ trốn cùng thằng Ran cũng nói vậy."
Lực giật mạnh khiến cổ của của chiếc váy rách toạc Sangi đau nhói, rồi hắn lại cầm súng, một tay bóp miệng cô, một tay nhét thẳng họng súng vào, thứ sắt đồng lạnh lẽo đó va vào răng Sangi, đè lên lưỡi cô làm chúng rách toạc ra.
"Tao điên, nó nói tao điên! Và mày cũng thế! Sao tao lại điên?" Sanzu đôi mắt hằn lên tơ máu, dùng sức ghì mạnh khẩu súng vào miệng cô gái nhỏ. Hắn cười như đang lên cơn điên. "Mày nói tao nghe, nói đi!"
Rồi đột nhiên hắn dừng lại, khuôn mặt điên dại đó đần ra. Sangi hai tai dù ù đi nhưng vẫn có thể nghe được hắn lẩm bẩm, rằng:
"À quên, em ấy đã chết rồi cơ mà, cả thằng Ran nữa, bọn chúng chết hết rồi."
"Mày, đâu phải em ấy? Hờ."
"Vậy thì... chết hộ cái."
Đoàng!
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này trước mặt họ lại xuất hiện một người thứ 3 cùng một đám cảnh vệ vây lại xung quanh.
"Ngài Sanzu."
Họng súng được người đó giật ra bằng lòng bàn tay, và chệch hướng lên trần nhà. Viên đạn xuyên qua lòng bàn tay người đó làm máu chảy lách tách.
"Ngài đừng nên manh động ở đây."
Chất giọng trầm của người đó vọng lại trong không gian, Sanzu giật khẩu súng lại xoay xoay trên tay như thể đó là một món đồ chơi hắn đánh giá đám người này, không thèm đếm xuể đến đứa con gái bị hắn doạ phát khóc kia.
Người này rõ là người ngoại quốc, vì Sangi có rất nhiều khách hàng là người nước ngoài nên mới biết. Mái tóc bạch kim cùng đôi mắt màu nắng này, anh ta không thể nào là người Hàn. Mà trông anh ta giống hệt người Đức.
Người này, đúng là giọng giống quản lý thật nhưng quản lý trẻ đến vậy sao? Trông anh ta cũng chỉ trạc tầm tuổi của cô mà thôi.
Người đó không đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói.
"096, cô về trước đi, tiền lương cùa cô tôi sẽ chuyển sau."
096 là mã số của Sangi khi làm việc, cô nàng vừa nghe quản lý nói mình về liền hoàn hồn sau đó nhanh như cắt cắp váy chạy vội.
Ở lại thêm một giây phút nào nữa thôi chắc con tim nhỏ nhoi này của cô sẽ bị mấy ông lớn này bóp chết mất.
Đợi khi mọi người đều rời đi hết, người đàn ông đó mới lên tiếng.
"Ngài Sanzu, ông chủ của tôi đợi ngài bên trong."
.
Sangi chạy ra khỏi nơi làm việc, cô không lên xe mà quản lý đã sắp xếp thay vào đó cô lại chạy thẳng một mạch về nhà. Sự việc ban nãy thật sự là quá đáng sợ đối với Sangi, tên điên đầu hồng đó chẳng phải khách hàng đơn thuần.
Rõ ràng hắn là một tên tội phạm.
Hắn lại có thể cầm súng lượn lờ quanh nơi đông người như vậy.
Hơi thở dồn dập cuối cùng đứt đoạn, Sangi đã kiệt sức vì chạy liên tục. Cô dừng lại ở một khu nhà cũ nát. Bây giờ đến cả mình làm gì, mình đi đâu cô cũng không rõ.
Sangi lạc rồi.
Quanh cảnh lạ lẫm khiến sống mũi Sangi cay lên.
Sangi lại đi lạc rồi. Hệt lúc đó, lúc cô và Im Ru đi lạc khỏi cha mẹ.
Trời tối đen như mực, những căn nhà cũ nát phát ra ánh đèn lập loè, bộ váy rách tươm khiến Sangi phải dùng tay che lại, gót chân đau nhói, trầy xước đến thê thảm vì phải đeo giày cao gót khi chạy.
Gió lạnh lùa vào càng khiến cô gái nhỏ cảm thấy tủi thân, rồi cô bật cười đầy chua chát.
"Bộ váy này đắt lắm đấy, haha..." sống mũi Sangi chợt cay lên, hai hàng nước mắt vừa khô lại tiếp tục chảy dài.
"...tiếc thật..."
Tại sao... những chuyện xui xẻo cứ phải hết lần này đến lần khác đều kéo lên đầu cô vậy?
Cho dù có mỉm cười và cố gắng để vượt qua.
Tại sao những người kẻ lấy người khác ra làm trò đùa lại có thể sống ung dung như vậy.
Vì bọn chúng có tiền sao?
"Sangi?"
Giọng nói bất chợt vang lên khiến Sangi giật mình, cô đưa mắt về phía nơi phát ra giọng nói. Thân hình cao gầy đứng sau cô che đi phần ánh sáng yếu ớt của đèn đường.
"Hyung Seok?" Sangi bất ngờ khi thấy cậu bạn cùng lớp của mình.
"Cậu sao vậy?" Hyung Seok lo lắng, Sangi đang khóc và bộ đồ mà cô mặc lại rách tươm, gương mặt lại có vệt máu.
Hyung Seok luống cuống, không dám nhìn thẳng vào Sangi, trần đời cậu ít khi nhìn thấy con gái khóc, thế nên một người chân tay lóng ngóng như cậu không biết làm sao cả.
Cậu cởi vội áo khoác đồng phục, khoác lên cho Sangi để che đi bộ váy đã rách kia.
"Cậu ổn không? Có ai bắt nạt cậu sao?"
"K-không! Tôi ổn!" Sangi đỏ bừng mặt, đẩy Hyung Seok ra nhưng tay vẫn giữ lấy chiếc áo khoác. "Cậu... để tôi yên một lát..."
Hyung Seok lùi lại để cho cô nàng có một khoảng không gian để bình tĩnh trở lại. Rồi đột nhiên cậu đứng phắt dậy.
"Cậu ngồi đây đợi tớ một lát, tớ sẽ quay lại ngay!"
Rồi chạy biến đi đâu mất.
Sangi ngồi nghệt ra đó nhìn theo cái bóng dáng kia. Rất nhanh Hyung Seok đã quay lại.
Cậu hớt hải chạy đến khi thấy Sangi vẫn còn ngồi đó mới thở phào. Hyung Seok đến trước mặt Sangi loay hoay một lúc rồi xìa tay ra trước mặt cô.
Trong lòng bàn tay là một xấp băng cá nhân và bông khử trùng.
Cậu ta nãy giờ là chạy đi mua sao?
"Cái này..."
"Cho cậu đó!"
"...cảm ơn..." Sangi lí nhí, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng.
Cô cầm lấy đống băng cá nhân, ngón tay lướt khẽ qua lòng bàn tay Hyung Seok. Chưa kịp làm gì tiếp theo, đôi giày cao gót đã bị cậu bạn kia gỡ ra khỏi chân, Hyung Seok thành thạo cầm lấy bông khử trùng xoa nhẹ lên gót chân đã rách của Sangi rồi lấy băng cá nhân dán vào.
Cậu còn đổi cả giày của mình cho cô bạn mới quen này.
Sau khi làm xong Hyung Seok mới yên tâm cười.
"Cậu mang giày của tớ này, nhà tớ gần đây thôi nên cậu đừng lo! Nếu cần thì để tớ gọi xe cho cậu luôn nhé! Cậu đi lạc mà đúng không?"
Hyung Seok cười lên rất đẹp, bình thường cậu đã đẹp nhưng khi cười lên càng đẹp hơn nữa. Sangi trong vô thức nắm lấy chiếc áo khoác của Hyung Seok.
Hai vành tai sau lớp tóc màu hạt dẻ khẽ hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com