Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Seongji Yuk: [ABO] Mộng mị

WARNING: R18, có yếu tố tình dục, câu từ không phù hợp với nhiều đối tượng.

OCC. OCC. OCC. Điêu quan trọng nhắc lại ba lần.

Fic viết để mừng sinh nhật bé Criggreeter, nhưng hông biết có hợp gu ẻm không. Sinh nhật bả là 26/4 lận nhưng đăng trước:)))

___

Căn phòng nơi Seongji tự nhốt mình không khóa.

Chỉ là một tấm ván gỗ mục nát được chèn ngang hờ hững - mục nát, không khóa, chỉ được chèn ngang như một dấu vết cuối cùng của cái tôi, cái sĩ diện mà anh còn cố giữ lại trong những giây phút tồi tệ này

Bên trong, mùi pheromone đặc quánh như nhựa cháy, đọng thành từng tầng trong không khí ẩm thấp. Nó len vào cổ họng, vào phổi, vào từng khe xương, bức bối đến mức khiến người lạ ngã quỵ chỉ sau vài nhịp thở.

Nền đất cứng lạnh, từng vết nứt trên tường như chằng chịt dấu vết thời gian và sự tuyệt vọng. Seongji nằm co lại trên mặt đất, thân thể anh cuộn tròn, nhỏ bé đến lạ, như một con thú bị bỏ đói giữa mùa đông tàn khốc. Đôi mắt anh nhắm nghiền, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự đau đớn trong hơi thở rít lên từ lồng ngực, từng hơi thở nặng nề như thể cả thế giới đang dồn vào tim anh, khiến cho mỗi lần hít thở đều đau đớn.

Anh không còn là người thầy điềm tĩnh mà lũ trẻ từng tin cậy. Không còn là vị vua của Cheonliang. Anh giờ đây chỉ còn là một cái xác biết thở — một Alpha đang phát bệnh, không thuốc kiềm, không bạn tình, không lối thoát.

Tay anh run rẩy, siết chặt lấy một mảnh vải. Chiếc áo khoác cũ của nàng — mùi tro bếp, gió núi, và một chút hương da thịt nhàn nhạt. 

Lẽ ra một chiếc áo của Beta không thể có tác dụng gì đối với một Alpha đang trong cơn phát dục, vậy mà Seongji cứ bấu lấy nó, như kẻ chết đuối ôm lấy cọc rêu.

Anh vùi mặt vào lớp vải, cố gắng hít lấy từng chút mùi hương, thứ mà dường như càng lúc càng nhạt nhòa hơn, như một dấu vết mờ của sự hiện diện mà anh chưa bao giờ có quyền sở hữu. Hơi thở anh nặng nhọc, trầm đục như dội lên từ lồng ngực rỗng, đầy nỗi tuyệt vọng. Cơn đau thể xác không làm anh khổ sở bằng cái cảm giác khát khao không thể dập tắt. Anh rít lên, không phải vì đau đớn, mà vì cái nỗi nhục nhã, cái sự yếu đuối đáng ghê tởm đang trào lên trong anh.

Thứ bản năng ấy, vốn sẽ thúc giục anh lao vào bất kỳ Omega nào gần đó, giờ lại trở nên mù quáng và điên cuồng. Seongji không làm thế. Anh không thể. Thay vào đó, anh chỉ bấu víu vào chiếc áo không mùi này, như thể đây là tất cả những gì anh có thể kiểm soát được trong lúc mất đi chính mình.

"Chị... chị ơi..." Một âm thanh khàn khàn, yếu ớt, gần như nghẹn lại, thoát ra từ đôi môi thâm tím của anh.

Đôi tay Seongji siết chặt hơn, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, nhưng cái cảm giác của chiếc áo, cái mùi hương mờ nhạt mà anh vẫn giữ trong tay, dường như là hơi thở cuối cùng anh có thể bám vào, trước khi tất cả mọi thứ quay cuồng và lạc lối hoàn toàn.

Tiếng bản lề rít lên khẽ khàng, vừa đủ để bóng tối trong phòng nhúc nhích.

Khi nàng bước vào, toàn thân Seongji giật nhẹ, một phản xạ cơ thể chứ không phải sự sợ hãi. Cơ thể anh nhận ra hơi thở quen thuộc trong không gian đặc quánh của nỗi đau, như thể một phần bản năng tìm thấy thứ gì đó để níu giữ trong cơn hỗn loạn. Ánh sáng mờ ảo từ khe cửa hắt vào, cắt ngang bóng tối nặng nề, làm mờ nhòe làn da tái nhợt của anh. Cả cơ thể anh như một mảnh vỡ của thời gian, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, không còn sức lực, chỉ còn sự tàn úa và cơn tuyệt vọng.

Ánh sáng luồn qua khe cửa chiếu lên mặt Seongji, khiến đôi mắt anh, vốn đã mờ đục và đẫm lệ, càng trở nên mơ hồ. Tròng mắt đỏ ngầu và bất ổn, lay động từng nhịp, như thể vết thương trong hồn anh sưng lên, không thể ngừng chảy - ngây dại, ướt sũng như một con thú bị thương.

"Chị..." – Một tiếng gọi, thốt ra từ cổ họng khô khốc, như một tiếng rên xiết từ sâu trong bản năng. Từng âm thanh nghẹn ngào trào lên từ nơi cổ họng như một đứa trẻ gọi người thân, đau đớn đến nghẹt thở.

Ngón tay anh run rẩy, cố siết lấy nền đất cứng lạnh dưới mình, như một sự níu kéo tuyệt vọng vào thế giới hiện tại, vào một chút ý thức còn sót lại. Rồi bất chợt, anh rút tay về, siết chặt chiếc áo nàng mặc, như thể mảnh vải này là thứ duy nhất anh còn có thể bám lấy trong sự trống rỗng.

"Đừng..." – Giọng anh khản đặc, nghẹn ngào, đầy tuyệt vọng – "Đừng chạm vào tôi..."

Anh quay mặt đi, ánh mắt anh không dám đối diện với nàng. Cả người co rúm lại, như sợ rằng chỉ cần một cử động nữa thôi, anh sẽ làm điều gì đó không thể cứu vãn, không thể quay lại. Sự tự ti, sự khổ sở khi không kiểm soát được bản năng của mình đã khiến anh muốn thu mình lại, như thể ngừng lại mọi liên kết, không để ai nhìn thấy mình trong cơn điên loạn này.

Nhưng rồi, khi sự kiềm chế cuối cùng tuột khỏi tay, khi sợi dây cuối cùng kéo anh ra khỏi lý trí, anh vươn tay về phía nàng. Một cách run rẩy. Yếu ớt. Cả cơ thể anh lảo đảo, như thể không còn đủ sức lực để chống lại chính mình. 

Không có sức mạnh trong động tác đó, nhưng sự tuyệt vọng quá lớn đủ để khiến nàng phải chết lặng. Anh không dám nhìn nàng. Đôi mắt anh vẫn rũ xuống, chỉ dám dụi mặt vào mép áo nàng, như muốn chôn vùi hết mọi thứ dưới làn vải, nơi mùi hương của nàng nhẹ nhàng xâm chiếm lấy anh.

"Xin... chị..." – Anh thì thầm, giọng khàn khàn, rít lên từng tiếng nghẹn ngào. "Tôi không kiểm soát được nữa..."

"Tôi đã cố... cố nhiều lắm rồi..."

Âm cuối kéo dài như một tiếng thở dài từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, đầy bất lực. Những từ ấy, từng chữ một, như vỡ vụn ra, không còn là lời cầu xin mà là sự tự thú, một lời hứa đã vỡ nát, chẳng còn gì để che giấu. Anh đã mất tất cả sự kiên cường, tất cả sự bướng bỉnh của người đàn ông từng mạnh mẽ. Giờ đây, chỉ còn lại sự khổ đau không thể tránh khỏi.

"Làm ơn..." – Anh thì thầm, âm thanh của sự yếu đuối đến khó tin. Giọng anh như đứa trẻ lạc mất mẹ giữa đêm tối, tuyệt vọng tìm kiếm sự an ủi, sợ hãi một mình giữa những cơn sóng lớn của bản năng và khát khao.

Hơi thở anh gấp gáp, ngực phập phồng. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, và các cơ bắp vốn cứng rắn giờ chỉ còn lại những cơn run rẩy không thể kiểm soát. Những mạch máu dưới làn da gồ lên, giật giật như những tia điện chạy qua cơ thể anh, đến mức tưởng chừng sắp vỡ tan ra. Đầu anh, mặt anh, tất cả đều như muốn bùng cháy trong một cơn điên loạn khổ sở.

Lòng bàn tay mềm mại lướt qua làn tóc ướt đẫm, vuốt dọc theo từng sợi tóc rối, rồi ngón tay lướt qua vành tai anh, chạm vào làn da ấm nóng. Cuối cùng, bàn tay nàng nhẹ nhàng áp lên má anh, nơi từng vết run rẩy nhỏ dưới da vẫn không thể ngừng lại, dù anh đã cố gắng kìm nén.

Seongji nấc lên một tiếng, một âm thanh khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng lại như một lời cầu xin vô hình.

Lạnh. Nhưng không phải vì cái lạnh của phòng tối tăm này.

Mà vì cái chạm nhẹ nhàng đó, sự dịu dàng ấy, khiến anh không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Cái cảm giác mệt mỏi của sự dằn vặt, sự vỡ vụn từng chút một trong anh, giờ đây đột ngột trào ra.

Vỡ rồi.

Không còn là nỗi kìm nén, không còn là cảm giác rằng anh có thể kiên cường thêm chút nữa.

Tất cả những gì anh đã gồng mình chịu đựng — những ngày dài nhốt mình trong bóng tối, những đêm lặng lẽ rúc vào chiếc áo của nàng, những giây phút gọi tên nàng trong tâm trí mà không dám thốt thành lời — tất cả đều vỡ vụn.

Nước mắt nóng hổi từ khóe mắt anh chảy xuống, từng giọt, lặng lẽ, như những giọt mưa nặng trĩu trong một đêm giông bão. Anh không thể ngừng khóc.

Seongji áp mặt vào ngực nàng, giống như một đứa trẻ tìm về nơi an toàn duy nhất trong thế giới tối tăm này.

Thân thể anh đổ về phía nàng, như muốn hòa mình vào từng hơi thở, từng nhịp tim của người đối diện. Anh thở hổn hển, hít lấy mùi hương quen thuộc của — mùi hương chẳng phải pheromone của một Omega, nhưng lại là mùi hương của người con gái anh yêu thương đến mức điên dại, đến mức không thể sống thiếu.

Anh nắm lấy vạt áo nàng, siết chặt, như thể chỉ cần buông tay ra, anh sẽ mất đi tất cả.

"Chị...giúp tôi..." – Anh thều thào, giọng nghẹn lại trong cổ họng, không còn sức lực.

Da thịt kề lên nhau, cuốn theo cơn say tình miên man vụng dại. Như một con thú hoang tuột xích, Seongji đẩy mạnh nàng xuống sàn, cuốn lấy đôi môi người thương bằng nụ hôn mãnh liệt.

Bàn tay to lớn siết chặt lấy tay nàng, gấp gáp trải dọc lên phần cổ trắng nõn những nụ hôn hoang dại. Giật phăng chiếc áo sơ mi vương víu, Seongji cắn mạnh lên bầu ngực non, để lại những dấu răng mờ mờ đỏ ửng.

"Đau..."

Khẽ rít lên một tiếng, nàng cắn chặt môi, đầu hơi ngửa ra sau trong khi đôi mắt đã ầng ậc nước. 

Ngước mắt lên nhìn biểu cảm của người thương, một cơn dục vọng kì lạ chạy dọc từ sống lưng xuống hạ bộ, khiến cự vật cương cứng đến phát đau. Chẳng đợi nàng chuẩn bị, Seongji đã lùi xuống, hai tay bấu mạng vào vòng eo non mềm. Chóp mũi ép sát vào phần đùi non, hít hà mùi hương ngọt ngào toả ra từ cơ thể thiếu nữ.

"Đừng...-"

Chẳng để nàng nói dứt câu, Seongji đã vùi mặt vào lỗ nhỏ. Cắn nhẹ lên âm vật, đầu lưỡi liếm dọc theo âm hộ tham lam nuốt lấy dâm dịch. Ngón tay chen vào giữa vách thịt chật hẹp, đưa đẩy theo bản năng, tìm kiếm điểm G nhạy cảm mà trêu chọc. Dịch nhờn chảy dọc xuống theo ngón tay, chảy dọc theo kẽ mông rồi mất hút giữa làn da trắng nõn.

"Seongji...đừng...dừng lại-"

Cơn cực khoái ập đến mạnh mẽ như sóng dữ, nàng khép chặt chân, mê man kẹp lấy đầu Seongji giữa đùi non trước khi run lên trong cơn khoái cảm.

Húp trọn dịch dâm bắn ra, Seongji liếm nhẹ môi, tát mạnh lên lỗ nhỏ đỏ ửng đang run rẩy. Giật bắn mình vì cơn đau đột ngột, cả người nàng cong lên, âm hộ đỏ ửng run rẩy bắn ra dòng nước ấm.

"Chị không ngoan..."

Seongji thầm thì, bàn tay sáu ngón nắm chặt lấy cự vật căng cứng dính đầy precum mà tuốt mạnh. Cơ thể thiếu nữ đã ửng màu đỏ hồng, mái tóc dài dính lên gò má. Nước mắt sinh lý không kìm được mà trào ra, run rẩy chảy dài rồi biến mất trong làn tóc.

Nắm lấy chân nàng, Seongji thúc mạnh dương vật vào lỗ nhỏ. Cảm giác được bao bọc khiến anh rùng mình, phần thắt lưng tê rần vì làn sóng khoái cảm. Cắn răng đẩy nguyên cây hàng lớn vào trong, dương vật thô dài bị thịt non kẹp chặt khiến da đầu anh tê rần, gương mặt đỏ ửng gục xuống, ép chặt vào bầu ngực thiếu nữ.

"Chị...chị ơi...sướng..."

"Ấm quá..." 

"Chị ơi...chị..."

Lầm bầm lời yêu trong cơn mê như kẻ nghiện, Seongji chẳng quan tâm đến lời rên rỉ cầu xin của người thương, cứ như một con mãnh thú được thả xích mà hung hăng đưa đẩy. Đầu khấc trơn bóng chọc thẳng vào tử cung, tham lam muốn thâm nhập sâu hơn vào bên trong để khám phá vùng đất mới. Vách thịt non mềm co rút kịch liệt, ôm sát lên từng centimet trên gậy thịt.

Nàng nhỏ lắc đầu, cả cơ thể run lên sau mỗi cú thúc mạnh, chỉ có thể nức nở lên những âm thanh rên rỉ vô nghĩa. Âm hộ co rút kịch liệt, từng luồng dâm dịch phun thẳng lên quy đầu nhạy cảm, kẹp chặt lấy cự vật khiến Seongji rùng mình, run rẩy bắn ra dòng tinh đặc quánh...

---

"Seongji..."

"Em đây..."

"Rút ra đi...chị thấy hơi khó chịu..."

"Chỉ một chút thôi...ấm..."

Người con trai to lớn ôm chặt lấy em, dương vật vẫn vùi sâu trong lỗ nhỏ chật hẹp. Hỗn hợp tinh dịch hoà lẫn với dâm thuỷ chảy dọc qua kẽ hở, dính dớp giữa phần đùi non đỏ ửng vết cắn.

"Em yêu chị..."

"Hả?"

"Không có gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com