Nội tâm
[Một góc rừng – nơi học sinh lớp E đang đứng quan sát]
Khoảnh khắc Takaoka gục xuống không còn ngóc đầu dậy nữa, bầu không khí quanh nhóm học sinh như đặc lại. Không ai lên tiếng. Ngay cả Karma, với bản tính thích mỉa mai và đùa cợt, lúc này cũng im lặng.
Nagisa nuốt nước bọt, ánh mắt dao động giữa xác của Takaoka và bóng dáng bình thản của Rio đang rời khỏi hiện trường. Đây không phải là buổi huấn luyện bình thường. Đây là thật – là thế giới ngầm mà thầy Koro từng nhắc đến.
Nagisa (nói khẽ, như sợ phá tan không khí):
"Cô Rio... vừa giết người... thật đấy."
Karma (siết chặt nắm tay, giọng trầm xuống bất thường):
"Không phải người. Là rác rưởi... Và cô ấy đã dọn dẹp."
Asteria Lina đứng hơi tách ra, ánh mắt vẫn nhìn về hướng mà Rio khuất bóng. Cô không run rẩy, nhưng trong lòng lại dao động sâu sắc.
Takaoka là kẻ đáng chết – điều đó cô biết rõ. Nhưng cái cách mà cô giáo của mình ra tay – dứt khoát, không chút chần chừ – khiến Asteria bất giác nhớ lại chính mình... trong trận chiến với Toga trước đây. Cô nhận ra, cả hai không khác nhau là mấy.
Asteria (nói nhỏ, như tự nhủ):
"Cô ấy... cũng từng trải như mình. Hoặc thậm chí... còn nhiều hơn."
Isogai quay sang nhóm bạn nữ vẫn còn chưa hoàn hồn, dịu giọng:
"Ổn rồi. Không ai còn có thể chạm vào chúng ta nữa."
Okuda lắp bắp:
"Nhưng... giết người... giáo viên không được làm vậy mà... đúng không?"
Asteria (lạnh lùng xen vào):
"Cô ấy là sát thủ. Trước khi là giáo viên, cô ấy sống sót ở một thế giới mà nếu không giết, sẽ bị giết."
Câu nói khiến tất cả im bặt. Không phải ai trong lớp E cũng từng cận kề cái chết như Asteria, Rio hay Koro-sensei. Nhưng giờ, sau cảnh tượng vừa rồi, họ hiểu: thế giới mà họ đang bước vào... không có chỗ cho lòng trắc ẩn yếu đuối.
Koro-sensei, từ phía xa, đang đứng trên một cành cây cao, quan sát tất cả.
Koro (trầm tư, lòng đầy suy nghĩ):
"Các em trưởng thành nhanh thật... Có lẽ quá nhanh."
[Khu rừng tĩnh lặng, ánh chiều tà trải nhẹ lên tán lá. Rio đứng tựa vào một thân cây, thở đều, trong khi Koro-sensei từ trên cành cây nhảy xuống, tiến đến gần.]
Rio (bình thản, giọng nhẹ nhàng nhưng sâu sắc):
"Thầy thấy thế nào về bọn trẻ này? Chúng đang ngày một trưởng thành, nhưng cũng càng ngày càng rối ren."
Koro-sensei (mỉm cười nhạt, ánh mắt sáng lên vẻ trân trọng):
"Chúng là những đứa trẻ đặc biệt, Rio. Có những vết thương mà người ngoài không thể thấy được, nhưng cũng có sức mạnh không tưởng trong lòng mỗi người."
Rio (nhìn xa xăm, đôi mắt thoáng buồn):
"Asteria, cô bé đó... Tôi nhìn thấy sự giằng xé trong em ấy. Một phần muốn bình yên, phần còn lại thì bị quá khứ đè nặng. Tôi không biết em ấy sẽ đi về đâu nếu không có sự giúp đỡ."
Koro-sensei (gật đầu, ánh mắt sâu thẳm):
"Chính vì thế mà thầy không thể để em ấy đơn độc. Em ấy cần một người dẫn đường, cũng như những người bạn có thể giúp em ấy tìm lại chính mình. Nhưng con đường đó không hề dễ dàng."
Rio (khẽ thở dài):
"Chúng ta đều đang chơi với lửa, Koro. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần một tia sáng, những đứa trẻ này sẽ tìm thấy lối thoát."
Koro-sensei (đặt tay lên vai Rio, trấn an):
"Chúng ta sẽ cùng nhau giữ ngọn lửa ấy cháy mãi. Dù khó khăn thế nào, cũng không để ai bị bỏ lại phía sau."
Rio (mỉm cười, ánh mắt có chút quyết tâm):
"Vậy thì, hãy cùng nhau chiến đấu vì tương lai của lớp E."
Trong lòng Koro-sensei, ánh chiều tà phủ lên từng tán lá, lòng thầy cũng rối bời như những lớp bóng râm dưới gốc cây. Lớp E – những đứa trẻ tưởng chừng như yếu đuối, lạc lõng, lại mang trong mình sức mạnh và tiềm năng to lớn mà không phải ai cũng nhận ra. Nhưng chính những vết thương sâu thẳm trong tâm hồn họ mới là thứ thầy lo lắng nhất.
Đặc biệt là Asteria Lina – cô gái ấy, với vẻ ngoài lạnh lùng và kiên cường, nhưng trong thâm tâm lại đang chiến đấu với bóng tối của chính mình. Thầy hiểu, không phải chỉ là những bài học, những trận đấu hay những nhiệm vụ ám sát mà lớp E phải trải qua, mà là cách họ đứng dậy sau những lần gục ngã, tìm lại chính mình giữa biển sóng của cuộc đời.
"Liệu ta có đủ sức dẫn dắt họ đi qua những giông bão? Liệu cô bé Asteria có thể tìm thấy ánh sáng mà cô ấy đang kiếm tìm?" – Koro tự hỏi. Nhưng thầy biết, điều quan trọng nhất không phải là ta có thể bảo vệ họ mãi mãi, mà là dạy họ cách tự đứng vững trên đôi chân của mình.
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Koro khi ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu rọi vào mắt thầy. Dù tương lai có ra sao, thầy sẽ luôn ở đây, bên cạnh họ, là ánh sáng dẫn đường, là người thầy kiên định không bao giờ bỏ rơi học trò của mình.
Nagisa
Tim Nagisa đập nhanh hơn, ánh mắt cậu vừa lo lắng vừa đầy ngưỡng mộ. Cậu không thể tin được sức mạnh tiềm ẩn trong Asteria – cô bạn luôn trầm lặng, ít khi thể hiện bản thân như thế. Thấy cô lao vào trận chiến một cách quyết liệt khiến Nagisa cảm thấy vừa tự hào, vừa bất an. Cậu hiểu rằng Asteria đang gồng mình chiến đấu không chỉ vì chính mình, mà còn vì tất cả mọi người. Nhưng cậu cũng lo lắng, liệu cô có bị thương không, liệu cô có chịu nổi những gánh nặng đó?
"Cậu ấy không chỉ mạnh, mà còn kiên cường hơn mình nghĩ."
Karma
Karma đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Lần đầu tiên, anh ta thực sự thấy được sức mạnh và quyết tâm không khoan nhượng của Asteria. Thấy cô không nương tay và suýt làm Takaoka "mất mạng", Karma vừa ấn tượng vừa có phần lo ngại. Anh biết, cô bạn này không chỉ là một đồng đội, mà còn là một người mà anh phải giữ cho thật chặt bên mình.
"Asteria... cậu không chỉ là một chiến binh mà còn là người gái kiên cường."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com