Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Gặp lại

Ba ngày nữa trôi qua, hôm nay đã là thứ sáu, thời tiết sáng sủa, bầu trời trong xanh tươi đẹp.

Hôm nay học sinh trường trung học Phụ Trực đến trường thì phát hiện trên cổng đã treo một dải băng rôn đỏ chót với dòng chữ trắng to bự: "Nhiệt liệt chúc mừng đội bóng rổ trường ta lần đầu tiên trong mười năm đã vượt qua vòng loại cấp thành!"

Tuy rằng trường bọn họ có thành tích văn hóa tốt, nhưng thành tích thể dục lại không khả quan lắm, mỗi lần đội bóng rổ tham gia thi đấu đều bị đánh đến thua bò, năm nào có thể lọt vào tứ kết cũng xem như tốt lắm rồi. Nhưng năm nay bọn họ lại một đường tiến thẳng, trực tiếp lọt vào vòng loại cấp tỉnh, đây quả là một tin tức vô cùng tốt.

Từ giáo viên lãnh đạo đến bác bảo vệ đều bị không khí vui mừng bao phủ, nụ cười từ ái treo trên môi suốt từ sáng tới giờ. Trong sân trường, bảng thông báo điện tử liên tục chiếu tin tức về thành tích của đội bóng rổ.

Khoảng 10 giờ, một chiếc xe buýt chậm rãi tiến vào sân, chính xác là chiếc xe đưa đội bóng rổ trở về từ ngoại thành.

Lúc này cũng đã tới giờ ra chơi, học sinh bên trong ồn ào ùa ra, bám trên lan can, vừa phòng tầm mắt về sân trường vừa ríu rít bàn luận.

Xe buýt ngừng lại, cửa xe mở ra, một đám thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ lần lượt xuống xe, người xách hành lý, người ôm cúp chiến thắng, còn có người được giáo viên đỡ xuống, có lẽ là do bị chấn thương trong lúc thi đấu.

Ôn Tuyết Nhiêu cũng nhận được tin tức, hôm nay là lần hiếm hoi cậu không tranh thủ giờ ra chơi để xem bài trước mà hòa vào nhóm học sinh đi ra hành lang ngóng trông, ánh mắt cậu chứa đầy sự tha thiết nhìn về phía xe buýt.

Cậu muốn gặp Quý Liệt Liệt.. Nỗi nhớ mơ hồ lúc trước, vào giờ khắc này đột nhiên tràn lan khắp lòng cậu.

"Aaaa! Quý Liệt kìa!"

Khi Quý Liệt đeo ba lô xuất hiện, một tiếng thét chói tai của học sinh nữ nào đó truyền đến tai Ôn tuyết Nhiêu, là giọng của học sinh nữ vô cùng kích động ở tầng dưới.

Tuy thành tích Quý Liệt không tốt, còn bị đồn là tính tình hung ác, nhưng được cái đẹp trai, chơi bóng giỏi, nên trong trường có không ít 'fan nam fan nữ'.

Đội bóng rổ tập trung cách không xa khu lớp học, tiếng la của học sinh nữ dễ dàng truyền đến tai bọn họ.

Đồng đội Quý Liệt nghe vậy thì nở một nụ cười công nghiệp ghen tị chọc, " Ha ha, Quý Liệt mày nghe không, có người gọi mày kìa! Đúng là đẹp trai có khác."

Quý Liệt ngẩng đầu, ngoái người lại nhìn về phía nữ sinh đang la hét.

Trong đám người kích động trên hành lang, chỉ có mỗi Ôn Tuyết Nhiêu là biết rốt cuộc Quý Liệt đang nhìn ai.

Bởi vì cậu thấy Quý Liệt nở một nụ cười vô cùng xán lạn, hai người chạm mắt, rồi lại ăn ý không nói lời nào, chỉ có vị ngọt lặng lẽ lan lan tỏa trong lòng cả hai.

Giờ ra chơi ngắn ngủi chỉ vài phút, chuông vào học vang lên, giục giã bọn học sinh quay về lớp.

Sau khi toàn bộ thành viên đội bóng rổ xuống xe, huấn luyện viên kiểm tra lại quân số, dặn dò những việc cần lưu ý rồi cho mọi người giải tán. Quý Liệt không theo các thành viên khác về phòng thay đồ để thay quần áo, mà sốt ruột chạy về lớp học.

Lớp A của hắn đang học tiết tiếng anh của thầy Tất chủ nhiệm, vừa thấy Quý Liệt vào cửa, thầy lập tức nở một nụ cười hiếm hoi chào đón, "Quý Liệt về rồi hả. Ha ha, các em, chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh bạn Quý Liệt nào!"

Các học sinh bên dưới đồng loạt nhiệt liệt vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang dội đến mức khiến kẻ có da mặt dày như Quý Liệt cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, hai tại trộm đỏ lên. Có điều hắn vẫn bày ra vẻ mặt cục cằn, lạnh lùng gật đầu rồi quay về chỗ. Vừa ngồi xuống, hắn theo bản năng để cúp phần thưởng ở bên phía bàn Ôn Tuyết Nhiêu, không hề cảm thấy hành vi này có chỗ nào không ổn.

Ôn Tuyết Nhiêu quay đầu, hai mắt lấp lánh nhìn thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết bên cạnh, thật lòng khen ngợi, "Quý Liệt, cậu thật là lợi hại."

Quý Liệt mím mím môi, "Cũng bình thường." Rõ ràng đã kiềm chế, nhưng khóe môi vẫn cứ cong cong, thể hiện chủ nhân của nó đang vô cùng vui sướng.

Lúc thi đấu Quý Liệt có tranh thủ xem bài vở Ôn Tuyết Nhiêu gửi cho, nên khi quay về học vẫn có thể theo kịp chương trình. Thời gian học tập tiếp theo trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa.

Tiếng chuông vừa vang lên, một đám học sinh đã dọn dẹp xong tập sách lao như bay ra ngoài chạy về phía căn tin. Một đám khác thì ríu rít rủ bạn bè từ tốn rời lớp.

"Lớp trưởng, cậu đi vệ sinh chung với tui không?"

Nghe được câu hỏi kỳ quái của Quý Liệt, bạn học ngồi trước ngạc nhiên quay lại, "Đại ca Quý.. đi vệ sinh mà cũng phải đi chung với lớp trưởng hả?"

Quý Liệt nhất thời nóng lòng, nghĩ sao nói vậy.

Ôn Tuyết Nhiêu giật thót mình, sợ bạn học phát hiện mối quan hệ bất thường của hai người.

Quý Liệt bình tĩnh tỏ vẻ không sao, "Sao sao, mấy ngày rồi không gặp bạn cùng bàn thân mến của tao, rủ nhau đi vệ sinh, thuận tiện hâm nóng tình cảm có gì lạ hả?"

Ôn Tuyết Nhiêu nở một nụ cười lịch sự, dùng giọng điệu trêu ghẹo vội vàng bổ sung, "Chứ không phải là cậu muốn moi đáp án bài tập từ tôi hả?"

Học sinh nam phía trước thành tích cũng không tốt, bình thường làm không xong bài tập toàn mượn chép bạn cùng bàn, nên nhanh chóng hiểu rõ 'mục đích chân chính' của Quý Liệt, còn cảm thấy Quý Liệt thật gan dạ, dám khiêu khích sự chính trực của lớp trưởng đại nhân, không quên thuận tiện chúc phúc, "Đại ca Quý, cố lên!"

Còn phải nói sao, Quý Liệt đương nhiên sẽ cố gắng, nhưng mà cố chuyện gì thì chưa biết được.

Ra khỏi lớp, hành lang đã đầy học sinh, đa số đều đi về hướng căn tin, số học sinh đi về phía nhà vệ sinh không có ai ngoại trừ Quý Liệt và Ôn Tuyết Nhiêu.

Bọn họ một trước một sau xuyên qua dòng người, cả hai vẫn luôn duy trì khoảng cách một cánh tay.

Bên trong nhà vệ sinh nam, máy lọc không khí vù vù chuyển động, trên bệ rửa mặt có để sáp thơm khử mùi, phải nói nhà vệ sinh trường bọ họ không hề hôi mà còn rất thơm, đây cũng là lý do Quý Liệt đồng ý rủ Ôn Tuyết Nhiêu tới đây. Trong lớp vẫn còn không ít bạn học ở lại học thêm rồi tí mới đi ăn, không tiện lắm.

Cả hai tiến vào một phòng vệ sinh đóng kính, cửa vừa khép, Quý Liệt gấp gáp chốt khóa rồi vòng tay ôm lấy thiếu niên mềm mại. Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối cùng hai người thân cận da thịt.

"Nhiêu Nhiêu." Để không bị ai đó đi vào đột ngột nghe thấy, Quý Liệt thấp giọng nói khẽ vào tai Ôn Tuyết Nhiêu, "Anh rất nhớ em."

Học sinh hư ngang ngược ở ngoài lập tức biến thành cún bự bám chủ, ăn vạ ôm lấy Ôn Tuyết Nhiêu không buông.

Từng dòng khí nóng phả vào da cổ nhạy cảm, khiến làn da tuyết trắng khẽ run lên, không phải vì chán ghét, mà là vì rung động. Trái tim trong ngực trái của Ôn Tuyết Nhiêu cũng đang bùm bùm đập vang.

Em mới không nhớ anh đâu. Những lời trái lòng muốn thốt ra, nhưng cuối cùng lại biến mất.

"Em.. em cũng rất nhớ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com