CHAP 1: XIN VIỆC
Engfa: nàng
Charlotte: cô
Aoom: em.
______________________________________
Cô lê cái thân đói meo rảo bước trên đường, ánh mắt ngó nghiêng nhìn mấy cửa hàng đồ ăn, tay xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình để xoa dịu cơn đói. Dáng đi hơi đổ về trước vì mệt mỏi. Cả ngày nay Charlotte vẫn chưa ăn gì. Mới hôm qua còn bị đuổi khỏi phòng trọ vì hai tháng liên tục không đóng nổi tiền phòng.
Charlotte vốn là sinh viên nghèo, học hành cũng chẳng giỏi gì mấy. Ba mẹ cô đều ở quê làm nghề đánh cá, bản thân cũng cố lắm mới lết thân vào được đại học. Năm nay là năm cuối rồi, cô cũng tự nhủ sẽ ráng tốt nghiệp để kiếm cái nghề. Nhưng mà phận đời trớ trêu, cô vì lo đi làm thêm nên không kịp ôn tập gì nhiều thế là rớt tốt nghiệp.
Cô cũng chẳng dám báo tin về, kẻo hai ông bà lại nhảy dựng đòi mang cô về quê theo nghiệp đánh cá. Cô cũng chẳng dám gọi điện về xin tiền mẹ, bởi vì cô muốn tự lập, nên trước nay đều cố gắng đi làm thêm để trả tiền phòng, tiền điện, tiền nước. Nhưng mấy tháng nay, quán ăn cô làm kinh doanh ế ẩm, thế là cắt giảm nhân sự.
Và thế là chúng ta có một Charlotte vừa nghèo, vừa thất nghiệp, vừa rớt đại học. Mọi thứ chỉ trong một ngày đều biến mất. Cô ngồi huỵch xuống cái ghế đá trong công viên, nhăn mày vì cơn cào ruột, nhìn mấy đứa nhỏ được ăn kẹo bông, bánh ngọt và kem mà cô chỉ biết thèm thuồng.
Cô: aishh, sao mọi thứ lại đổ dồn về cùng một lúc như thế hả!!!- cô gằng chữ hét lên.
Ông bảo vệ thấy cô ngồi ở đó hét lên như tên điên, bộ dáng tàn tạ như mấy kẻ vô gia cư liền cầm gậy ra đánh đuổi.
Bác bảo vệ: nè! Nè! Nhắm ngồi không yên thì biến đi, mày la lớn vậy rồi mấy đứa con nít sợ rồi khóc lên thì làm sao?
Cô xoay mặt sang nhìn ông bác, gương mặt phờ phạt, mắt lờ đờ nhìn ông.
Cô: chứ bây giờ nếu bác trong một đêm mất nhà, mất việc, hết tiền, rớt đại học, bác có...chấp nhận không?
Bác bảo vệ: bây hỏi kỳ, dĩ nhiên là không rồi!- bác bảo vệ ngồi xuống cạnh cô- sao? Có chuyện gì mà nhìn mày tả tơi thế này!?
Cô: bác không muốn vác con vô bệnh viện thì bác cho con cái gì ăn đi, tối hôm qua đến giờ con còn chưa có gì vào bụng.
Bác bảo vệ nghe vậy thì giật mình, lật đật chạy vô phòng bảo vệ.
Bác bảo vệ: bây ngồi đây xíu nghe, tao vô tao nấu cho mày ly mì, chờ xíu nghe, đừng có xĩu nha mạy.
Cô: nhanh đi bác, không là con chết bây giờ.
Bác đi vào mở ngay hộp mì ra, bỏ mấy gói gia vị thật nhanh rồi châm nước nóng vào, mắt cứ ngó ra cửa sổ nhìn xem cô có ngất không. Châm đủ nước liền chạy ra đưa ly mì cho cô.
Bác bảo vệ: chờ 2 3 phút nó mềm ra rồi bây ăn, tao đi mua nước.
Cô cầm ly mì mà thất thần, ngửi mùi thơm của nó mà bụng cô sôi lên mấy lượt. Bác bảo vệ cũng quay lại với ly nước cam mát lạnh. Bác bảo vệ hớn hở đưa cho cô.
Bác bảo vệ: nè! Ăn đi rồi uống vô, tao thấy mày sắp chịu không nổi rồi đó!
Cô hút một hơi, hương vị nước cam tràn ngập trong miệng, cô rít một lượt hết nửa ly. Quay sang thấy mì cũng mềm, cô thổi thổi mấy cái rồi ăn như hổ đói, mấy phút sau đã hết ly.
Bác bảo vệ: ăn nhanh dữ mậy? Đói lắm hả?
Cô: bác nhìn cái bộ dạng con cũng biết mà? Cám ơn bác nhiều, không có bác chắc con chết bờ chết bụi ở đâu rồi quá!
Bác bảo vệ: có gì đâu bây ơi, cho mày có ly mì với ly nước tao có mất mát nhiêu đâu! Mà sao bây thành ra như vầy? Kể tao nghe.
Cô cũng vui vẻ kể lại cho bác nghe, bác nghe xong chỉ biết tặc lưỡi, thương cảm cho số phận của cô.
Bác bảo vệ: trong một ngày mà bây thành ra như vầy, đúng là khổ thiệc mà! Thôi ráng qua con trăng này nghen- bác vỗ vai cô- mà rồi...bây định tối nay ngủ ở đâu?
Cô: bác ơi, thương người thì thương cho trót, nha bác?
Bác bảo vệ: rồi rồi, tao cho mày ngủ nhờ mấy hôm ha? Ráng kiếm việc làm thêm hen, chứ tao gánh mày không nổi đâu con.
Cô: dạ, con sẽ cố. Nhưng mà với tình trạng của con bây giờ không biết có ai nhận còn không.
Bác bảo vệ: thấy bây cũng đẹp, da trắng, dễ thương, hay bây thử làm "bé đường" đi!
Cô: "bé đường"...là cái gì vậy bác?
Bác bảo vệ: ủa bây không biết hả? Nghề này bây giờ hot lắm, biết bao nhiêu đứa con gái dấn thân vào đó, con trai cũng có mấy đứa đó con.
Cô: nhưng mà...nghề đó là làm cái gì vậy bác?
Bác bảo vệ: là bây sẽ được một người bao nuôi mày, chu cấp cho mày một số tiền nhất định hằng tháng, mày chỉ việc nghe lời ngoan ngoãn, làm theo những gì người ta muốn.
Cô: ở đâu ra có cái nghề như vậy trên đời vậy bác, con không tin đâu! Khéo nó lại lừa con bán thân vô mấy chỗ đồi truỵ.
Bác bảo vệ: bây nhìn đi! Coi tao có nói sai không?- bác bảo vệ nhặt một tờ rơi ven đường đưa cho cô.
Cô nhìn tờ quảng cáo, lẩm nhẩm đọc theo mấy dòng chữ trên đó.
Cô: tuyển Sugar baby, 80.000Baht/ 1 tháng!!!
Bác bảo vệ: đó! Tao nói bây không tin, hay bây thử xin vô đó làm đi, việc nhè lương cao còn có cơ hội đổi đời.
Cô: nhưng mà con như vậy...có ai nhận không?
Bác bảo vệ: bây đẹp mà? Thấy bây cũng cao ráo, trắng trẻo! Bây suy nghĩ kĩ đi, giờ ngồi đây phụ tao coi cổng, coi có ai ăn cắp, cướp giật gây rối gì đó thì báo cho tao để tao xử lý, tao phải đi soát vé bên kia.
Cô: dạ, con biết rồi.
Bác bảo vệ: nắng nôi quá thì dô trong đó ngồi cũng được, không biết cái gì thì gọi tao dô số này hen- bác đưa cho cô một cái danh thiếp- rồi tao đi à.
Cô nhìn tờ danh thiếp rồi ngước lên nói với theo.
Cô: mà bác ơi! Bác tên gì vậy bác?
Bác bảo vệ: gọi tao là bác Arthit.
Cô: vâng, cháo tên Charlotte.
Bác bảo vệ: ờ!! Tên bây đẹp lắm- bác gật đầu nói lớn với cô.
^buổi tối^
Cô cùng với ông bác ngồi ăn mì trong phòng bảo vệ, ông bác vừa nhai vừa hỏi cô.
Bác bảo vệ: sao? Nghĩ kĩ chưa?
Cô: dạ con cũng có nghĩ chút chút, chắc mai con đi xin thử xem sao.
Bác bảo vệ: ừm, không được thì tao giới thiệu cho mày vài chỗ phát tờ rơi, mặc mascot để chơi với mấy đứa nhỏ, hơi cực nhưng mà lương cũng được.
Cô: dạ cám ơn bác.
Bác bảo vệ: ừm, ăn nhanh đi rồi đi ngủ nè. Mà bây chịu nằm đất hay nằm giường?
Cô: dạ con nằm đất được rồi, dù sao lúc ở trọ con cũng ngủ dưới đất mà.
Bác bảo vệ: ừm, may tao vẫn còn dư cái nệm với cái mền, gối để tao chạy qua khu bên kia xin cho mày một cái.
Cô: dạ thôi cực bác quá, con lấy mấy cái áo xếp lên nằm ngủ cũng được.
Bác bảo vệ: thôi bây ơi, sáng dậy đau cô chết mẹ, để tao qua lấy cho, cách có mấy chục mét chứ xa khỉ khô gì đâu!
Cô: dạ con cảm ơn bác!
^hôm sau^
Cô dậy từ sớm, ngồi dậy vươn vai mấy cái, ngó lên giường không thấy ông bác đâu, đoán chừng bác đã dậy từ lâu rồi. Cô đứng dậy xếp mền gối cho vào ngăn tủ rồi lấy bàn chải với kem đáng răng đi ra nhà vệ sinh công cộng.
*nhà vệ sinh công cộng*
Cô lờ đờ đi vào vì còn hơi buồn ngủ, bỗng va phải người phụ nữ. Cô lấp tức ríu rít xin lỗi.
Cô: tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!!
Người phụ nữ nhìn vào gương mặt của cô, trên mặt đeo một cặp kính mát to, nở nụ cười.
?: không sao, cẩn thận một chút là được.
Cô: vâng.
Đoạn hội thoại kết thúc, cô nhìn bóng lưng người phụ nữ đó mà ngưỡng mộ, người gì vừa đẹp vừa giàu, cô lại không bằng một góc của người ta.
Cô: đúng là cuộc đời bạc bẽo.
Ông bác bây giờ mới trở về với hai hộp cơm nóng với hai lon café. Cô đi đánh răng rửa mặt, tắm rửa xong cũng đi ra. Ông bác thấy cô đi vào cũng hớn hở nói mấy câu.
Bác bảo vệ: nè! Bây ăn đi, cơm còn nóng đó cẩn thận một chút. Ăn lẹ còn đi xin việc.
Cô: dạ con cám ơn bác nhiều.
Bác bảo vệ: có gì đâu! Ráng làm trả tiền tao là được, ăn lẹ đi.
Cô: dạ dạ.
Hai người ăn uống xong rồi tạm biệt nhau.
Bác bảo vệ: chúc bây may mắn.
Cô: dạ bác con đi.
Bác bảo vệ: ừm, đi đi không trễ.
Cô: dạ!- cô vẫy tay chào bác rồi đi.
Cô đi theo chuyến xe buýt, đến một nơi chuyên môi giới về sugar baby cho các đại gia. Đi xe buýt khoảng 20ph cũng đến nơi. Cô đứng dưới một toà nhà cao, nhìn theo địa chỉ biết chỗ đó ở tầng năm. Nhanh chân đi vào thang máy di chuyển đến đó.
Đến nơi cô vô cùng choáng ngợp, có rất nhiều cô gái đến đây xin làm việc này, họ đều mặt những trang phục hở hang gợi tình, còn cô thì lại mặc áo thun quần tây. Cô cố gắng bình tĩnh tìm một vị trí để ngồi xuống. Một nhân viên nam ở đó đưa cho mọi người một tờ sơ yếu lý lịch để mọi người điền vào.
Chừng 10ph sau có một người phụ nữ đi vào, ăn mặc sang trọng.
Em: chào tất cả mọi người, tôi là Aoom, là người môi giới, tôi cũng sẽ là người chọn xem ai trong tất cả các cô gái ở đây ai mới là người thích hợp làm Sugar baby. Bây giờ mọi người cho tôi thu hồ sơ và tôi sẽ gọi vào theo số thứ tự ha.
Cô cùng với những người phụ nữ khác đưa cho em tờ giấy rôi ngồi chờ, Cô là người cuối cùng được gọi tên, bản thân cũng chứng kiến rất nhiều nét mặt của những người phụ nữ vào trước, người vui kẻ buồn, cô cũng chẳng biết số phận mình sẽ ra sao.
Vừa được gọi tên cô liền đi vào, bên trong chỉ có mình em. Aoom quan sát từ trên xuống dưới một lượt rồi đánh giá.
Em: dáng người đẹp, da trắng, cũng có nhan sắc. Em là gái thẳng sao?
Cô: em cũng...không biết.
Em: nếu được nhận làm sugar baby, em muốn mình nhận được bao nhiêu một tháng.
Cô: tầm...ừm...30.000 Baht là đủ trang trải rồi ạ.
Em: em không thấy số tiền đó quá ít sao? Em vừa phải đi theo chiều chuộng mấy tên giàu có, thậm chí còn phải ở trên giường cho người ta làm chuyện ấy, em không thấy nó quá ít sao?
Cô: em không quan trọng trinh tiết cho lắm, với lại...em cũng suy nghĩ kĩ rồi, với lại vói việc dãi nắng dầm mưa mà lương có 5000 Baht với việc đi làm công việc này như vậy đã tốt lắm rồi.
Em: ok, việc phỏng vấn đã xong, bây giờ thì em có thể về chờ thông tin từ chúng tôi.
Cô: vâng ạ- cô đứng dậy cuối đầu chào rồi rời đi.
Em nhìn tờ sơ yếu lý lịch của cô rồi đánh giá.
Em: đây có lẽ là tờ đẹp nhất trong hôm nay rồi.
Vừa hay, nàng cũng đến khu môi giới này. Aoom vốn là bạn thân của nàng, trước nay nàng cũng từng bao nuôi rất nhiều nhóc con, gái lẫn trai nhưng chỉ được gần một tháng liền vứt người ta qua một bên. Hôm nay và từ L.A trở về muốn nhận nuôi thêm một nhóc khác.
Nàng: chào.
Em: lại đá đít tên nhóc kia rồi sao?
Nàng: ừm, vừa mới đá hôm qua, tên đó quá tham lam, 100.000 baht một tháng vẫn chưa hài lòng. Hôm nay muốn chọn một nhóc khác.
Em: nam hay nữ?
Nàng: nữ đi, dù sao cũng mấy tháng rồi không có nữ nhân.
Em: xem thử đi- em đưa ra một xấp hồ sơ của các cô gái vừa được phỏng vấn sáng nay.
Nàng nhìn qua một lượt, bắt gặp tờ của Charlotte, dừng lại đọc một chút.
Nàng: cho mình người này, Charlotte Austin.
Em: được, em ấy cũng mới rời khỏi đây 10ph thôi, để mình gọi.
Nàng: có lẽ mình sẽ giữ cô gái này khá lâu đây~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com