~4~
Có thể nói là Joshua càng ngày càng thoải mái bắt chuyện với Seokmin. Nghe lời cậu anh đã học nấu mấy món đơn giản, với cái tính của anh thì học cái này nhanh thôi nhưng vì trước đây anh lười nên giờ mới bắt đầu nên tần suất đi mua đồ ăn nhanh cũng giảm đi. Anh rất hay vào cửa hàng buổi tối để bắt chuyện với Seokmin, kể cả khi không mua gì cả, cậu thanh toán cho khách xong quay ra rồi 1 người đứng quầy 1 người ngồi ở bàn ăn luyên thuyên với nhau một hồi. Dần dần thành thói quen, một tuần 7 ngày phải hết 4 5 ngày anh xuống với cậu.
Cậu cũng có vẻ quen với anh nên không bị nói lắp bắp, ngại ngùng như trước mà rất năng nổ và luôn tràn đầy năng lượng mỗi khi gặp anh, nhưng thỉnh thoảng vẫn rất vụng về trước mặt anh rồi xấu hổ đỏ cả vành tai. "Anh cứ nhìn em chằm chằm làm em đánh rơi cái thùng đấy"-Seokmin nói làm Joshua cười lớn
"Vậy hả bé, thế thôi anh không nhìn nữa"
Thỉnh thoảng, Seokmin còn nhắn tin hẹn rằng mình sẽ đi làm sớm để mang cơm cho anh vì quá khó chịu với cách anh ăn uống nhưng anh từ chối.
Seokmin làm ca khuya từ 9 giờ đến 1 giờ sáng mới về nên hầu hết các cuộc trò chuyện giữa 2 người diễn ra trong cái siêu thị đó, và vì đêm nên không có nhiều người nên 2 người có nói chuyện cũng không ai nhắc gì.
Sau nhiều lần trò chuyện và thỉnh thoảng nhắn tin anh mới biết Seokmin từ nơi khác tới, sinh ra trong một gia gia đình không có gì nổi trội. Seokmin rất chăm chỉ và thường xuyên được học bổng của trường nên đã được thầy cô khuyên lên trường P đăng ký thi và không nằm ngoài dự đoán, cậu đã đậu vào ngôi trường hàng đầu cả nước. Tính tình cậu thì chân chất thật thà, không lừa dối ai được và hơn nữa cậu rất nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh nên đã chọn ngành điều dưỡng để theo đuổi.
Khác với nhiều người nghĩ, Seokmin là người ý chí quyết tâm cao và rất mạnh mẽ. Cậu ngoài làm siêu thị còn đi dạy thêm và làm bồi bàn để kiếm tiền đóng học và Càng tìm hiểu thì Joshua càng thêm yêu quý con người này. Từ tính cách của cậu cho đến cách cậu sống, sự năng động của cậu, cách cậu nói chuyện với anh đều mang lại cho anh một cảm giác dễ chịu.
Joshua Hong: Anh biết em bận nhưng em có thể sắp xếp hôm nào đi chơi cùng anh không?"
Lee Sunshine: Sau thi giữa kì thì mình có rảnh một tuần ít bài tập đấy anh, hôm đó mình ra ngoài cũng được anh nhé
Anh nhìn vào dòng tin nhắn của hai người mỉm cười rất tươi, người đâu mà đến cái tên tài khoản thôi cũng đáng yêu.
Kì thi giữa kì đã đến, khối lượng bài tập nhiều không đếm xuể, anh phải bỏ hết những thứ giả trí để tập tập chung ôn thi, thậm chí không xuống chơi với Seokmin nữa, dù vậy anh vẫn để ý thấy Seokmin đi làm đều đặn, anh thật sự khâm phục luôn.
Thi cuối kì xong tất cả đều nhẹ nhõm, Hoshi và hội bạn của hắn kéo anh đi chơi phố ngay sau khi làm bài xong, đúng là bọn không biết mệt, anh nghĩ. Đi chơi với Hoshi thì cũng đồng nghĩa với việc đi khuấy đảo đường phố, một hình hắn đã ồn rồi đây còn kéo thêm 5 đứa ồn không kém đi theo khiến Joshua cảm thấy điên cả đầu.
"Mấy người anh em cho tôi cáo từ nhé, tôi mệt quá rồi"
"Ủa Josh, sao mà anh yếu thế, lớn hơn bọn này có vài tháng thôi mà thể lực thế này là không ổn rồi"-Hoshi tặc lưỡi
Anh cũng chẳng rảnh hơi mà đáp lại lời hắn, anh dứt khoát đi ngược lại và bắt xe buýt trở về nhà. Đang trên xe thì mẹ anh gọi điện, đương nhiên là anh bắt máy ngay lập tức
"Bảo bối của mẹ lâu rồi không gọi điện về, quên hai ông bà già này rồi hả"-giọng nói quen thuộc của mẹ khiến tinh thần thần anh phấn chấn lên nhiều phần
"Đâu có đâu, con mới gọi mẹ tầm 6 ngày trước rồi phải ôn thi nên mới không có thời gian gọi chứ, con vẫn nhắn tin cho mẹ mà"
"Thi ổn không con, khổ thân con trai của mẹ đã phải ở một mình mà còn học vất vả" Mẹ Joshua mà thương con thứ 2 thì không ai dám tranh thứ nhất
"Ổn mẹ ạ, chắc là pass thôi"
"Con yêu giỏi quá, vậy muốn bao nhiêu tiền mẹ chuyển cho"
"Thôi con còn nhiều tiền lắm, khi nào hết con gọi nhé"
"Rồi, lo mà đi ngủ đi, nghe tiếng thì chắc mày đang ra ngoài chơi đúng không"-mẹ anh hỏi
"Con đang đi xe về nhà rồi mẹ, Hoshi rủ đi chơi mà con mệt quá nên về sớm"
"Sớm sủa gì nữa, gần 9 giờ rồi, cái hội đấy định đi phá nhà người khác à"
Joshua cười khúc khích "Bọn nó đi ăn mừng vì cả bọ không ai làm tệ thôi mẹ à"
"Thôi mẹ có việc rồi, cúp máy nhé, bên này đang còn là giờ hành chính"
"Yêu mẹ"-anh và mẹ thường kết thúc cuộc nói chuyện bằng lời yêu thương như thế
"Yêu cục cưng của mẹ"
Rồi hai người tắt máy
Một lúc sau thì anh cũng đến tòa nhà, như thường lệ anh vào siêu thị để gặp Seokmin nhưng hôm nay không khí có hơi khác thường. Khi bước vào thay vì chào một cách nhiều năng lượng như bình thường, hôm nay cậu chỉ gật đầu nhẹ với anh. Anh hơi bất ngờ nhìn Seokmin
"Em làm sao vậy?"
"Em không sao"
"Không khỏe chỗ nào nào à?" Anh lo lắng hỏi
Seokmin lắc đầu, vẫn cúi mặt xuống
"Em biết em có thể nói chuyện với anh đúng chứ"-anh vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu. Đột nhiên cậu òa khóc
"Huhuhu, em làm bài kiểm tra không tốt tí nào cả, sợ phải học lại mà giờ học lại thì lại phải đóng thêm tiền"
Thấy cậu như vậy anh vỗ vai an ủi
"Lúc ôn thi hình như em vẫn làm việc đúng không?"
Cậu gật đầu
"Với khối lượng bài cần ôn như vậy thì em mà vẫn đi làm thì làm sao có thời gian và sức khỏe để ôn thi chứ"
"Nhưng không đi làm thì em không trả nổi tiền nhà"-cậu mếu máo nói khiến anh mủ lòng
Anh vẫn vỗ vai cậu, vì một người đứng trong quầy một người đứng ngoài anh không thể ôm cậu được mà chỉ đứng nhìn cậu khóc như thế.
Đột nhiên có khác đi vào, hai người giật mình tách nhau ra, Seokmin cúi xuống để lau nước mắt. Anh thì quay trở lại chỗ bàn ăn ngồi suy nghĩ. Sau khi cậu thanh toán cho người khác xong, cậu sụt sùi vì ngại nên không ngẩng đầu lên nhìn anh. Một lúc sau anh cất tiếng
"Em muốn sống ở chỗ anh không?"
Một sự im lặng kéo dài
"Được hả anh?"-Seokmin ngờ vực hỏi.
"Ờ, dù gì anh cũng ở một mình"
Cậu suy nghĩ một lúc rồi đáp lại
"Em cảm ơn anh nhưng thôi anh ạ, chia đôi rồi thì tiền nhà ở đây vẫn đắt lắm"
"Không, em chỉ cần mua đồ ăn thôi còn tiền nhà tiền điện tiền nước anh trả"
Khác với suy nghĩ của anh, Seokmin nghe vậy xong liền xua xua tay
"Không không, em không muốn mắc nợ ai đâu"
"Anh cần gì ở em đâu, chỉ cần em ở nhà anh rồi nếu em thích thì em có thể nấu ăn hoặc dạy anh nấu ăn này. Dù gì anh cũng ở một mình buồn chán, bố mẹ anh cũng khuyến khích đón người về ở cùng, mà em cũng biết nhà anh thừa sức chi trả tiền phòng cho cả 2"
Cuối cùng thì Seokmin vẫn từ chối trong sự khó hiểu của anh. Anh khá là thất vọng về điều này
Về nhà anh nằm ra suy nghĩ, tưởng tượng cảnh Seokmin sống ở đây, cậu có thể làm bừng sáng cả nơi nhạt nhẽo này chỉ bằng một nụ cười. Hơn nữa, anh cũng muốn có người để dựa vào trong những ngày tháng học đại học vất vả này. Anh định nhắn cho Hoshi kể về chuyện hôm nay nhưng nghĩ lại hắn chắc chẳng hiểu cho anh đâu nên anh quyết định gọi Jeonghan, dù gì hai người lâu lâu rồi chưa nghe giọng nhau.
"Alo"-giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ đầu dây bên kia
"Jeonghanie à"
"Sao hôm nay gọi cho tao luôn vậy?"
"Ờm thì tao muốn kể cho mày một truyện, chứ không nói với ai thì tao thấy nặng lòng lắm"
"Ờ kể đi, Jeonghan luôn sẵn sàng nghe"
Vậy là anh thao thao bất tuyệt kể về buổi tối hôm nay với Seokmin cho Jeonghan nghe. Nghe xong cậu không những không đồng cảm với anh mà còn cười lớn.
"Josh ơi mày non quá. Người ta như thế với mày là phải"
"Gì chứ?"
"Người ta có lòng tự trọng đấy con. Bây giờ tự nhiên cho người ta ở đợ thế chả khác gì chê thẳng là người ta nghèo cả, mà đấy là còn trong lúc nó làm việc nữa."
"...."
"Đúng chưa?"
"Ờ đúng"-Joshua phải thừa nhận
"Nếu muốn nó ở cùng đến vậy thì đợi một thời gian nữa rồi chọn thời điểm thích hợp hỏi nó lại cũng được. Hoặc làm thân với nó vào rồi 2 đứa sẽ tự nhiên muốn ở chung thôi"
"Thằng bé đi làm với học cả ngày, muốn mời nó ra ngoài cũng khó. Mà nhắc đến chuyện này, mai tao định mời nó đi chơi đấy"
"Ờ được đấy, xóa bỏ chuyện lúc tối đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com