2
Không kể thì cũng chẳng ai biết, Trình Tiểu Thời đương nhiên đã trằn trọc cả đêm qua. Cứ nghĩ đến chuyện lưu ban thêm một năm, hắn lại cảm thấy thao thức và nản lòng vô cùng.
Nhưng nản thế nào được, học phí cho một năm thật sự không thể đùa. Công việc bán thời gian đã cho hắn một khoảng lương vừa đủ để chi trả cả tiền học và tiền tiêu xài cho nhu cầu thiết yếu, chỉ riêng tiền thuê trọ là phải ghi nợ dài hơi.
Bác chủ nhà, chính là bố của Kiều Linh tốt bụng thương Trình Tiểu Thời vô cùng, một phần vì tính tình hắn thẳng thắn chất phác, phần còn lại có lẽ là hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Gia đình hắn đã thuê trọ nơi này được gần một thập kỉ, dĩ nhiên đối đãi với bác không khác gì người thân, ruột thịt, cứ như người cùng một nhà.
Bác định bụng sẽ cho hắn ở trọ miễn phí đến lúc hắn tốt nghiệp rồi thật sự tìm được công việc chính thức. Nhưng Trình Tiểu Thời đã từ chối. Hắn dõng dạc nói thế này:
"Giả sử người thuê trọ không phải cháu thì hẳn bác sẽ thu được một khoản tiền trọ kha khá, nhưng theo cách này thì bác lại mất trắng số tiền đó."
"Làm vậy cháu thấy áy náy lắm, mà bây giờ cháu cũng chưa thể làm ra tiền. Hay thế này, bác cho con nợ tiền thuê nhà đến hết cấp phổ thông, cháu sẽ đi làm kiếm tiền bù dần dần vào sau."
Sự chính trực của Trình Tiểu Thời tất nhiên làm kinh ngạc bác chủ trọ. Thời điểm đó trong mắt mọi người hắn chỉ là một cậu bé loi choi lóc chóc mười một tuổi, miệng còn hôi sữa, ấy vậy lại nói ra những lời chững chạc như vậy. Bác gật gù đồng ý rồi giao cho Trình Tiểu Thời một gian nhà nhỏ trong số những gian bác đã cho thuê. Nơi của hắn thật có nhỉnh hơn những chỗ khác. Nhà mới được thiết kế khá chỉnh chu, lại có lác đác vài món nội thất tặng kèm, có đầy đủ trang thiết bị, nhìn vào chắc chắn không ai biết đây là nhà trọ.
Trình Tiểu Thời thấy mình thật may mắn làm sao. Hắn còn không ngờ đến cơ mà, trong bụng còn chẳng mong đợi nhiều như vậy.
Nhà Kiều Linh cũng gần đây, chị thông qua bố mình mà biết hắn, gặp gỡ làm quen dần dà thân thiết như ruột thịt. Kiều Linh vài lần một tuần sẽ ghé sang nhà hắn thăm, có khi sẽ ở lại dùng bữa cùng Trình Tiểu Thời.
Nhìn chung, như vậy đã làm vơi đi nỗi cô đơn của hắn.
Những thứ tốt đẹp ấy dần tan biến khi hắn lại nghĩ đến hai chữ "lưu ban", Trình Tiểu Thời ngáp ngắn ngáp dài chán nản lết thân cuốc bộ đến trường. Hôm nay theo lẽ thường của ngày đầu tuần, hắn sẽ phải đến sớm hơn mọi khi mười lăm phút để sinh hoạt.
Cũng không có gì đáng nói, sinh hoạt với trường xong sẽ đến sinh hoạt với lớp. Hôm nay không khí có vẻ căng thẳng hơn, mấy đứa nghịch ngợm nhất còn im thin thít, chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Thầy chủ nhiệm đẩy kính, ho một cái rõ to, dõng dạc phát biểu:
"Tôi sẽ nêu lên một số điểm sáng và điểm tối trong học kì vừa qua."
"Về điểm sáng, lớp ta kì này vinh dự có một học sinh được nhận học bổng của trường."
Học bổng của trường, đối với tất cả học viên đều là một mục tiêu mà đại đa số muốn nhắm đến, là niềm vinh dự của người được nhận. Nghe bảo chỉ có năm phần mỗi học kỳ, đương nhiên dành cho năm người có thành tích tốt nhất.
Một tin tức động trời như vậy, lớp hắn tâm vẫn bất biến. Họ không ồ lên sôi nổi hay rầm rộ mà chỉ thì thầm qua lại, một trong số đó vô tình lọt vào tai Trình Tiểu Thời:
"Chắc chắn lại là bạn Lục rồi."
"Không sai, cũng không bất ngờ gì."
Thầy giáo có vẻ như đã quen với việc này, vỗ tay hai nhịp lôi kéo sự chú ý của học sinh, ổn định lại trật tự lớp rồi dõng dạc nói:
"Bên cạnh đó, vẫn còn một bạn đạt thành tích khá kém trong kỳ thi vừa rồi."
"Trình Tiểu Thời, em nên cố gắng hơn nữa."
Sự tập trung đổ dồn cả về Trình Tiểu Thời đang gục đầu giấu gương mặt đỏ lựng xuống bàn, hai tay chắp lên sau gáy lầm bầm mấy từ vô nghĩa. Hắn thầm rủa, ít nhất cũng không cần phải công khai như vậy chứ.
Bị nhiều ánh mắt phán xét đâm chọt quả là một cảm giác khó chịu. Trình Tiểu Thời dù cá tính hay được Kiều Linh gọi thân thương là "mặt dày, chai mặt" thì hắn vẫn biết ngại. Ngại chết đi được.
"Khốn kiếp..."
Trình Tiểu Thời ngại đến mức buột miệng chửi thề, hắn thật sự muốn đào một cái hố chôn thân xuống đó để không ai nhìn thấy nữa. Trình Tiểu Thời vì chuyện đó mà mất tập trung, cũng không còn để tâm những gì thầy nói nữa.
Hắn nhắm mắt lại, vô tình bị cơn gió hiu hiu ru hồn bay phách lạc, quên đường về nhà.
"Trình Tiểu Thời!"
"Vâng?!"
Hắn giật bắn người bật dậy, gương mặt ngơ ngác nhìn quanh quanh lại thấy có người bụm miệng cười thầm. Thôi xong, lại thêm một trái quê to bự đem nuốt vào cổ nữa. Hắn vò đầu bức tóc, chẳng hiểu hôm nay là ngày quái gì mà lại xui xẻo đến vậy.
Thầy giáo è è vài tiếng trong cổ họng, lại tiếp tục nội dung giảng đạo của mình:
"Để cải thiện thành tích của các bạn chưa tốt trong lớp, cùng nhau đi lên. Thầy đề xuất đưa những bạn có điểm số tốt nhất cặp với cái bạn còn yếu kém để hỗ trợ thêm ngoài giờ."
Thầy đẩy kính, nói thêm:
"Như vậy, có thể biết ngay ai đã gian lận trong bài kiểm tra."
Lớp Trình Tiểu Thời ồ lên rõ vang, đâu đâu đã có vài gương mặt tái mét vì lo lắng. Trình Tiểu Thời tinh ý nhận ra ngay những người có biểu hiện bất thường, bĩu môi rồi nhếch mép thầm nghĩ:
"Heh, sống ngay thẳng như tôi đây có phải là tuyệt vời không."
Hắn giờ đây lại cảm thấy tự hào thần kỳ, tự hào vì mình sống đúng với bản chất thật. Dốt thì nói dốt, đần thì nhận đần, không đơn sai, không bao biện.
Hắn bấm bút, xoay xoay nó lướt đi uyển chuyển qua những ngón tay thon dài, điêu luyện như một tay xoay lành nghề. Đây là thú vui của Trình Tiểu Thời trong những lúc chán chường nhất.
"Đến cặp cuối cùng, Lục Quang sẽ phụ trách giám sát và hỗ trợ Trình Tiểu Thời. Em có đồng ý không?"
Trình Tiểu Thời đương nhiên tò mò về vị sư phụ tương lai siêu chất lượng của mình, hắn nghiên đầu đối chiếu với ánh nhìn của thầy để tìm ra đối tượng. Mang tiếng là học chung với nhau cả một học kỳ nhưng hắn theo lẽ thường không hề quan tâm đến lớp, những người hắn biết mặt có lẽ chỉ có ban cán sự mà thôi.
Bởi vậy, Lục Quang là một cái tên rất lạ lẫm.
"Nếu không còn cách nào khác thì em đành nhận."
"Được rồi, nhờ em chiếu cố cậu ấy."
Trình Tiểu Thời ồ lên, ậm ừ trong họng mấy âm thanh nghe như đang âm thầm đánh giá. Chính xác hơn, hắn cảm thấy khá ấn tượng với người này.
Cậu ta có mái tóc trắng như tuyết phủ về đông, đôi mắt sắc lẹm băng lãnh sắc xảo vô cùng, gương mặt không đến nỗi góc cạnh nhưng rất có chiều sâu, ngũ quan phối hợp thành cấu trúc hài hòa. Nhìn chung, Lục Quang thật sự có ngoại hình bắt mắt, thành công thu hút ánh hình của Trình Tiểu Thời.
"Không ngờ trong lớp lại có người như vậy."
Để thuận tiện, Lục Quang được chuyển đến ngồi cạnh hắn.
Hắn nhìn cậu, cậu nhìn hắn.
Lục Quang quay đi, bơ đẹp Trình Tiểu Thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com