Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

6.

Mặc dù đã trở thành rắn nhưng tôi vẫn là một con rắn chăm chỉ.

Tiết học đầu tiên trong ngày hôm nay là Lịch sử Phép thuật do giáo sư Binns dậy, kể cả khi chẳng ham hố gì môn học nhàm chán này thì tôi vẫn cố lê lết cái thân hình dài ngoằng của mình tới lớp.

Ồ wow, tuy là học sinh đi trễ và vào tiết cuối cùng nhưng tôi lại không hề bị trừ điểm.

Vui không ?

Chắc chắn là không rồi, bởi vì tôi thà rằng bản thân bị trừ điểm hoặc giáo sư la mắng còn hơn việc không ai thấy mình trong cái vỏ ngoài rắn như bây giờ.

7.

Rút kinh nghiệm xương máu từ lần bị đánh trước nên lần này tôi không cố gắng thu hút sự chú ý hay trườn bò tới trước mặt người khác nữa, lủi thủi ra đến góc lớp, tôi lớn giọng hét :

_ Tôi là Y/n, tôi bị biến thành rắn rồi. Có ai nghe thấy tôi nói gì không ? Êi này ...

Không một ai trả lời.

Giáo sư Binns vẫn giảng bài một cách nhiệt huyết mặc kệ sự đời.

Các bạn học của tôi người thì ngủ gà ngủ gật, kẻ chăm chú nghe giảng, cũng có một số đang thì thầm trò chuyện to nhỏ.

Nhưng chẳng ai đáp lại lời kêu cứu của tôi !

Tôi từng nghe nói chỉ có người mang trong mình huyết thống của Salazar mới có khả năng sử dụng Xà ngữ.

Thế nhưng trong cái lớp học đầy rẫy Slytherin như vậy mà chẳng có ai là con cháu của ngài hay sao ?

Tuyệt vọng và bất lực, tôi đành thốt lên :

_ Ôi Salazar, lẽ nào ngài là người sáng lập nên Slytherin mà lại chẳng có nổi một người kế thừa học trong Hogwarts à ? Đáng buồn thay, đúng là trò đùa của tạo hóa.

Còn đang đau khổ than vãn thì bỗng tôi giật mình nhận ra có ai đó đang nhìn chằm chằm bản thân.

Tôi dè dặt quay lại và phát hiện ra đó chính là thủ lĩnh nam sinh của nhà mình ???

Thủ lĩnh nam sinh Slytherin - Tom Marvolo Riddle - phù sinh gương mẫu cùng nhà với tôi - luôn dẫn đầu trong mọi hoạt động và cả học tập của học viện.

Đôi mắt nâu đen của anh ấy dán chặt vào người tôi như đang phán xét, và ngay khi tôi sung sướng nghĩ rằng có lẽ nào Riddle hiểu được Xà ngữ thì anh đã thản nhiên quay mặt đi rồi tiếp tục ghi chép bài vở.

Aiz, đúng là hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn mà.

8.

Lần thứ hai thức giấc, tôi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.

Chuyện gì thế này ?

Tôi nhớ rằng mình đã đi dạo quanh lâu đài và cuối cùng dừng chân tại sân tập Quidditch để đánh một giấc ngủ no say trên thảm cỏ mềm mượt mà nhỉ ?

Một căn phòng xa lạ với cách bài trí đơn giản và gọn gàng cùng tông màu xám xanh làm chủ đạo.

Tuy rằng nhìn màu ga trải giường cùng rèm cửa tôi có thể phán đoán đây chắc chắn là phòng của một phù sinh nhà Slytherin nào đó nhưng nó sẽ không phải là phòng của tôi, hay bất cứ căn phòng nào khác mà tôi từng cùng đám bạn vào chơi.

Ngay khi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì có một bàn tay trắng nhợt nhạt cùng những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đầu tôi.

Giật mình và hoảng loạn, tôi hành động theo bản năng của một loài rắn đó là nhào lên quấn chặt lấy bàn tay của đối phương và ngoác miệng muốn cắn.

Nhưng trước khi chiếc răng nanh chạm vào phần da thịt thì tôi đã bị một bàn tay khác giữ chặt lấy đầu. Người này dường như quá quen với loài rắn, hay nói cách khác là biết cách chế ngự chúng bởi vì chỉ vài giây sau, tôi thấy mình bị nắm đầu và gỡ xuống đặt lên mặt bàn.

Tôi tò mò ngước nhìn kẻ đã khống chế mình và giật thót khi nhận ra người đó chính là Riddle.

Ôi Merlin.

Tôi đi từ cú sốc này tới cú sốc khác.

9.

_ Riddle ??? Cậu hiểu được Xà Ngữ hả ?

Tôi dè dặt hỏi ra nghi vấn trong lòng mình nhưng anh không đáp lời hay tỏ thái độ gì cả, anh chỉ im lặng ngồi đó và vuốt ve người tôi mà thôi.

_ Cậu không nghe hiểu tiếng của tôi thật đấy à ? Vậy mà tôi cứ tưởng là có ai đó biết được tôi là Y/n và sẽ giải thích với mọi người.

Dù sao cũng không nghe hiểu Xà ngữ, tôi tự luyên thuyên nói ra tiếng lòng của mình cho bớt nhàm chán vậy.

_ Thật ra được chung phòng với học sinh xuất sắc nhất trường cũng khá tốt đấy chứ.

_ Lúc về phải kể lại cho Olivia nghe mọi chuyện, cô ấy chắc chắn sẽ ghen tị muốn chết cho xem.

_ Nhưng bao giờ mình mới có thể quay lại làm người chứ ? Chết tiệt, Merlin trên cao, rốt cuộc con đã làm gì sai mà phải chịu cảnh đày đọa hóa rắn này vậy ?

_ Đã thế còn không có ai nghe hiểu mình đang nói gì, chán chết đi được ấy.

10.

Sau khi luyên thuyên mấy chuyện trên trời dưới đất một hồi thì tôi giật mình nhận ra bản thân đã đói đến mức méo xệch miệng.

Cũng phải, vì từ chiều hôm qua tới giờ tôi đã ăn gì đâu. Tính ra cũng hơn một ngày trời rồi chứ có ít gì cho cam.

Tôi phát ra mấy tiếng " sss " nhỏ bé, muốn kêu lên rằng mình đói sắp chết đến nơi rồi này, nhưng còn chưa kịp há miệng xin ăn thì bỗng nhiên Riddle lôi từ trong túi áo ra một bọc giấy nhỏ đưa tới trước mặt tôi.

Anh từ từ mở bọc giấy, hỏi tôi :

_ Đói rồi nhỉ ?

Còn phải hỏi à ? Tôi đói sắp chết đến nơi rồi đây này.

Tôi hồi hộp nhìn theo động tác tay của anh, lòng thầm cầu nguyện đừng là mấy con như cóc, ếch nhái hoặc thịt sống gì đó nhé, vì cho dù tôi hóa thành rắn thì vẫn có ý thức của một người bình thường, tôi không muốn có một bữa ăn gây ám ảnh tâm lý về sau đâu.

Cảm tạ Merlin ban phước.

Đó là một con gà con được luộc chín một cách sạch sẽ và ngon lành.

Tôi thèm thuồng nhìn món ăn trước mắt, chỉ muốn ngay lập tức ngoạm lấy cả con gà, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Riddle đã ngăn tôi lại. Anh hỏi :

_ Muốn ăn không ?

Tôi đáp :

_ Muốn muốn muốn.

Chợt nhớ ra anh không hiểu, tôi sửa lại bằng cái gật đầu ngay tức khắc.

Anh chọc chọc bụng tôi, ra lệnh :

_ Nếu vậy thì từ nay về sau phải nghe lời tao, biết không ?

Tôi chẳng kịp suy nghĩ tính chất của vấn đề đã vội vàng đáp lời. Chỉ riêng việc anh cho tôi ăn nhờ ở đậu trong phòng vào những tháng ngày khốn khổ tiếp theo đã khiến tôi chấn nhận quỳ gối bái lạy Riddle thành thần rồi kìa.

Tự hứa với lòng mình sau khi trở về thành người, tôi chắc chắn sẽ hết lòng hết dạ giúp đỡ Riddle mỗi khi anh gặp khó khăn hay bất trắc gì đó mà không một lời than vãn.

Nhưng còn giờ tôi phải ăn trước đã, nghĩ gì thì nghĩ chuyện quan trọng trước mắt là lấp đầy cái bụng đói rồi hãy tính tiếp.

Dù sao anh cũng chẳng biết tôi là Y/n, vì vậy tôi cứ ăn uống thả phanh trước mặt anh mà chẳng cần giữ ý tứ, ăn đến mức giờ nghĩ lại tôi vẫn còn rùng mình muốn tát cho bản thân trong quá khứ mấy phát để tỉnh người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com